Thiên Vu

Chương 573: Chương 573: Tiêu Vị Nhiên kiêu ngạo không ai bằng ta.




Nói Tiêu Vị Nhiên phải nhắc đến Hạ Mạt. Nhiều người đều biết Tiêu Vị Nhiên thích Hạ Mạt, từng vì nàng ba lần ra vào hắc ám chi vực, thu gom tài nguên bày ảo cảnh đẹp tuyệt vời mong thấy mỹ nhân cười.

Người như vậy nên được giới trận pháp nâng cao mới đúng, ít nhất không thua gì Thiên Tuyết công tử Vân Phi Dương, sự thật trái ngược lại, tuy Tiêu Vị Nhiên nổi tiếng nhưng danh dự không quá tốt.

Lý do rất đơn giản, Tiêu Vị Nhiên cậy tài khinh người, tự kiêu, từ phụ, không để ai vào mắt. Trong thí luyện vinh diệu Tiêu Vị Nhiên không chỉ một lần nhục nhã mười thủ tịch, trận sư thế hệ trước cũng không tránh khỏi. Cho nên Tiêu Vị Nhiên không được thích.

Nhưng bây giờ thấy Tiêu Vị Nhiên xuất hiện các trận sư chính tông cực kỳ vui mừng. Bởi vì Tiêu Du Tử tồn tại làm phái hệ chính tông mất mặt ũi, nếu không ai bước ra áp chế hắn thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Trong cửu thải không chỉ mình Tiêu Vị Nhiên đến, mọi người thấy trong không trung xuất hiện một người khác.

Diệp Thiên.

Có người nói Diệp Thiên sinh ra vì trận pháp, thể ngũ hành bẩm sinh giúp gã nhẹ nhàng câu thông ùng hư vọng minh tưởng đại pháp. Trong thế giới này dù là trận sư hay vu sư tốn bao công sức hòng dung nhập hư vọng minh tưởng đại pháp, Diệp Thiên thì không cần, bởi vì thể ngũ hành của gã vốn thuộc về hư vọng minh tưởng đại pháp.

Cái gì là thiên tài? Đây mới là chân chính thiên tài, tài trời ban. Nếu tính thiên phú, tư chất thì Gia Cát Thiên Biên phải đứng sang bên. Gia Cát Thiên Biên dựa vào tạo hóa lớn của bản thân mới có thể một chân bước vào thiên nhiên, Diệp Thiên thì từ lúc sinh ra đã đứng trong hư vọng minh tưởng đại pháp.

Dưới tình huống này ai dám so tạo nghệ trận pháp với Diệp Thiên? Nghe đồn gã thậm chí không cần ngưng diễn phù ấn đã vung ra nhiều trận pháp khủng bố.

Diệp Thiên đứng đó, gã không như Tiêu Vị Nhiên bước qua mà chỉ đứng yên, đôi mắt nhìn Tiêu Du Tử chằm chằm, chân mày nhíu chặt. Tiêu Du Tử có cái gì đó làm Diệp Thiên khó hiểu. Diệp Thiên ngước nhìn trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung, mày càng cau, mắt lóe tia rung động, có hoảng sợ, khó tin, khâm phục.

Diệp Thiên nhìn hắn, Tiêu Du Tử cũng nhìn gã. Diệp Thiên rung động, tim Tiêu Du Tử cũng rung rinh.

Tổ cha nó!

Đúng là thế giới to lớn không gì không có.

Nói thật là lúc trước Trần Lạc không để cửu thải giới trận pháp vào mắt, hôm nay mới phát hiện hắn hơi xem thường bọn họ. Cửu thải của giới trận pháp ai cũng không đơn giản, được gọi là người có tiềm lực nhất lĩnh vực trận pháp không khao trương chút nào.

Dường như Hiên Viên Đồng dính líu đến nguyên tố chi tâm. Giờ càng khủng hơn, cơ thể bảo bối kỳ lạ thể ngũ hành xuất hiện, làm Tiêu Du Tử muốn chửi cha. Tiêu Vị Nhiên đồ bỏ kia cũng không đươn giản, trạng thái đại tinh thần thuần âm, thuần dương, chấp chưởng đại âm dương, một chân bước vào hư vọng minh tưởng đại pháp.

Cửu thải không uổng là cửu thải, cơ bản có liên kết với hư vọng minh tưởng đại pháp.

Nói theo kiểu hiện đại là những tên này là con ruột của hư vọng minh tưởng đại pháp, lão tử cùng lắm là con riêng mẹ kế, muốn leo lên cũng bị linh hồn hư vọng.

Từ khi Trần Lạc ra đời đến nay tự hỏi trong lĩnh vực trận pháp không gặp địch thủ, cái gọi là mười thủ tịch chỉ là vụn trong mắt hắn. Hai cửu thải Tiêu Vị Nhiên, Diệp Thiên xuất hiện khiến trái tim chiến đấu của Trần Lạc rực cháy.

