Thiên Vu

Chương 827: Chương 827: Trần Lạc xuất thế.




- Bất quá núi Táng Cổ hiện thế, nhất định sẽ khiến thế giới này đi vào một thời kỳ loạn lạc.

Thần Toán Tử Thiên Tà liên tục quét mắt, lai nhìn về phía Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, nói:

- BẰng không thì Thiên Vương và Địa Vương thời kỳ thượn cổ vì sao lại dồn dập luân hồn chuyển thế? Ha ha… Hơn nữa…

Chuyển đề tài, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía mấy người Táng Hoa, Tuyết Thiên Tầm, Tri Thu, cười nói:

- Không biết tiểu khả nói có đúng không, ba vị đế nữ điện hạ?

Đế nữ? Đế nữ là gì? Không có ai biết Thần Toán Tử Thiên Tà đang nói đến tột cùng là có ý gì, không ai hiểu ra sao cả, những người bị hỏi đến cũng đều ngơ ngác không ngớt.

- Nhưng khiến cho tiểu khả cảm thấy bất ngờ nhất chính là, hai vị Minh Vương vì sao phải biết điều như vậy chứ?

Vừa nói, Thần Toán Tử Thiên Tà cũng nhìn về phía Tần Phấn và Ngạo Phong.

Minh Vương? Mọi người chỉ biết Tần Phấn và Ngạo Phong thức tỉnh chính là kim thân năm đại Minh Vương, chỉ là không biết Minh Vương trong miệng vị Thần Toán Tử Thiên Tà này có phải kim thân Minh Vương của Tần Phấn và Ngạo Phong hay không?

Thấy Tần Phấn và Ngạo Phong không nói gì, Thần Toán Tử Thiên Tà tựa như ý thức được điều gì đó, hơi vỗ trán một cái, cười áy náy nói:

- Tiểu khả lỗ mãng rồi, quên mất trên người hai vị Minh Vương còn có hai vị sát tinh, bất quá tiểu khả vẫn bội phục vạn phần với cả hai vị, có đạo nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, địa ngục không không, không ngục được phật, bội phục, bội phục.

Dứt lời, ánh mắt Thần Toán Tử Thiên Tà lại chuyển qua bốn người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt, chỉ thấy hắn cúi đầu, chắp tay nói:

- Bốn vị nữ thần tại thượng, tiểu khả này xin kính chào.

Thần nữ? Có ý gì?

Chẳng lẽ nói bốn người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển là thần nữ? Thần là gì? Thần nữ là gì? Đồng dạng cũng không ai hiểu ra sao, rõ ràng tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Ngay sau đó, vị Thần Toán Tử Thiên Tà thần quỷ khó dò, được xưng là không chỗ nào không biết này lại làm ra một hành động khiến người ta trân trối há hốc mồm, hắn đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất, hai tay lễ bái, thái độ một mực cung kính, nói:

- Tiểu khả Thiên Tà bái kiến bốn vị nữ hoàng, cầu nguyện cho nữ hoàng thọ tề thiên địa.

Mọi người đều nhìn ra được Thần Toán Tử Thiên Tà đang lễ bái chính là với bốn người Đường Bỉnh Nhiêm, Trường Hận, Vũ Yêu và Mạn Đà La. Bốn vị nữ nhân này trước giờ vẫn như là bốn câu đố, nhưng không ai biết được bốn vị nữ hoàng trong miệng hắn đến tột cùng là đại diện cho hàm nghĩa gì, đồng dạng người ta cũng không thể hiểu nổi, hết thảy đều ngơ ngác.

Thiếu niên tuấn tú này không hổ là mang danh Thần Toán Tử, hắn tựa hồ thực sự không chỗ nào không biết.

Đột nhiên, núi Táng Cổ rung động, ánh sáng yếu hơn, dĩ nhiên giống như sươn khói, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu thất.

- A… Núi Táng Cổ hiện thế chín chín tám mươi mốt ngày, hôm nay chính là ngày cuối cùng, không biết còn có thể xuất hiện kỳ tích gì đây?

Thần Toán Tử Thiên Tà nhin núi Táng Cổ, nụ cười có chút quỷ dị và thần bí.

- Ồ? Chẳng phải ngươi được xưng là Thần Toán Tử không chỗ nào không biết sao?

Mạc Vấn Thiên vấn đỉnh Vương tọa Nhân Vương, hắn cũng không vì sự xuất hiện của Thiên Tà rồi trở nên khiêm tốn, xem ra vẫn là tùy tiện như thế, ngạo mạn như thế, bá đạo, ngông cuồng tự đại như thế, nói tiếp:

- Lẽ nào ngươi đoán không ra?

- Tiểu khả bất quá chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé tới mức không thể nhỏ bé hơn trong thiên địa, há có thể tính ra núi Táng Cổ nằm ngoài pháp tắc thiên địa.

