Mọi người trốn trong góc trợn mắt há hốc mồm nhìn. Đại Nhật thế
tử Tư Đồ Mã Phi run cầm cập. Cao thủ bí hiểm khó lường như Lý Lăng Thiên cũng mặt xanh mét, tim đập chân run, khóe miệng co giật. Dù là Thiên
Hành giả thấy rộng biết nhiều như Cổ lão cũng toát mồ hôi lạnh ròng
ròng, da đầu tê dại.
- Gia gia, Trần Lạc này... Thật là... Rất lợi hại!
- Lợi hại? Hai chữ lợi hại đã không đủ để hình dung tiểu tử này
khủng bố. Tiểu tử này là biến thái, một thuần túy đại biến thái. Rất...
Rất điên cuồng!
Vân Đoan thẩm phán biến mất, bị các cú đấm của Trần Lạc đánh
tan. Cảnh tượng kinh thế hãi tục này nếu không thấy tận mắt ai dám tin
là sự thật? Cho dù giờ phút này tận mắt nhìn thấy cũng cảm giác như nằm
mơ, không chân thật.
Tiếng rống, tiếng gầm gừ.
Trên bầu trời, linh tướng khủng bố xé rách bầu trời. Dưới mặt đất, biến dị chi linh giận đập bể đất đai.
Trần Lạc đứng trong không trung, sợi tóc bay rối, vạt áo phần
phật. Khuôn mặt đẹp trai hờ hững, lạnh lùng, nghiêm nghị. Đôi mắt bá đạo liếc qua, bễ nghễ thiên địa.
Không biết cảm ứng được cái gì, Trần Lạc hơi ngước lên nhìn trời.
Không ai biết Trần Lạc định làm gì, mọi người suy đoán.
Tư Đồ Mã Phi nghi hoặc hỏi:
- Hắn đang nhìn Vân Đoan?
Lý Lăng Thiên lắc đầu.
- Vậy hắn làm gì?
Lý Lăng Thiên nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng. Chợt Lý Lăng Thiên biến sắc mặt, người run rẩy. Lý Lăng Thiên mở mắt ra, đáy mắt lóe tia
kinh khủng và mong chờ.
Lý Lăng Thiên nhỏ giọng nói:
- Hắn đang nhìn trời.
Tư Đồ Mã Phi hỏi:
- Nhìn trời là sao?
Có lẽ chính mắt thấy làm Tư Đồ Mã Phi càng lúc càng sợ Trần Lạc hơn, bây giờ đầu óc của gã hơi đần.
Lý Lăng Thiên nhấn mạnh từng chữ:
- Bởi vì trời đã giáng xuống thẩm phán.
Cùng lúc đó, Lãnh Cốc cũng hỏi vấn đề tưởng tượng, Tần Phấn nghiêm túc trả lời giống Lý Lăng Thiên.
Ầm ầm xẹt đùng đùng ầm xẹt xẹt ầm ầm!
Thiên lôi động, đất đai lung lay. Khi tiếng sấm dậy, mọi người nghe thấy tiếng chuông trang nghiêm túc mục.
Thẩm phán chi chung?
Đây là Thẩm phán chi chung?
Mọi người đều biết Thẩm phán chi chung vang lên nghĩa là trời sắp giáng thẩm phán.
Cuối cùng ông trời cũng giáng xuống thẩm phán, trời thẩm phán Trần Lạc sao?
Mọi người cảm nhận uy thế khổng lồ bộc phát.
Đây là thiên uy.
Là thiên uy coi thường chúng sinh, thiên uy chấn nhiếp thương sinh.
Thiên uy khó dò ập xuống. Trần Lạc khẽ rên, mặt trắng bệch.
Trên bầu trời chợt vang tiếng vỗ tay không biết từ đâu đến.
Thanh âm dường như là bầu trời, dường như từ mặt đất, dường như đến từ
bốn phương tám hướng. Hư vô mờ mịt.
- Lợi hại lợi hại, thật là lợi hại. Dù ta không muốn nhưng phải
thừa nhận ngươi lợi hại hơn ta tưởng tượng nhiều. Vân Đoan thẩm phán
không làm gì được ngươi, điều này vượt qua dự đoán của ta. Mặc dù đó là
thẩm phán rất bình thường của Vân Đoan nhưng cũng đủ để ta mở rộng tầm
mắt.
Đột nhiên có hai người xuất hiện trong không trung, hoặc nên nói là hai người khổng lồ, một đen một trắng, cao nghàn vạn thước.
Thấy người khổng lồ đó, Tư Đồ Mã Phi buột miệng kinh kêu:
- Vân Đoan Thẩm Phán Giả!
Có thể làm Đại Nhật thế tử Tư Đồ Mã Phi sợ hãi biến sắc mặt, có
thể tưởng tượng Thẩm Phán Giả là tồn tại đáng sợ cỡ nào. Đúng vậy, Tư Đồ Mã Phi và Lý Lăng Thiên đều biết Thẩm Phán Giả là hóa thân của Vân Đoan thẩm phán. Nói cách khác, Thẩm Phán Giả là hóa thân của thế giới pháp
tắc, búng tay một cái giáng xuống thẩm phán, thẩm phán bất cứ ai.
