Lôi Tuấn thầm đắc ý, xem ra bà xã anh vẫn rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này.
“Đi cũng được, như mọi khi, anh cũng đi”.
“Anh có thể đừng gây thêm rắc rối nữa được không?”
“Bà xã anh xinh đẹp như vậy, anh không đi theo sao được chứ?”
Lôi Tuấn cười nói: “Nhưng anh bảo đảm, lần này nhất định sẽ không làm loạn”.
“Bó tay với anh”.
Thương Lam bất lực nói: "Hơn nữa, có những người bạn như mặt sẹo cũng không sao, nhưng không được cùng bọn họ thông đồng làm bậy, Thương Lam tôi ghét nhất chính là lưu manh côn đồ".
“Yên tâm, ông xã em là người ngay thẳng, dũng cảm, lương thiện mà!”
“Thôi đi!”
“Haha!”
Lôi Tuấn nói xong, ngay cả bản thân cũng cảm thấy rất hài hước.
Kể ra cũng thật kỳ lạ, tập đoàn Kim Đỉnh vậy mà lại mặc kệ Vương Đại Cường, sống chết mặc bay?
Tập đoàn Kim Đỉnh từ trước đến nay vẫn luôn không nhường nhịn ai, vậy mà lại không chút động tĩnh.
Vài ngày sau, lại có tin Vương Đại Cường bị cách chức.
Kết quả là, ngành bất động sản rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Bởi vì một khi nghĩ đến chuyện hợp tác với tập đoàn Kim Đỉnh, nhất định phải qua ải của tổng giám đốc Lâm Đông Thăng.
Lâm Đông Thăng có chức vị dưới một người nhưng trên ngàn người, khó nói chuyện hơn Vương Đại Cường nhiều!
…
Lôi Tuấn rảnh rỗi không có việc gì nên dắt chó đi dạo.
Anh tìm một bãi cỏ bằng phẳng ngồi xuống, gọi điện thoại cho Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi.
“Anh Tuấn!”
Mỗi khi nhận được điện thoại của Lôi Tuấn, Hồ Mị Nhi đều rất hào hứng.
“Đều do cô làm phải không!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Tôi chỉ nói vài câu mà thôi”.
“Cô đường đường là Bắc Thiên Vương, vài câu nói đó sẽ chết người đấy”.
“Anh Tuấn à, đừng trêu tôi nữa, tôi chỉ sợ anh gặp phiền phức mà thôi”.
“Cũng tốt”.
Lôi Tuấn nói: "Dù sao thì không bao lâu nữa tôi có thể rời khỏi nhà họ Tần, nhưng trước khi đi, tôi muốn xây dựng gia nghiệp cho Thương Lam. Về phần thân phận của tôi, có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu đi!"
“Anh Tuấn, anh cần những gì ạ?”, Hồ Mị Nhi cung kính nói.
“Tên mặt sẹo hôm qua trông cũng không tệ, để tôi dùng đi!”
“Chỉ vậy thôi sao? Còn cần gì nữa không ạ?”
“Lôi Tuấn tôi ở thành Hương Giang còn có một người bạn”.
“Tôi hiểu rồi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: "Anh Tuấn, anh cứ thong thả mà chơi, khi nào anh chơi chán rồi, tôi sẽ đến đón anh".
“Trong Điện có chuyện gì không?”, Lôi Tuấn nghiêm túc hỏi.
“Tất cả đều bình thường”.
“Bảo trọng”.
Lôi Tuấn cúp điện thoại, huýt sáo một tiếng.
Một con chó ngao đen lao tới như bay. Trong một quán trà cao cấp, phòng VIP kín đáo.
Có một nam một nữ đang ngồi trong phòng.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, gương mặt rắn rỏi, dáng người cao ráo.
Người này là Ngô Bân, sĩ quan cấp cao của sở tác chiến thành Hương Giang, quyền thế ngất trời.
Nhưng một nhân vật có địa vị cao như vậy lại chỉ ngồi chiếu dưới.
Còn người ngồi ở vị trí trung tâm, là một phụ nữ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần!
Cốc cốc cốc…
“Vào đi”, Ngô Bân trầm giọng nói.
Cánh cửa mở ra, chỉ thấy một cô gái mặc sườn xám.
“Thưa ông Ngô, anh mặt sẹo đã đến rồi ạ”, cô gái mặc sườn xám cung kính nói.
“Bảo hắn vào đây”.
“Vâng ạ”.
Cô gái mặc sườn xám lập tức lùi ra, một khuôn mặt đầy sẹo xuất hiện.
Sau khi mặt sẹo vào phòng, cửa phòng VIP cũng từ từ đóng lại.
“Tôi là mặt sẹo, xin ra mắt ông Ngô”.
Mặt sẹo lập tức tiến lên, quỳ một gối xuống.
Một nhân vật cấp đại ca trong thế giới ngầm có thể hô mưa gọi gió ở thành Hương Giang, nhưng khi đối mặt với ông chủ Ngô Bân của hắn lại trông vô cùng nhỏ bé, mặt sẹo có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ có sự giúp sợ của Ngô Bân. Hắn gặp được Ngô Bân, giống như ngựa vằn gặp phải sư tử.
