Thiên Vu

Chương 771: Chương 771: Phát nộ.




Ầm ầm ầm… Lôi vân cuồn cuộn trên hư không điên cuồng đề xuống, Hách Thiên Nhai biến sắc, lúc này mới chợt nhớ tới Trần Lạc đã sớm bố trí vô số sấm sét màu tím vàng trên hư không, bèn vội vàng thả người nhảy lên, sử dụng toàn bộ sức lực dồn vào tiếng hét thật lớn:

- Dừng tay! Các ngươi đang tự chui đầu vào rọ đó! Trần Lạc nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, giết các ngươi quả thực dễ như trở bàn tay! Các ngươi đang làm chính là tự đi tìm cái chết!

Đã muộn, tất cả mọi thứ đều đã muộn.

Trần Lạc đình chỉ ngưng diễn, thân thể đột nhiên phóng lên khỏi mặt đất, xông thẳng phía chân trời, một đôi mắt màu xám tràn ngập tĩnh mình nhìn xuống trăm vại người tại biên hoang, hai tay vung lên hai bên, phẫn nộ quát lớn:

- Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy ta liền thành toàn cho các ngươi, chết hết toàn bộ cho ta, ai cũng không thể sống.

Trong hư không, mây đen dày đặc lấp lóe sấm vang chớp giật,vô số tia sấm sét màu vàng kim đua nhau đánh xuống.

Đoàng đoàn đoàng…

Sấm sét màu vàng kim chen chúc nhau đánh xuống, người tu vi nhỏ yếu bị sấm sét đánh xuống cho tan xương nát thịt, người có tu vi mạnh hơn một chút cũng bị sấm sét đánh cho chân tay đứt lìa, cho dù là người có tu vi cường hãn cũng bị đánh cho miệng mũi phun máu. Trong lúc nhất thời, cả vùng biên hoang giống như biến thành địa ngục trần gian, máu chảy thành sông, tùy ý có thể thấy những đoạn chân tay đứt vụn, tiếng gào khóc, tiếng kêu rên vang lên không dứt bên tai.

- Yêu ma! Trần Lạc, tên yêu ma nhà ngươi chết không được tử tế!

- Ma! Ngươi là tên yêu ma tội ác ngập trời.

Trần Lạc vẫn đứng trong hư không, căm tức nhìn xuống, lẫm liệt hét lên :

- Các ngươi giết ta là chính nghĩa, còn ta phản kháng lại là yêu ma? Đúng đều là của các ngươi, còn sai cũng do các ngươi nói, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế, nếu các ngươi đã nói ta là ma, vậy hôm nay ta liền thành ma một hồi cho các ngươi thấy.

Ầm ầm ầm… Lại một đợt sấm sét màu vàng tím chen chúc nhau đánh xuống.

Vô số sấm sét màu tím vàng đánh xuống lít nha lít nhít như mưa lửa tầm tã, cuồng phong cuốn sạch lấy mây đen rồi gào thét tới, trời đông giá rét giáng lâm, đóng băng ngàn dặm, tựa như gió như lửa như sấm sét như điện giật, cái gì là pháp tắc đại tự nhiên, đây cũng là nó, cái gì là tai nạn đại tự nhiên, đây cũng là nó, toàn bộ vùng biên hoang, trăm vạn người đang nhận lấy thẩm phán của Trần Lạc.

Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, bá đạo tùy tiện, tức giận ngợp trời. Lúc này, tình cảnh trước mặt, chỉ có dùng từ địa ngục nhân gian mới có thể giải thích hoàn mỹ câu nói kia.

Ngươi nói hắn là Phật, hắn nguyện ý cứu lê dân, ngươi nói hắn là Ma, hắn liền tận diệt muôn dân, không biết đã chết bao nhiêu người, cũng không biết đã tổn thương bao nhiêu người, phóng tầm mắt ra nhìn, cả vùng biên hoang đã hóa cảnh máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể.

- Yêu nghiệt! Chịu chết đi!

Đại lão bá chủ thế lực khắp nơi đều tức giận tới mù quáng, thiên tân vạn khổ hao tổn lượng lớn tâm huyết bồi dưỡng ra những thiên kiêu, lúc này bị diệt sạch, hiện tại ngay cả những đoàn vinh quang dốc sạch tâm huyết gây dựng không biết bao nhiêu năm tháng cũng tổn thất nặng nề, điều này khiến cho bọn họ mất đi toàn bộ lý trí, thi triển đại thủ đoạn, thần thông điên cuồng vây công Trần Lạc.

