Diệp Thanh nhìn Đinh Tử Hiên thờ ơ, nàng vô cùng tuyệt vọng, người run bần bật. Có lẽ vì quá tuyệt
vọng, sợ hãi, tức giận nên nàng nghiến răng.
Diệp Thanh hung tợn quát to:
- Trần Lạc, nếu hôm nay ngươi dám giết ta thì Diệp gia chúng ta chắc chắn sẽ băm vằm ngươi ra thành vạn mảnh!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Diệp Thanh nói bao nhiêu chữ là Trần Lạc cho bấy nhiêu bạt tai. Trần Lạc tát tổng cộng hai mươi cái.
Trên thế giới này không ai không sợ chết, Diệp Thanh cũng không ngoại
lệ, nàng sợ chết nên mới uy hiếp, cảnh cáo Trần Lạc. Tiếc rằng Diệp
Thanh không biết thân phận khác của Trần Lạc, nếu biết thì nàng sẽ không uy hiếp hắn. Bởi vì khi Trần Lạc điên cuồng là hoàn toàn bất chấp hậu
quả.
Trần Lạc bật cười, tiếng cười lớn làm tro bụi trong nhà đá bay tán loạn. Tiếng cười ngừng bặt, biểu tình Trần Lạc giận dữ.
Trần Lạc cao giọng quát:
- Ta nói cho ngươi biết, Trần Lạc! Thế giới này Trần Lạc ta không có gì
không dám làm. Ngươi đừng lấy gia tộc rác rưởi của ngươi ra hù dọa ta,
nếu chọc giận ta thật thì ta sẽ khiến Diệp gia các ngươi hoàn toàn biến
mất khỏi thế giới này!
Trần Lạc nói xong ném Diệp Thanh ra ngoài nhà đá.
Diệp Thanh bò dậy, khủng hoảng nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc bình tĩnh nhìn Diệp Thanh, thản nhiên nói:
- Hôm nay không giết ngươi chỉ vì ngươi cùng ta từng tu hành trong Tiểu
La Thiên học viện. Sau này nếu còn dám xâm phạm thì ta sẽ khiến ngươi
chết không toàn thây. Trần Lạc ta nói được thì làm được, nếu ngươi muốn
chết cứ vượt qua điểm giới hạn của ta.
Khắp nơi là khe nứt, lỗ hổng, nhà đá tan hoang im lìm, không khí nặng
nề. Tiết Thường Uyển nhờ vào linh khí Hỏa Vân đã đột phá cảnh giới vốn
có, nàng đứng dậy ngơ ngác nhìn Trần Lạc. Diệp Thanh đứng trước cửa, nửa bên mặt sưng phù, dấu tay đẫm máu hằn rõ ràng. Diệp Thanh kinh khủng
nhìn Trần Lạc. Đinh Tử Hiên nhìn chằm chằm vào Trần Lạc. Bạch Kiếm khó
tin nhìn Trần Lạc. Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang dựa vào vách tường, sợ teo tim.
Trần Lạc đứng yên tại đó, áo xanh không gió tự bay, tóc đen phần phật,
khuôn mặt nhu như con gái không biểu tình. Đôi mắt Trần Lạc sâu thẳm,
khóe môi mím lại. Không ai ngờ thiếu niên mảnh khảnh này khi điên cuồng
sẽ bá đạo, hung ác đến thế.
Bỗng nhiên bùm một tiếng, một luồng sương đỏ phun ra từ miệng giếng, mặt đất rung lắc, từng khối đá rơi xuống như toàn sơn mạch sắp sụp xuống.
Đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng
Quang, Diệp Thanh định đi nhưng vì tự tôn nên không cất bước. Khi sơn
mạch rung lắc, đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh bất chấp những chuyện khác, vội vã chạy
ra ngoài.
- Lão Ngưu, ngươi đi trước đi, chờ ta ở quảng trường!
Trần Lạc suy đoán từ trận pháp trong sơn mạch chắc chắn có ai đang ôn
dưỡng bảo bối gì, báu vật nằm trong cái giếng này. Trần Lạc nhảy lên
định chui vào giếng. Không ngờ Tiết Thường Uyển cũng nhảy xuống theo.
Ngưu Manh không biết Trần Lạc định làm gì, định chạy lại miệng giếng hỏi thì bên trên có một khối đá to rơi xuống phong kín miệng giếng. Đá vụn
rơi như mưa, Ngưu Manh cắn răng bất đắc dĩ đi trước.
Dưới miệng giếng có nơi chốn khác, là một gian nhà đá, không gian lớn
hơn nhà đá bên trên một chút. Điều khác biệt là nhà đá bên trên có miệng giếng, trong nhà đá này có một cái bệ sáu góc kỳ lạ. Bề mặt cái bệ có
một ít dấu đỏ, mỗi góc đặt một bình bạch ngọc. Một giọt chất lỏng đỏ rực từ trong giếng nhỏ xuống cái bệ, rơi vao một bình bạch ngọc.
