Lôi Tuấn đứng bên cạnh cửa sổ tầng hai.
Liếc mắt nhìn nghiêng, ở trên tầng hai chỉ có hai người mặc áo trắng.
Hai người này giống nhau y đúc, mặt không cảm xúc, là một cặp song sinh.
Lôi Tuấn biết rõ, cặp song sinh này mới thực sự là cao thủ.
Nhưng anh không quan tâm.
Lên tầng ba…
Chuỗi động tác này của Lôi Tuấn nhẹ như lông hồng, ngay cả cao thủ cũng không phát hiện ra.
Tuy nhiên trên tầng ba, trong căn phòng ngủ màu hồng, đang diễn ra một màn khiến người khác đỏ mặt.
Một người đàn ông to lớn, trên người đầy hình xăm đang điên cuồng vật lộn với hai người phụ nữ.
Động tác dữ dội, tiếng kêu như sóng vỗ!
Lôi Tuấn thấy vậy khẽ cau mày.
Bên ngoài đang đánh nhau cực kỳ khốc liệt, không ngờ trong phòng ngủ này cũng mãnh liệt không kém.
Người xăm trổ đó chắc chắn là Long Nha không sai, xem ra tên này không thèm đếm xỉa đến một trăm thuộc hạ kia của mặt sẹo, đây chỉ là ông chủ số hai mà đã vậy rồi, nếu là ông chủ số một Long Lân, không phải sẽ huênh hoang hơn nữa sao?
Lôi Tuấn không muốn lãng phí thời gian, anh đang định phá cửa sổ nhảy vào…
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một cô bé gầy gò yếu ớt quỳ gối bò vào.
Lôi Tuấn bỗng giật mình!
Mặc dù bé gái này đang cúi đầu, thay quần áo và gội đầu sạch sẽ, nhưng dáng vẻ này rất giống với cô bé mà Lôi Tuấn đã nhìn thấy bên cạnh thùng rác.
“Tiểu súc sinh, nhanh lên”, Long Nha nằm trên giường, lớn tiếng quát.
Cô bé không dám ngẩng đầu lên, bò càng nhanh hơn.
Rất nhanh ngay sau đó, cô bé đã bò đến bên cạnh giường, duỗi thẳng lưng lên, lấy một điếu thuốc đặt lên miệng Lang Nha đang nằm trên giường, sau đó dùng bàn tay nhỏ nhắn run rẩy giúp hắn ta châm lửa.
Nhưng, cô bé quá hoảng sợ!
Thử châm lửa mấy lần, cuối cùng vẫn không thành công…
“Vô dụng”.
Long Nha đột nhiên tát một phát khiến cô bé trực tiếp bay ra ngoài.
“Hahahaha…”
Hai người phụ nữ trên giường đang hưng phấn vậy mà lại cười rộ lên.
Lại nhìn về phía cô bé kia, không khóc cũng không quậy, vội vàng bò về chỗ cũ.
Một tiếng rên kỳ lạ vang lên…
Cuối cùng Long Nha cũng giải quyết được!
Hai người phụ nữ kia cười hihi bước xuống, sau đó ôm cô bé kia lên, vứt lên giường.
Cô bé rất nhanh nhẹn, đầu tiên châm thuốc cho Long Nha, sau đó cẩn thận lấy khăn ướt lau người cho hắn ta...
“Bóp chân”.
Long Nha giơ tay lên, lại tát cô bé một tát.
Khóe miệng của cô bé đã chảy máu, nhưng nó vẫn không khóc mà rất ngoan ngoãn, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn non nớt, in đầy vết sẹo, nắn bóp hai bắp đùi to lớn của Long Nha.
“Tiểu súc sinh”.
Long Nha cầm điếu thuốc rít một hơi, vừa hưởng thụ vừa quát: "Bướng bỉnh y như mẹ mày, nhưng ông đây lại rất thích, đợi nuôi mày lớn hơn một chút, ông đây sẽ dạy mày làm phụ nữ".
“Ái dà, anh Long”.
Một người phụ nữ nói: “Còn đợi gì nữa chứ, thịt nó luôn đi”.
“Nhỏ quá, không có thịt”, Long Nha cực kỳ vô sỉ nói.
“Không có thịt dễ giải quyết lắm!”
Người phụ nữ còn lại nói: “Em sai người đút cho nó nhiều thức ăn cho lợn hơn chút, rất nhanh sẽ béo tốt thôi”.
Cô bé nghe thấy mấy chữ “thức ăn cho lợn” thì giật bắn người, bất giác quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, nước mắt tuôn trào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong ngoài một lớn một bé cùng lúc chạm mắt.
Cô bé kinh ngạc há hốc mồm miệng!
Song lúc này Lôi Tuấn đã nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy.
Rầm một tiếng…
Lôi Tuấn phá cửa sổ nhảy vào.
Trước khi mảnh kính vỡ đầu tiên rơi xuống, anh đã giơ tay trái ra ôm cô bé vào lòng.
Chân phải của anh giẫm lên cổ Long Nha.
“A!”
Hai người phụ nữ thất thanh hét lớn.
Lôi Tuấn hai bên hai đấm.
Hai người phụ nữ bị đánh bay ra xa, đập vào hai bên tường, sau đó trượt xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Mày là ai?”
Long Nha nằm trên giường, hoảng loạn hỏi.
“Người muốn lấy mạng mày”.
Lôi Tuấn ôm lấy bé gái, nhảy xuống giường.
