Thiên Vu

Chương 815: Chương 815: Người luân hồi.




Một màn này quá đẹp, quá đồ sộ cũng rất điên cuồng, đẹp khiến người ta kinh ngạc, đồ sộ khiến người ta kinh thán, điên cuồng khiến người ta chìm dần vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế, thậm chí có loại quỳ xuống đất kích động cúng bái, tất cả đều là biểu thị sợ hãi và tôn kính với đại tự nhiên.

Không biết qua bao lâu, khi tiếng ca tự nhiên ngừng lại, khi hoa tuyết không còn bay tán loạn, khi biển rộng không còn rít gào, khi dãy núi không còn chập trùng, khi cỏ cây không còn trưởng thành, khi hoa cỏ không còn nở rộ, khi Cửu Âm Cửu Dương không còn diễn biến diễn hóa, toàn bộ đại tự nhiên cũng không còn sôi trào nữa, bên trong thế giới cũng trở nên an tĩnh lại.

Hiên Viên Đồng mờ ảo lẳng lặng đứng ở trên hư không, như nhật cũng như nguyệt, mờ ảo không thể phân biệt. Giữa hai hàng lông mày là một vệt ánh sáng bảy màu tựa như hỏa diễm đang thiêu đốt, đây là tiêu chí của mẫu nguyên đại tự nhiên, đại diện cho Cửu Âm Cửu Dương và ngũ hành trong đại tự nhiên, ý vị là cửu ngũ chí tôn, nàng đứng đó, quanh thân hiện ra ánh sáng bảy mầu rực rỡ, tràn ngập hơi thở sự sống.

Vô cực mà thái cực, thái cực động sinh sương, động vô cùng thành tĩnh, từ tĩnh rồi sinh âm, tĩnh vô cùng thành động, nhất động nhất tĩnh, tương hỗ là gốc rễ, phân âm phân dương, âm dương biến đổi, diễn biến ngũ hành, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy…

Thành công, Hiên Viên Đồng thuận lợi vượt qua Cửu Ngũ thẩm phán của đại tự nhiên, thành tựu mẫu nguyên đại tự nhiên độc nhất vô nhị trong trời đất, từ nay về sau, nàng chính là hóa thân của đại tự nhiên chi mẫu, chấp chưởng pháp tắc tự nhiên.

Trời ạ! Chuyện này là thực sao?

Đầu tiên là mấy chục người thành tựu linh thể bảy màu, sau có Vũ Hóa Phi và Bạch Phiêu Phiêu thành tựu tử nguyên bảy màu, có thể nói là đứa con của đại tự nhiên, chấp chưởng âm dương, chấp chưởng ngũ hành. Hiện tại Hiên Viên Đồng thành tựu mẫu nguyên đại tự nhiên, có thể nói là hóa thân của đại tự nhiên chi mẫu, chấp chưởng pháp tắc tự nhiên.

Không phải mọi người không tin, chỉ là loại chuyện này quá mức khiến người ta khó có thể tiếp thu. Cho dù trước đó Lạc gia cuồng nhân nghịch thiên, đại danh đỉnh đỉnh cũng chỉ thành tựu tử nguyên đại tự nhiên, tuy rằng không có thành tựu mẫu nguyên đại tự nhiên, nhưng cũng chấp chưởng pháp tắc tự nhiên. Thế nhưng loại hành vi này của hắn dù sao cũng là làm trái ý trời, chính là vượt chế, càng là bản gốc tội lỗi trong thiên địa, vừa không được đại tự nhiên chi mẫu thừa nhận, cũng không được ông trời thừa nhân.

Nhưng bây giờ thì sao, Vũ Hóa Phi và Bạch Phiêu Phiêu thành tự tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, vượt qua đại tự nhiên thẩm phán, điều này nói lên cái gì? Nói rõ bọn họ đều đạt được đại tự nhiên chi mẫu thừa nhận và tán thành, còn Hiên Viên Đồng thành tựu mẫu nguyên đại tự nhiên, tương tự cũng vượt qua đại tự nhiên thẩm phán, cũng chiếm được đại tự nhiên chi mẫu thừa nhận và tán thành, cho đến hiện tại ông trời cũng không có hạ xuống thẩm phán, lẽ nào ông trời đã chấp nhận?

Hẳn là thế đi, không ai biết được.