“Không tệ!”
Ngô Bân hùng hổ nói: "Mặt sẹo, nhanh đến tham kiến sĩ quan Hồ".
“Vâng ạ!”
Mặt sẹo lập tức quay người sang, nói với Hồ Mị Nhi: "Tham kiến sĩ quan Hồ".
Trong lòng mặt sẹo, Ngô Bân vốn đã là sự tồn tại tối cao, nhưng vừa bước vào đã trông thấy, địa vị của ông chủ mình rõ ràng không cao bằng người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này? Bất kể cô ấy là ai thì cũng không được phép có gì sai sót.
“Cậu chính là mặt sẹo sao?”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Vâng ạ”.
Chỉ với giọng nói bình thường của một người phụ nữ, nhưng mặt sẹo lại cảm thấy áp lực vô cùng.
Hắn không dám nhìn lên trên, nhưng cả người bắt đầu run lẩy bẩy!
“Ngẩng đầu lên bổn tọa xem nào”, giọng của Hồ Mị Nhi vẫn bình thường như cũ.
“Vâng ạ!”
Mặt sẹo lập tức ngẩng đầu lên, hắn rất ngạc nhiên, tại sao người phụ nữ này lại tự xưng là bổn tọa?
Trước mặt hắn, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi người đàn ông nào cũng không thể rời mắt, nhưng lúc này từ góc nhìn của mặt sẹo, khuôn mặt này dính đầy vết máu.
Hắn giết người để sống qua ngày, cho nên đối với cường giả, chỉ cần nhìn lướt qua hắn liền nhận biết được.
Người phụ nữ này, xét về thực lực, chắc chắn là hơn Ngô Bân, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều.
“Không tồi, là một chàng trai mạnh mẽ”.
Hồ Mị Nhi quay sang nói với Ngô Bân: "Xem ra đại ca của tôi rất biết chọn người, người anh em này được phết đấy".
“Sĩ quan Hồ quá khen”.
Ngô Bân thở phào nhẹ nhõm, nói với mặt sẹo: “Đứng lên đi, ngồi xuống ghế đây này”.
“Vâng!”
Mặt sẹo lập tức đứng dậy và ngồi xuống chiếc ghế ngoài cùng.
Hắn dựng thẳng lưng, ngồi sát mép ngoài của ghế, trong lòng hoảng sợ tự hỏi không biết bọn họ gọi mình đến đây làm gì?
“Giỏi lắm mặt sẹo, vận may không tồi đâu!”, Ngô Bân cười nói.
“Mong ông chỉ rõ hơn ạ”.
Mặt sẹo càng trở nên căng thẳng, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?
"Chuyện cậu đã giúp anh Lôi giải quyết lúc trước, anh Lôi rất hài lòng, vì vậy đối phương đã đề xuất cậu làm trợ lý cho anh ấy. Đối với cậu mà nói, đây là cơ hội ngàn vàng đấy".
Ngô Bân nói xong, bất giác nhìn Hồ Mị Nhi.
“Không sai”.
Hồ Mị Nhi bình tĩnh nói: "Đối với cậu, đây quả thực là một cơ hội tốt, nhưng nếu làm hỏng chuyện, cậu sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện này, cậu có đồng ý làm không?"
“Tôi đồng ý ạ”, mặt sẹo lập tức đáp.
Đùa gì chứ, Ngô Bân chỉ là vật trang trí. Vậy thì địa vị của người phụ nữ này phải cao đến đâu?
Hiển nhiên là thân phận của anh Lôi còn cao hơn người phụ nữ này nữa, cơ hội kiểu này thật sự chính là ông trời ban cho, tuyệt đối không thể để vụt mất.
“Được!”
Hồ Mị Nhi nói: "Mặt sẹo, nhớ kỹ, anh Lôi cần người thì cậu đưa người, cần tiền thì cậu đưa tiền. Tóm lại cần gì thì cậu cũng phải đáp ứng ngay, bao nhiêu cũng được. Bất luận xảy ra chuyện lớn như thế nào cũng sẽ có người thay cậu gánh vác, đúng không, sĩ quan Ngô?"
“Đương nhiên rồi”.
Ngô Bân cười tươi, nói với mặt sẹo: "Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Trong thành Hương Giang này, tôi vẫn có thể hô mưa gọi gió, hiểu không?"
“Tôi hiểu, tôi hiểu ạ”.
Trán mặt sẹo bắt đầu lấm tấm mồ hôi, trời ơi, lần này thật sự là trúng số rồi!
"Thưa ông chủ, xin hỏi anh Lôi, là...", mặt sẹo không kìm được hỏi.
“Hỗn xược”.
Ngô Bân quát lớn: "Những chuyện như này, cậu cũng dám hỏi sao?"
“Tôi sai rồi ạ, mong ông tha tội”.
Mặt sẹo hoảng sợ, lập tức quỳ xuống.
“Không sao”.