Đồng thời lúc này, một cánh tay của Long Nha đã bị đứt lìa.
Long Nha không nhìn thấy đối thủ đã ra tay như thế nào, khi hắn ta cảm thấy đau thì cánh tay còn lại cũng đã biến mất.
Tiếng kêu thảm thiết!
Sớm đã không ích gì.
Cô bé được Lôi Tuấn ôm trong lòng, anh cố ý che chắn hai mắt của cô bé lại.
“Người đâu…”
Long Nha giờ đã tàn phế, hắn ta còn chưa kịp kêu người đến thì tiếng kêu thảm lại vang lên.
Có tiếng xương gãy giòn giã trên hai chân của hắn ta.
Lôi Tuấn dùng tay trái của mình bẻ gãy hai chân của Long Nha.
Long Nha chết dở sống dở.
Lôi Tuấn sẽ không để hắn ta chết, anh muốn khiến hắn ta phải chịu đủ cảm giác hành hạ.
Ngoài cửa, thấp thoáng bóng người mặc áo trắng.
Một cặp song sinh nhanh chóng xông vào.
Nhưng bọn họ còn chưa đứng vững, thì đã có hai cú đấm đang đợi bọn họ…
Hai kẻ được gọi là cao thủ, trong nháy mắt đã bị hai cú đấm giáng thẳng vào đầu, tắt thở tại chỗ.
Dưới tầng một, vô cùng hỗn loạn.
Người của mặt sẹo đang liều mạng tiêu diệt thuộc hạ của Long Nha.
Tiếng súng nổ rền trời, đây chính là một trận chiến sinh tử.
Lôi Tuấn đưa tay đóng cửa phòng.
Anh ôm cô bé vào một góc khuất, nhẹ nhàng đặt xuống, dùng thân hình cao lớn che chắn thảm cảnh phía sau, bảo đảm sẽ không để cô bé nhìn thấy.
Cô bé ngồi trong góc, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây ngốc nhìn Lôi Tuấn.
“Bố!”, cô bé đột nhiên kêu lên.
“Hả?”
Lôi Tuấn cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Cô bé, cháu quen chú sao?”
“Chú là bố cháu”.
“Tại sao? Sao cháu lại gọi chú là bố?”
“Chú chính là bố cháu, bố…”
Cô bé đột nhiên hét lên một tiếng, nhào lên ôm lấy cổ Lôi Tuấn, òa khóc nức nở.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên vai Lôi Tuấn.
Cả người Lôi Tuấn khẽ run lên, cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Thậm chí anh còn bắt đầu hoảng sợ, tại sao, tại sao?
Tại sao một cô bé trông có vẻ quen quen lại gọi anh là bố?
Sau khi bố của Lôi Tuấn mất, trên đời này anh đã không còn người thân nào nữa.
Cô bé này, rốt cuộc là ai?
“Cục cưng à, ngoan, đừng khóc nữa”.
Lôi Tuấn lại kéo cô bé vào góc tường, nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng, hỏi: "Tại sao cháu lại gọi chú là bố?"
“Chú chính là bố cháu”.
Giọng của cô bé tràn đầy khát vọng.
“Cháu tên là gì?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Cháu tên Tiểu Niệm”, cô bé trả lời rõ ràng.
“Cháu mấy tuổi rồi, cháu họ gì vậy?”, Lôi Tuấn lại hỏi tiếp.
“Cháu sáu tuổi, họ Lôi ạ!”
“Gì cơ, cháu họ Lôi?”
Lôi Tuấn giật mình, sao lại trùng hợp như vậy, cô bé này cũng họ Lôi?
“Bố mẹ cháu tên gì, bọn họ đang ở đâu?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết”.
Trong giọng nói của cô bé thoáng lộ vẻ vui mừng.
“Cái gì?”
Bùm!
Lôi Tuấn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
“Cháu nói lại một lần nữa đi, bố mẹ cháu tên gì?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết, bố, bố ơi…”
Cô bé hét lên, lại tiếp tục vòng tay qua cổ Lôi Tuấn.
Lần này, cô bé khóc đến long trời lở đất, khóc được một lúc…rồi lại cười…
Cả người Lôi Tuấn thừ ra!
“Thẩm Sơ Tuyết, Thẩm Sơ Tuyết…”
Năm đó, Lôi Tuấn chỉ là một chiến sĩ, sau khi bị thương nặng, anh đã rút khỏi chiến trường Bắc Vực.
Trong ngôi làng đó, một cô gái tên Thẩm Sơ Tuyết đã cứu anh.
Cô đơn thuần, lương thiện, trẻ trung, xinh đẹp…
Cô đã nấu thuốc cho anh, trị thương cho anh, cùng anh trải qua những ngày tháng không có phương hướng nhất.
Rồi cô đã trao thân cho anh.
Sau đó, Lôi Tuấn được đồng đội tìm thấy, tạm biệt Thẩm Sơ Tuyết, tiếp tục chiến đấu.
Anh không hứa hẹn gì với cô.
Cô cũng không đòi hỏi gì cả.
Đoạn tình cảm ấy đơn giản và thuần khiết như thế.
Suốt những năm nay, Lôi Tuấn đã xây dựng nên Thiên Vương Thần Điện bằng cả xương máu.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cô.
Bởi vì bọn họ, không phải là người chung đường.
Anh là chiến thần, cả đời không thể rời xa chiến trường.
Còn Thẩm Sơ Tuyết lại âm thầm vì anh mà sinh một đứa con gái…