Tuy rằng mọi người đều biết núi Táng Cổ là tạo hóa chi địa, cũng là vận mệnh chi địa, mấy ngày qua cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp các loại thành tựu, một lần lại một lần chọc vào điểm chịu đựng mấu chốt của chúng nhân, cho đến khi Hiên Viên Đồng thành tựu mẫu nguyên đại tự nhiên, khiến sự chịu đựng của bọn họ triệt để tan vỡ, không biết đến tột cùng là đại tự nhiên điên rồi, hay là núi Táng Cổ diên rồi, hay là ông trời cũng phát điên rồi…

Theo việc càng ngày càng có nhiều người đi ra từ bên trong núi Táng Cổ, càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh các loại huyết mạch, mở ra các loại linh hải đặc thù, ngưng tụ ra các loại linh tượng đặc thù, cùng với các loại linh thể, còn có các loại ý niệm tiểu tinh thần, các loại trạng thái đại tinh thần, phàm là thành tựu cần cái gì đều có cái đó, tầng tầng lớp lớp, số người hòa vào đại tự nhiên, thành tựu linh thể bảy màu cũng tới hơn trăm, bất quá thành tựu tử nguyên bảy màu chỉ có Vũ Hóa Phi và Bạch Phiêu Phiêu, thành tựu mẫu nguyên bảy màu đại tự nhiên chỉ có một người là Hiên Viên Đồng.

Tới khi núi Táng Cổ hiện thế ngày thứ ba mươi sáu, khi có một người vừa đi ra khỏi núi Táng Cổ, trong hư không lại truyền đến tiếng chuông thẩm phán.

Lại là thẩm phán? Lần này là ai? Là thẩm phán gì?

Mọi người nhìn lại xung quanh, nhìn thấy một thanh niên đi ra từ núi Táng Cổ, thần tình của hắn có vẻ lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, khiến cho người ta một loại cảm giác thần bí khó lương. Bộ dáng thanh niên chỉ cỡ hai mươi tuổi, nhưng đôi mắt lại thâm thúy dị thường, hiển lộ hết sự tang thương theo thời gian.

Người này là ai vậy?

Rất nhiều người cũng không nhận ra thanh niên này, bất quá người nhận thức thành niên này đều biết hắn là một vị học viên tại học phủ Trung Ương, tên là Hạ Hầu Kích, cũng giống như Vũ Hóa Phi, hắn vừa không phải người thức tỉnh, cũng không có thành tựu ngạo nhân gì, không tính là thiên kiêu, nhiều nhất cũng chỉ là có chút danh khí mà thôi.

Sau khi Vũ Hóa Phi đi ra liền thành tựu tử nguyên bảy màu, lẽ nào Hạ Hầu Kích này cũng thế?

Không, mọi người vẫn chưa hề phát hiện bất kỳ khí tức đại tự nhiên nào trên người Hạ Hầu Kích, hắn tựa hồ ngay cả đại tự nhiên cũng không có hòa vào, linh thể cũng không có chỗ nào đặc thù, đến cùng là hắn rước đến loại thẩm phán gì?

- Hạ Hầu huynh, thẩm phán trên bầu trời là thuộc về ngươi?

Sau khi thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, cả người Vũ Hóa Phi đều trên nên cuồng ngạo, phóng túng, giống như lúc nào cũng muốn thể hiện sự kiêu ngạo và lòng tự tin của hắn mới mọi người.

Đúng vậy, Vũ Hóa Phi vẫn luôn là một người kiêu ngạo, chỉ là sau khi gặp phải Trần Lạc, sự kiêu ngạo của hắn một lần lại một lần bị phá hủy, bị nghiền ép, lần này thành tựu tử nguyên bảy màu, hắn rốt cuộc có thể lại một lần hãnh diện, thế nên hắn muốn cho cả thế giới đều biết hắn là Vũ Hóa Phi.

- Tử nguyên bảy màu đại tự nhiên?

Hạ Hầu Kích nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vũ Hóa Phi một cái, nói:

- Xem ra ngươi cũng là người nắm giữ đại tạo hóa, càng chiếm được đại tự nhiên chi mẫu quyến luyến, không tồi, rất tốt.

Giọng điệu của hắn rất bình thản, liên tục nói hai lời không tồi, nhưng trong lời nói chỉ hàm ý có chút chút bất ngờ, cũng không hề có chút đố kỵ nào.

- Trong mệnh Vũ Hóa Phi ta được chú định, vốn nên là như vậy.

Vũ Hóa Phi tiến lên một bước, hỏi:

- Hạ Hầu huynh, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, thẩm phán trên trời của ngươi là thẩm phán gì thế?

- Bản gốc tội lỗi thôi.

Hạ Hầu Kích nhìn thẩm phán chi nguyên trên hư không, trong ánh mắt phức tạp ẩn chứa ba phần bất đắc dĩ, ba phần nghi hoặc và ba phần hồi ức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.