Trần Lạc đi qua cầm bình ngọc lên, mở nắp ra. Hơi nóng ập vào mặt, bên
trong có rất nhiều chất lỏng đỏ. Trần Lạc biến sắc mặt nhanh chóng nhặt
bình lên nhét vào ngực.
Tiết Thường Uyển đứng sau lưng Trần Lạc, ánh mắt khó tin nhìn hắn như
ngó quái vật. Trong lòng Tiết Thường Uyển có rất nhiều thắc mắc, ví dụ
như Trần Lạc có hiểu trận pháp hay không? Nếu không hiểu thì tại sao
trận pháp Tiết Thường Uyển bày ra trong rừng cây bỗng nhiên mất hiệu
lực. Trần Lạc một cước đá vào cánh cửa đá kia chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nếu Trần Lạc thật sự hiểu trận pháp thì quá đáng sợ.
Hơn nữa linh hồn của Trần Lạc là sao? Khi đang hấp thu linh khí Hỏa Vân
thì linh hồn Tiết Thường Uyển cộng hưởng tám lần nhưng không cướp được
một khối linh khí Hỏa Vân nào từ tay Trần Lạc, không lẽ linh hồn của hắn mạnh đến mức cộng hưởng được hơn mười lần? Hoặc nên nói Trần Lạc sử
dụng linh bảo cộng hưởng gì, nhưng không thấy hắn lấy ra dùng.
Càng khiến Tiết Thường Uyển khó hiểu là tu vi của Trần Lạc, tại sao
trong mười ngày ngắn ngủi hắn liên tục đả thông linh mạch thứ sáu, bảy?
Chẳng lẽ là bởi vì hấp thu linh khí Hỏa Vân? Nghĩ đến đây Tiết Thường
Uyển càng thấy khó tin. Nên biết linh khí Hỏa Vân rất mãnh liệt, người
bình thường hấp thu một chút cũng cần thời gian dài để thích ứng. Linh
hồn của Tiết Thường Uyển chịu được tám chấn, chỉ hấp thu một chút linh
khí Hỏa Vân nên mới miễn cưỡng chịu nổi. Trần Lạc hấp thu nhiều linh khí Hỏa Vân như vậy làm sao linh hồn chịu nổi? Đừng nói linh hồn của Trần
Lạc có thể chịu được mười lăm lần cộng hưởng, có chịu tới hai mươi lần
cộng hưởng nếu hấp thu nhiều linh khí Hỏa Vân cũng không chịu nổi. Không lẽ linh hồn của Trần Lạc mạnh đến có thể cộng hưởng hơn hai mươi lần?
Có thể không?
Không!
Tuyệt đối không có khả năng!
Linh hồn một vu sư miễn cưỡng có thể cộng hưởng hơn hai mươi lần, Trần Lạc chỉ là học đồ.
Nhưng nếu linh hồn của Trần Lạc không mạnh đến mức đó thì hắn hấp thu nhiều linh khí Hỏa Vân đã sớm chết đi.
Tiết Thường Uyển thấy rối loạn đầu óc, bởi vì người trước mắt hoàn toàn
đẩy ngã tri thức tu hành của nàng, căn bản không phù hợp lẽ thường. Tiết Thường Uyển thấy Trần Lạc lấy các bình bạch ngọc nhét vào ngực thì tò
mò bay tới, nhặt lên bình ngọc cuối cùng.
Ấu cái bình bạch ngọc Trần Lạc nhặt năm bình, cái cuối cùng bị Tiết
Thường Uyển cướp đi. Tiết Thường Uyển mở ra xem, thấy chất lỏng đỏ rực
bên trong thì khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
Tiết Thường Uyển buột miệng hét lên:
- Trời ạ, đây là Hỏa Vân Tinh!
Trong chợ thì một khối linh khí Hỏa Vân đã vô giá, Hỏa Vân tinh hoa tốt
hơn một khối linh khí Hỏa Vân rất nhiều lần. Tiết Thường Uyển có bối
cảnh lớn cũng chỉ nghe nói đến Hỏa Vân tinh hoa, chưa từng thấy. Tiết
Thường Uyển nhìn cái bình nhỏ chứa Hỏa Vân tinh hoa, lòng thầm mừng rỡ.
Tiết Thường Uyển cười nói:
- Thật may mắn quá, không ngờ là Hỏa Vân tinh hoa, quá tuyệt vời.
Tiết Thường Uyển đang nói chợt nhận ra chỗ này vốn có sáu bình Hỏa Vân tinh hoa, nàng lấy một, Trần Lạc lấy đến năm bình.
- Ngươi hành động nhanh quá.
Tiết Thường Uyển hối hận muốn chết, nàng hận mình phản ứng chậm, cần gì
tò mò suy đoán Trần Lạc kỳ lạ. Nếu không tại như thế thì Trần Lạc đã
không thể lấy hết năm bình Hỏa Vân tinh hoa, đây là vật vô giá. Nếu
không bị đạo đức trói buộc thì Tiết Thường Uyển rất muốn cướp đồ.