- Vậy thì ngươi cũng chỉ như thế mà thôi.

Mạc Vấn Thiên chẳng thèm ngó tới.

- Có lẽ vậy.

Thần Toán Tử Thiên Tà thấy buồn cười, liếc nhìn Mạc Vấn Thiên, nói:

- Bất quá, tiểu khả ngược lại có thể đoán ra một chút, ngươi thân là Nhân Vương, hiện tại nhất định là rất khẩn trương.

- Ta là vua của muôn người, việc gì phải khẩn trương.

- Ngươi xác thực là vấn đỉnh Vương tọa Nhân Vương, cũng có thể xưng tụng là Nhân Vương đầu tiên trong thiên địa, càng chiếm được trời xanh thừa nhận, thế nhưng…

Thần Toán Tử Thiên Tà lại chuyển đề tài, nói:

- Vị trí Nhân Vương của ngươi có thể ngồi vững được hay không, còn phải nhìn vào sinh tử của một người, nếu người kia chết, ngươi tất nhiên có thể ngồi vững vị trí Nhân Vương, còn nếu hắn sống, vị trí Nhân Vương của ngươi cũng khó nói trước được, thậm chí không chừng còn chết trẻ đó.

- Làm càn!

Mạc Vấn Thiên gầm lên giận dữ, theo đó thiên lôi cuồn cuộn, đại địa rung động, như trời long đất lở, có thẻ nói kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, không hổ là người vấn đỉnh Vương tọa Nhân Vương, lúc gầm lên giận dữ, dĩ nhiên tạo thành thanh thế to lớn đến vậy.

Mạc Vấn Thiên vấn đỉnh Vương tọa Nhân Vương, từ lúc sinh ra đã nắm giữ bá khí của vương giả, mỗi cử chỉ và lời nói đều là như vậy, bất quá Thần Toán Tử Thiên Tà kia tựa hồ cũng không sợ, chí ít hắn vẫn đang cười như trước, nói:

- Nhân Vương hà tất phải nổi giận, khẩn trương cũng không chỉ mình ngươi, hiện tại tiểu khả cũng đang lo lắng hồi hộp, cũng không phải chỉ có hai người chúng ta, thử hỏi mọi người ở đây có ai là không khẩn trương cơ chứ?

- Ba vị chân mệnh thiên kiêu là vậy, công chúa đại tự nhiên là vậy, Thiên Vương và Địa Vượng thượng cổ là vậy, ba vị đế nữ, ba vị chí tôn vô thượng chi tử, hai vị Tinh vương, hai vị Minh vương, ngay cả bốn vị nữ hoàng cũng đều một dạng, tất cả mọi người đều là như vậy.

Thần Toán Tử Thiên Tà vung tay lên, nói:

- Lăng Tiêu cung chúng ta là vậy, Lang gia cảnh địa là vậy, học phủ Trung Ương là vậy, ba đại tập quyền trung tâm là Hoàng thành, Thánh thành, Quang Minh thành đều là như vậy, cho dù Vân Đoan cũng phải khẩn trương, ai bảo sự tồn tại của người kia thần bí đến thế, không rõ như vậy, quỷ dị như vậy.

Vùng biên hoang tụ tập đến vô số người, hết thảy các vị đại lão từ khắp nơi trên thế giới đều tới, đại lão hậu trường của ba đại thánh địa tu hành, ba đại tập quyền trung tâm, ba đại quân đoàn, mười đại đoàn vinh quang đều tới, cho dù không nhìn thấy, nhưng mọi người đều biết Vân Đoan cao cao tại thượng cũng đang chăm chú nhìn xuống tất cả phát sinh tại núi Táng Cổ.

- Thần bí? Không biết? Quỷ dị?

Nhân Vương Mạc Vấn Thiên căn bản khinh thường, ngạo mạn, ngông cuồng, tự đại, quát lên:

- Chỉ là một tên Trần Lạc, trong mắt ta bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vật không biết trời cao đất rộng mà thôi.

- Trần Lạc cũng chẳng có gì ghê gớm.

Hoàng Phủ Đô Linh ngạo nghễ nói.

- Trần Lạc bất quá chỉ là một gia hỏa tự cho là đúng mà thôi.

Lang Thiên nói.

Long Diệu cũng nói:

- Dám to gan làm trái ý trời, ắt gặp trời phạt, ai cũng không ngoại lệ, Trần Lạc càng là như vậy.

- Trần Lạc? Hừ!

Vũ Hóa Phi cũng đứng ra, quát lên:

- Hắn cũng chỉ là tiểu nhân đắc chí, nhà giàu mới nổi mà thôi.

- Nếu hắn dám đi ra, Nghịch Lang Gia ta liền dán lm giết hắn ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.