Đúng như trước đó Hách Thiên Nhai đã nói, tuy rằng Trần Lạc nắm giữ pháp tắc đại tự nhiên, nhưng chỉ là pháp tắc Biến, dù diễn biến ra công kích có quy mô lớn, nhưng vẫn không thể làm gì được Vu sư đại thần thông, linh tượng hắn dù rất khủng bố, biến dị chi linh cuồng bạo, nhưng dù sao thời gian tu hành còn quá ngắn, bất kể là linh tượng che kín bầu trời hay biến dị chi linh siêu thoát đại tự nhiên đều chưa trưởng thành, dù cho có một thân linh lực thông thiên, nhưng tu vi bất quá vẫn chỉ là Vu sư cao cấp, chưa bao giờ tu luyện thần thông, cũng không cách nào phát huy ra linh lực một cách hoàn mỹ, đối với Vu sư đại thần thông mà nói, một thân linh lực của hắn cũng giống như thứ trâu bò mà thôi.

Huống chi vây quét hắn không chỉ có mấy chục vị Vu sư đại thần thông, đồng thời còn có hai vị phán quyết giả đến từ Vân Đoan, oai một đao có thể chém chết thần thông. Thế nhưng, không chỉ có vậy, trong trăm vạn người tụ tập ở biên hoang, tuy có nhiều người chết người trọng thương, nhưng còn có lượng rất lớn cao thủ không có bị thương, bọn họ bố trí tốt trận pháp, tụ tập lại một chỗ rồi trốn bên trong trận, ngăn cản tai nạn đại tự nhiên, dùng linh thức tập trung Trần Lạc, đánh ra một đạo lại một đạo công kích.

Dưới tình thế như vậy, Trần Lạc bị đánh căn bản không hề có lực hoàn thủ, đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà có tâm tương trợ, nhưng song quyền khó địch bốn tay, không những không thể giúp được Trần Lạc, trái lại ngay cả bọn hắn cũng rơi vào trong vòng vây quét.

Trần Lạc đã chảy xuống không biết bao nhiêu là máu, trên người cũng không biết có bao nhiêu vết thương, hắn vẫn đang kiên trì như trước, gầm thét lên, chém giết, điều này không khỏi khiến người ta hoài nghi linh lực hắn đến tột cùng là khổng lồ cỡ nào? Vì sao đánh loạn một lúc lâu như vậy, linh lực vẫn phảng phất như cuồn cuộn không ngừng, vung tay bất tận. Càng khiến người ta cảm thấy kinh nghi không chỉ điều này, còn vì Trần Lạc bị vây diệt lâu như thế, không biết chịu phải bao nhiêu công kích, hắn vẫn còn có thể kiên trì, nếu đổi lại là bất cứ người nào, chu dù là Vu hành giả e là cũng sớm chết từ lâu rồi.

- Tội đồ! Chịu chết đi!

Hai tên phán quyết giả thân cao chín thước dùng hai tay giơ đồ đao, từ hai bên trái phải chém tới, một đạo chém xuống giống như sức mạnh tuyệt đối, bàng bạc bá đạo, tựa như chặt đứt giữa trời, cũng như chém nứt đại tự nhiên, không người dám ngăn cản, cũng không ai có thể ngăn cản.

Nhưng, không ai dám ngăn cản, cũng không có nghĩa là Trần Lạc không dám, không người nào có thể ngăn cản, cũng không có nghĩa là Trần Lạc không thể.

Có điều công kích tới không chỉ là đồ đao của hai vị phán quyết giả, đồng thời còn có đại thần thông của mấy chục vị lão đại bá chủ, cùng với vô số vinh quang giả tụ tập tại vùng biên hoang. Tuyệt đối là đồ đao chém tới từ hai bên, mấy chục thần thông từ bốn phía, các loại linh quyết đánh tới từ tám phương.

Trần Lạc đã biến thành người máu, hắn không tránh không né, quát lên một tiếng chói tai, linh tượng che kín bầu trời trong lôi vân cuồn cuộn giữa hư không cũng gầm thét lên, vung vẩy hai tay, đập về phía hai tên phán quyết giả, biến dị chi linh siêu thoát khỏi đại tự nhiên muốn nổ tung lên, dung nham cuồng bạo sôi trào dưới chân hắn.

Ầm ầm một tiếng triệt hưởng, kinh thiên động địa, sóng chấn động mạnh mẽ lan tràn trong hư không giống như không gian đột nhiên sụp đổ, cắn nuốt linh khí, lôi kéo đại tự nhiên cuồn cuộn phun trài về bốn phương tám hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.