Trần Lạc suy nghĩ lần này có thể miễn cưỡng thả lỏng tay chân đánh sướng. Không cần biết cửu thải có chịu đòn, rắn chắc gì không, Trần Lạc chỉ mong bọn họ có bản lĩnh thật sự, đừng lãng phí tư chất trời ban cho Tiêu Vị Nhiên, Diệp Thiên.

- Mạt Mạt, hắn có tổn thương ngươi không?

Sau khi Tiêu Vị Nhiên xuất hiện liền chạy qua thân thiết kéo tay Hạ Mạt, quan tâm hỏi han nàng. Hạ Mạt rất phản cảm hành động này, nàng chán ghét lắc đầu, lùi một bước.

Mọi người thấy cảnh tượng đó chợt nghĩ đến tin đồn về Tiêu Vị Nhiên, Hạ Mạt. Dường như Tiêu Vị Nhiên vừa mắt Hạ Mạt nhưng bởi vì gã quá kiêu ngạo, phách lối nên bị Hạ Mạt ghét cay ghét đắng. Giờ xem thì thấy tin đồn không giả, ít nhất mọi người nhìn ra được Hạ Mạt không có tình cảm với Tiêu Vị Nhiên.

Thật sự chi vì Tiêu Vị Nhiên rất kiêu ngạo, phách lối sao?

Rất nhanh, khi Tiêu Vị Nhiên nói một câu đã chứng thực tin đồn gã kiêu căng, vô lễ.

Tiêu Vị Nhiên kiêu ngạo không ai bằng ta, chẳng hề quan tâm hơn mười vạn người đang nhìn.

Tiêu Vị Nhiên khí thế hùng hổ chất vấn Hạ Mạt:

- Hừ! Lúc ta bế quan nghe nói nàng và Trần Lạc dính líu với nhau, là thật sao?

Hạ Mạt thật sự không thích Tiêu Vị Nhiên, thậm chí rất ghét gã:

- Tiêu Vị Nhiên, xin hãy chú ý lời nói của mình.

- Mạt Mạt, ta một lòng chân thành yêu nàng, trong thiên hạ có ai không biết? Tại sao nàng lại dính líu với người khác trong khi ta bế quan?

Bạch Phiêu Phiêu đứng ra bênh vực tỷ muội của mình:

- Này Tiêu Vị Nhiên, Mạt Mạt thân với ai hình như không liên quan gì ngươi. Đừng nói tin đồn là giả, dù Mạt Mạt thật sự quen với Trần Lạc thì không liên quan gì ngươi!

- Bạch Phiêu Phiêu, ngươi tốt nhất đừng xía vào chuyện của ta!

- Ai thèm quan tâm ngươi?

Tiêu Vị Nhiên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Tiêu Vị Nhiên nhìn Hạ Mạt, tuyên bố:

- Hạ Mạt, nàng thuộc về Hạ Mạt ta, trong thiên hạ không ai có thể cướp nàng đi. Ta không cần biết tin đồn là thật hay giả, chờ ta giải quyết chuyện ở đây xong sẽ giẫm Trần Lạc dưới chân như đạp con kiến!

Người hâm mộ Trần Lạc điên cuồng, khi Tiêu Vị Nhiên nói xong câu đó thì thiếu nữ bang chủ dẫn theo hội viên Lạc gia bang chửi gã tới tấp.

Tiêu Vị Nhiên khinh thường vung tay, quát to:

- Trần Lạc nghịch thiên thì sao? Hắn chẳng qua là gặp vận may từ trên trời rơi xuống. Đừng nói Trần Lạc bị linh hồn hư vọng mất hết tu vi, đã là phế vật, dù hắn còn tu vi thì Tiêu Vị Nhiên ta vẫn sẽ giẫm hắn dưới chân!

Ý niệm của Tiêu Vị Nhiên rất cường đại, khi gã nói câu này dẫn thiên nhiên sấm dậy, thanh thế hoàn toàn lấn át hội viên Lạc gia bang.

Chợt một thanh âm uy thế không thua gì Tiêu Vị Nhiên nổ vang trong không trung:

- Tiêu Vị Nhiên, muốn đánh thì mau ra tay, đừng ở đây cho rằng ra oai ra phong! Nhắc đến Trần Lạc thì không sao, nhưng tuyệt đối đừng kèm theo hai chữ phế vật, cô nãi nãi không thích nghe, thật sự không thích. Ngươi có thể giẫm Trần Lạc dưới chân hay không thì cô nãi nãi không biết, cũng không quan tâm. Nếu có giỏi thì đánh ngã Tiêu Du Tử trước đi!

Người lên tiếng là một nữ nhân yêu diễm rung động thiên hạ, nữ thần pưhượng hoàng Lạc Anh.

Lạc Anh đứng trong đám người, tóc dài đỏ rực đặc biệt bắt mắt. Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt hút hồn người, vóc dáng nóng bỏng, tất cả làm người say mê.

Lúc trước khi Tịch Nhược Trần mắng thì Lạc Anh đứng ra bệnh, gã không dám phản bác. Lần này cũng vậy, Tiêu Vị Nhiên là một trong cửu thải lúc mắng Trần Lạc thì Lạc Anh lại đứng ra. Tịch Nhược Trần không dám, Tiêu Vị Nhiên cũng không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.