Thiên Vu

Chương 887: Chương 887: Phong tao môt đôi nhi.




- Cũng chỉ là giống mà thôi, thời điểm mười năm trước tại vùng biên hoang, ta đã từng thấy qua Lạc gia một lần, cái điểm tĩnh lặng và bá đạo biểu lộ ra tự nhiên trên người hắn thực sự quá đặc biệt, bất luận người nào đều không thể mô phỏng theo, nhìn lại tiểu bạch kiểm này một chút, tuy nói hình dáng rất giống với Lạc gia, nhưng bộ dạng có vẻ lưu manh, chỉ giống Lạc gia được khuôn mặt trắng nõn nà, còn gia hỏa này từ đầu tới cuối đều là một tên tiểu bạch kiểm.

Mọi người nghị luận sôi nổi, không ít người đều kinh thán tiểu bạch kiểm này giống hệt Lạc gia, ngay cả ba đại thiên kiêu tuyệt thế cũng cho là như vậy, Long Diệu nhìn chằm chằm vào tên tiểu bạch kiểm kia, nói:

- Trước đó vài ngày ta nghe đồn Ngự Nương bao nuôi một tên tiểu bạch kiểm rất giống với Lạc gia, hai người cả ngày uống rượu tìm hoan trong trang viên, không nghĩ tới chuyện này là thực…

- Trách không được có thể khiến đầu óc Ngự Nương choáng váng, gia hỏa này đúng là quá giống Lạc gia.

- Lang huynh, Long huynh, các ngươi nhìn bộ dạng Vũ Hóa Phi kìa.

Lang Thiên và Long Diệu nhìn lại xung quanh, phát hiện Vũ Hóa Phi không biết từ lúc nào đã đứng lên, nhìn chòng chọc vào tiểu bạch kiểm kia, nguyên bản hắn còn ưu nhã tự tin, hiện giờ xem có vẻ vô cùng khẩn trương, sắc mặt cũng có chút không được tự nhiên. Mười năm, đã mười năm trôi qua rồi, hắn còn tưởng chính mình đã sớm thoát khỏi bóng ma của người kia, nhưng mãi đến tận lúc này, khi nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm kia, tận sâu trong lòng hắn vẫn không nhịn được bị nỗi sợ hãi bao phủ trong nháy mắt, cho dù hắn cũng nghe nói qua lời đồn rằng Ngự Nương bao dưỡng tên tiểu bạch kiểm giống hệt Lạc gia kia, mặc dù biết tiểu bạch kiểm kia không phải là người đó, nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được sinh ra sợ hãi.

Hoàng Phủ Đô Linh không nhịn được cười nhạo, nói:

- Một tên Lạc gia giả mạo cũng có thể dọa hắn thành dạng này, nếu như là Trần Lạc thực, ta đúng là không tưởng tượng ra được bộ dáng hắn sẽ thành như thế nào, ừm? Ha ha ha!

- Không phải chỉ là một Trần Lạc sao, có cần phải sợ sệt như vậy không? Đừng nói là giả, cho dù là thật thì đã làm sao.

Lang Thiên khinh thường, nói.

- Các ngươi còn không biết, nghe nói năm đó khi nhập học tại học phủ Trung Ương, Vũ Hóa Phi đã bị Trần Lạc mạnh mẽ đánh cho một trận, sau đó tiến vào học phủ Trung Ương, Vũ Hóa Phi và mấy người khác lại đi tìm Trần Lạc gây phiền phức, kết quả khi Trần Lạc xuất hiện, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, tại lần đầu tiên khi Trần Lạc nghịch thiên, gia hỏa này cũng không nhịn được muốn báo thù, kết quả lại bị Trần Lạc đánh cho gần chết, nói đến Vũ Hóa Phi cũng xem như xui xẻo, năm đó tại học phủ Trung Ương, trước sau bị Trần Lạc đánh cho mấy lần, trong lòng đã sớm sinh ra bóng ma, hiện tại nhìn thấy một tiểu bạch kiểm giống hệt Trần Lạc, hắn có thể không sợ sao?

- Sợ hãi không chỉ riêng Vũ Hóa Phi, các ngươi nhìn Phương Thiếu Khanh kìa.

Nhìn lại xung quanh, quả nhiên Phương Thiếu Khanh cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu bạch kiểm kia, mặc dù đây chỉ là một cụ phân thân của hắn, nhưng hiện tại vẫn có vẻ vặn vẹo vô cùng, khuôn mặt kia càng có vẻ không được tự nhiên, cũng không chỉ là hắn, thấy Ngự Nương dẫn theo tên tiểu bạch kiểm giống hệt Lạc gia này xuất hiện ở trường hôn, Phương gia từ trên xuống dưới, sắc mặt mọi người đều có chút không được tự nhiên.

