Thiên Vu

Chương 1109: Chương 1109: Việc này không thể bỏ qua, cũng không cho qua được.




Lưu Sa mặt xanh mét, tức giận người run run. Lưu Sa tức xì khói chợt thấy Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản nâng Đồ Lão Tà định đi, mắt gã sáng rực. Lưu Sa như con sư tử đói khát nhìn thấy con mồi, không nhịn được nữa.

Lưu Sa ôm cục tức định trút lửa giận vào Đồ Lão Tà. Lưu Sa gầm lên, lực lượng nhân linh vô cùng bao la bỗng chốc bộc phát, gã lao nhanh tới trước.

Không ai ngờ Lưu Sa đột nhiên ra tay, còn vận chuyển toàn bộ lực lượng đánh lén. Nhưng đối tượng không phải Lạc Anh mà là Đồ Lão Tà bị thương rất nặng. Chậm rãi Táng Hoa, Ngự Nương phản ứng lại ngay, vội vọt ra ngăn cản, nhưng đã muộn.

Lưu Sa dù gì là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, nhận Nhân Thư chi linh ôn dưỡng mấy chục năm. Lưu Sa bùng nổ lực lượng, tốc độ nhanh không gì sánh bằng, lực lượng mạnh không thể tưởng tượng. Đừng nói Đồ Lão Tà bị thương nặng, dù là lúc lão ở đỉnh cao nhất cũng sẽ bị đánh nát. Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản nâng Đồ Lão Tà đi rất có thể bị đòn công kích cường đại kia đánh ánt bấy.

Lưu Sa nhanh như chớp sắp lao vào Đồ Lão Tà.

Đột nhiên cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Lưu Sa khựng lại.

Đứng im không nhúc nhích.

Đứng im như tượng.

Không ai biết xảy ra chuyện gì, mọi người ngạc nhiên nhìn. Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, quá nhanh, qáu kỳ dị. Khi Lưu Sa đứng lặng, ba bóng người từ phía đối diện bay tới, ba người lộ mặt.

Thanh niên áo đen lạnh lùng đứng bên trái, thanh niên áo trắng nho nhã đứng bên phải, thanh niên áo lam thoạt trông hơi nữ tính, men say đứng chính giữa.

Thấy ba người này, đám người rất giật mình. Bởi vì người đến là Ngạo Phong, Tần Phấn vấn đỉnh hai vương tọa phật ma, Lạc gia oai phong một cõi, được tiếng là nhân vật truyền kỳ số một thời đại xưa nay.

Mọi người rất giật mình khi thấy Trần Lạc, nhất là Lưu Sa hóa đá, gã vùng vẫy điên cuồng. Trần Lạc không thèm nhìn Lưu Sa, chỉ phun một chữ cút.

Bùm!

Lưu Sa khẽ rên, gã như diều đứt dây bay ngược ra, té cái bịch xuống đất. Mọi người giương mắt nhìn. Lưu Sa mặt trắng bệch, miệng mũi chảy máu nằm sấp dưới đất, đôi mắt trưởng lão tràn ngập kinh hoàng sợ hãi như gặp quỷ.

Toàn trường xôn xao.

Trong mắt các học viên mười sáu, bảy tuổi thì Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không chỉ là thần tượng tôn sùng, còn là tượng trưng bất bại, được tiếng là thần bảo vệ thế giới. Mỗi nhân kiệt búng tay một cái là dời núi lấp biển, kinh thiên động địa.

Vừa rồi Lưu Sa bị Lạc Anh đánh bể đầu đã làm các học viên khó tin, giờ chính mắt thấy Lưu Sa một trong Thập Nhị Nhân Kiệt không thể nhúc nhích trước mặt Lạc gia, hơn nữa Lạc gia phun một chữ chấn gã miệng mũi trào máu. Mọi người không chấp nhận được.

Là do Lưu Sa quá yếu sao?

Không!

Tuyệt đối không phải!

Lưu Sa không yếu, mọi người biết rõ điều này. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt ai nấy bản lĩnh cao siêu, ai không biết?

Hay vì Lạc gia quá mạnh?

Không biết. Thế giới này lưu truyền nhiều truyền thuyết nghịch thiên của Lạc gia nhưng chưa ai chính mắt thấy. Lực lượng của Lạc gia mạnh như thế nào? Mạnh đến cỡ nào? Không ai biết. Mãi đến hôm nay, thấy Lạc gia quát một tiếng chấn Lưu Sa miệng mũi trào máu mọi người mới biết cái tên Lạc gia khủng bố hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đừng nói các học viên, đám bá chủ vương tọa, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, hoàng tộc Vân Đoan biểu tình trầm trọng nhìn. Bọn họ khác với các học viên, bọn họ đều biết Trần Lạc rất cường đại. Có một số người khắc sâu cảm nhận sức mạnh của Trần Lạc. Bọn họ có điều giống các học viên, không biết cụ thể Trần Lạc mạnh đến mức nào.