Lại một người xuất hiện trước mặt hai vị Thẩm Phán Giả. Tư Đồ Mã Phi hút ngụm khí lạnh. Lý Lăng Thiên thấy người này cũng không kiềm
được nheo mắt lại.
Đây là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Ít ra bề ngoài là vậy.
Thiếu niên mặc áo trắng, tóc dài bơi lên, khuôn mặt như đao tước có thể nói là đệ nhất mỹ nam thế giới, đặc biệt khóe môi cong lên nụ
cười nghiền ngẫm tô đậm nét tà. Thiếu niên xuất hiện, gã ngồi trong bàn
tay một Thẩm Phán Giả, nhàn nhã hớp một ngụm rượu.
Thiếu niên bưng ly nhấp một ngụm, cười nói:
- Lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu, ta họ Long, tên một chữ Nghịch.
Long Nghịch?
Cái tên xa lạ, ít ra chín mươi chín phần trăm trong Tiểu Phật
Linh giới chưa từng nghe tên. Nhưng khi thiếu niên mở miệng bổ sung
thêm, toàn trường không kiềm được xáo động.
- Ta là một trong Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử trên Vân Đoan, xếp hàng chính, được người gọi là Cửu Tước Tử.
Người nào hơi hiểu biết về Vân Đoan đều nghe nói cái tên Cửu
Tước Tử. Bởi vì ba chữ Cửu Tước Tử ở trong Vân Đoan đại biểu quyền quý,
đại biểu bá chủ. Trong nhiều truyền thuyết Vân Đoan không có nhiều
truyền kỳ liên quan Cửu Tước Tử, nên mọi người chỉ biết Cửu Tước Tử là
một trong các bá chủ ngôi sao mới thực lực cao thâm khó dò. Bọn họ không biết nhưng không có nghĩa là những người khác cũng không biết. Ít ra Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên biết rõ. Cửu Tước Tử là số ít người được căn
nguyên thế giới ký kết khế ước trong Vân Đoan. Bằng vào điều này Tư Đồ
Mã Phi, Lý Lăng Thiên đã không thể tưởng tượng thực lực của Cửu Tước Tử
khủng bố đến mức nào.
Lý Lăng Thiên biết Cửu Tước Tử muốn đối phó với Trần Lạc, nhưng
gã không ngờ Cửu Tước Tử sẽ tự mình ra mặt. Lý Lăng Thiên nhìn Cửu Tước
Tử lại ngó Trần Lạc. Bề ngoài Trần Lạc không có gì thay đổi, Cửu Tước Tử xuất hiện không hề ảnh hưởng đến hắn, không một chút nào. Trần Lạc bình tĩnh như thể xuất hiện trước mặt hắn không phải một trong bá chủ Vân
Đoan mà chỉ là một đứa nhóc. Trần Lạc vẫn cứ nhìn trời.
Trần Lạc có nghe tiếng Cửu Tước Tử, mấy lần Tần Phấn nhắc đến
cái tên này. Nhưng Trần Lạc chỉ nghe qua, đừng nói hắn không biết Cửu
Tước Tử là gì, dù biết cũng chẳng để bụng.
Đương nhiên không để ý là một chuyện, Trần Lạc cảm giác được
người này không đơn giản, rất mạnh. Cửu Tước Tử biểu lộ ra khí thế làm
Trần Lạc nhớ đến mỹ nam tóc bạc mặt trẻ trung đã gặp trong không gian
nhân quả. Hai người cho Trần Lạc cảm giác rất giống nhau, không biết có
liên quan gì không.
Trần Lạc không nhìn Cửu Tước Tử, vẫn dõi mắt xem bầu trời, hắn hỏi:
- Mọi chuyện đều là ngươi làm?
Cửu Tước Tử đứng lên:
- Nói sao đây, vừa đúng mà cũng không phải.
Cửu Tước Tử bưng ly rượu, cười nói:
- Nhưng nếu ngươi cứ nhất quyết cho là ta làm thì ta sẽ không phủ nhận.
Trần Lạc mặc kệ Cửu Tước Tử, hắn vẫn cứ nhìn trời.
Cửu Tước Tử cũng ngước nhìn trời, gã cười càng tươi.
Cửu Tước Tử ngồi xuống, nói:
- Ta vẫn nói câu cũ, miễn ngươi chịu rời khỏi thế giới này thì ta sẽ thu tay về.
- Ngươi dựa vào cái gì?
Trần Lạc hờ hững hỏi dựa vào cái gì chứng minh hắn không để bá chủ Vân Đoan Cửu Tước Tử vào mắt.
- Bằng vào ta là Cửu Tước Tử.
Cửu Tước Tử cười nói:
- Chắc ngươi cũng cảm ứng được, ngươi không thể giết ta, thế
giới này không ai có thể giết chết ta được. Đương nhiên ta phải công
nhận ta cũng không có nắm chắc giết chết ngươi, ít ra là bây giờ không
thể.