Mọi người đều biết, lão đại Phương gia Phương Thiếu Khanh sở dĩ bước lên con đường Vu yêu này, chính là vì mười năm trước tại vùng biên hoang chết ở trong tay Lạc gia, có thể nói Phương gia có thâm cừu đại hận với Lạc gia, hiện giờ Ngự Nương dẫn theo tiểu bạch kiểm này đến, cho dù chỉ là một tên hàng giả, nhưng vẫn khiến người Phương gia cảm thấy rất không dễ chịu.

- Không nghĩ tới còn có thể gặp được mấy người quen ở đây.

Hôm nay có thể nói là lần Trần Lạc đẹp trai nhất kể từ khi lọt lòng tới nay, trang phục cũng là xa hoa nhất, một thân hồng y, toàn thân sáng rực, mái tóc dài ba ngàn phiêu dật, ý cười trên khóe miệng có vẻ tà khí, một đôi tròng mắt liếc ngang liếc dọc có phần ngản ngớn.

- Có đúng không, ha ha ha…

Ngự Nương đột nhiên bật cười, nụ cười có phần phức tạp, cũng không biết là cười tên tiểu bạch kiểm này giả bộ Lạc gia quá giống, hay là cười chính mình diễn trò quá sâu. Ngự Nương mặc trên mình một bọ trang phục cao quý, nắm tay tiểu bạch kiểm mặc hồng y tà nhiên, hai người bước đi trên thảm hồng thực khiến người khác chú ý, lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường, không ít người còn vỗ tay khen ngợi, dù sao Ngự Nương cũng là nữ thần được cả thiên hạ công nhận, nổi danh vô cùng, còn Lạc gia càng hoành tráng hơn, cho dù chỉ là một tên hàng giả, cũng khiến không ít người hâm mộ, hò hét điên cuồng.

Vốn lần này mời Ngự Nương tới là vì mặt mũi, nhưng hiện tại thì hay rồi, Ngự Nương trực tiếp dẫn đến một tên tiểu bạch kiểm giống hệt Lạc gia, Phương gia lập tức trở thành chuyện cười. Cũng còn may, lão gia tử Phương gia từ cái khó ló cái khôn, lập tức dẫn hai người đi vào nhã gian khách quý.

Ngự Nương và tiểu bạch kiểm giả Lạc gia xuất hiện dẫn tới dư luận không nhỏ, cho đến khi phía cầu vồng bảy màu trong hư không xuất hiện thân ảnh chín đầu kỳ lân, lúc này mọi người mới đình chỉ nghị luận, bởi vì ai cũng biết chín đầu kỳ lân xuất hiện, cũng đại biểu cho tân lang đã rước tân nương trở về.

Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng tại hậu viện Niên gia.

Niên đại thiếu tóc tai bù xù, thất hồn lạc phách ngồi co quắp trong một góc, cả người hồn hồn ngạc ngạc, hai mắt vô thần, bầu rượu vất đầy trên mặt đất, trong miệng rù rì nói:

- Tiểu muội muội vì bảo vệ ta, bảo toàn Niên gia, rốt cuộc vẫn quyết định gả cho Phương Thiên Nam… Còn ta là một nam nhân, mắt thấy tiểu muội muội hi sinh chính mình, ta cái gì cũng không làm được, nam nhân sao? Ha ha… Ta là nam nhân sao? Niên Hạo Đãng ta xứng đáng là nam nhân sao?

- Đại thiếu, mấy ngày mấy đêm rồi ngài không ăn cái gì, trước tiên hãy ăn một chút vào đi.

Vượng Tài đi theo Niên đại thiếu từ rất sớm, lúc này thấy đại thiếu thống khổ như vậy, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.

- Ăn cái gì?

Niên đại thiếu thất thần nhìn, nói:

- Ta ngay cả tiểu muội cũng không thủ hộ được, còn muốn ăn cái gì? Ta sống còn có ích lợi gì?

- Đại thiếu, đừng như vậy!

Vượng Tài tuy không ngu ngốc, hơn nữa cũng trải qua không ít chuyện, nhưng lại không biết nên khuyên bảo như thế nào.

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một thanh âm.

- Đại thiếu, có phải ngươi ở bên trong hay không?

Niên đại thiếu giống như không nghe thấy, vẫn thất thần như trước, còn Vượng Tài thì đứng lên, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhất thời kinh hãi, hô:

- Đại thiếu, là Nhị gia, là Nhị gia tới.

- Nhị gia? Nhị gia nào?

Tư duy Niên đại thiếu phảng phất có chút trì độn.

- Là Lãnh nhị gia! Hắn đã đến rồi! Ngài mau ra xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.