Mọi người biết hôm nay Lưu Sa bị Trần Lạc thốt một chữ chấn miệng mũi chảy máu không phải vì gã coi thường hắn, càng không vì gã xem thường đánh giá thấp Lạc gia mà là hắn mạnh mẽ vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

- Lão Tà, bị gì vậy? Sao người đầy vết thương?

Đồ Lão Tà tóc tai bù xù được Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản dìu, mặt lão trắng bệch không chút máu, người suy yếu.

Đồ Lão Tà cố gắng ngước lên nhìn Trần Lạc, ho khan, thều thào:

- Lạc tiểu tử, ngại quá, để tiểu tử nhà ngươi... Xem trò hề, khụ khụ!

- Ta rất muốn thấy lão mất mặt, nhưng hình như ta đến hơi muộn?

Trần Lạc nhìn Đồ Lão Tà ủ rũ kiệt sức, nói năng cũng khó khăn, mặt hắn cười, giỡn với lão nhưng trong lòng rất khó chịu. Giữa Trần Lạc và Đồ Lão Tà có lẽ không quen thân gì, nhưng trong lòng hắn thích lão nhân hùng hổ độc mồm này. Huống chi lúc Táng Cổ Phong hiện thế, Trần Lạc bốn bề khốn đốn, là Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản chịu đựng áp lực chạy đến cứu hắn. Trần Lạc mãi mãi không quên an tình.

Trần Lạc nâng Đồ Lão Tà ngồi xuống, nói:

- Để ta xem vết thương của lão.

- Đừng tốn sức, linh hải của lão tử đã tán loạn, không còn nhiều thời gian, sắp chết. Thừa dịp này ngươi nói chuyện với lão tử một lúc đi.

- Nói kỳ cục, làm gì chết dễ vậy?

Trần Lạc cười nói:

- Chỉ là linh hải tán loạn, không có gì ghê gớm. Ta ngưng tụ giúp lão là được, bảo đảm sau này lão khỏe như vâm.

- Khụ! Khụ! Lạc tiểu tử, lúc này rồi không cần nói dối lão tử.

- Lừa lão làm chi? Ta còn chờ cụng lyvới người.

Trần Lạc phất tay, ánh sáng bừng lên bao phủ Đồ Lão Tà. Mặc dù Đồ Lão Tà bị thương rất nặng, linh hải tán loạn nhưng đối với Trần Lạc có được giới chi linh hải dựng hóa vạn vật, tu luyện hư vọng chi đạo có thể hóa nguyên thì không khó khăn gì. Cộng với lúc Nhân Thư hoàn thành tái tạo, Trần Lạc tham ngộ được một ít áo nghĩa sự sống. Đừng nói Đồ Lão Tà chỉ bị tán loạn linh hải, dù thịt nát xương tán thì Trần Lạc có đủ bản lĩnh giúp lão sống lại.

Nhìn Trần Lạc đột nhiên xuất hiện, đám người bàn tán xô nxao. Bọn họ suy đoán Lạc gia có khi nào gây lớn chuyện không? Bọn họ suy đoán có khi nào Lạc gia vì Đồ Lão Tà mà đánh nhau với Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không?

Đám người không biết, nhưng những nữ thần hiểu tính Trần Lạc thì biết chắc hắn chẳng những làm um sùm chuyện này, càng quậy tưn bừng, khủng bố hơn, kinh khiếp hơn. Các nàng biết tính cách như Trần Lạc sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn không ra tay thì thôi, nếu hành động thì không chết quyết không bỏ qua, không gây trời long đất lở tuyệt đối không dừng lại.

Bạch Phiêu Phiêu nhận ra vấn đề nghiêm trọng, nàng căng thẳng thần kinh, vội truyền âm cho Bạch Kiếm:

- Mau rời khỏi đây, về nhà đi!

Bạch Kiếm không cho là đúng:

- Tại sao ta phải đi?

- Ngươi không biết, lúc Táng Cổ Phong hiện thế Đồ Lão Tà có ơn cứu mạng Trần Lạc. Hiện tại các ngươi đánh Đồ trưởng lão ra nông nỗi này, chắc chắn Trần Lạc sẽ không bỏ qua.

- A?

Bạch Kiếm không biết Đồ Lão Tà và Trần Lạc có quan hệ như thế, gã ngẫm nghĩ, truyền âm lại:

- Dù hắn không bỏ qua thì sao? Ta sợ hắn chắc?

- Mắt ngươi bị mù sao? Ngươi không thấy Lưu Sa ở trước mặt Trần Lạc không thể nhúc nhích một chút nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.