Bao gồm Lâm Đông Thăng, tất cả ông chủ, trợ lý và thư ký đều đồng thanh hét lên.
“Các vị không cần khách sáo”.
Lôi Tuấn lại nhìn Thương Lam, nói: “Em bận đi, anh dắt chó đi dạo”.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Lôi Tuấn mặc kệ người nhà họ Tần, bước nhanh ra cửa.
Anh không muốn quan tâm đến những vấn đề kinh doanh kiểu này.
Còn nửa tháng nữa là đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ nhà họ Tần.
Lôi Tuấn quyết định, sau khi đón tiệc mừng thọ của bà cụ xong, việc kinh doanh của nhà họ Tần cũng đã đi vào quỹ đạo phát triển, Thương Lam lấy lại được vị trí của bản thân trong nhà họ Tần, lúc đó anh cũng nên trở lại chiến trường rồi.
Ba năm qua, bề ngoài anh không để ý đến chiến sự.
Nhưng anh biết, nhiều tổ chức ngầm đã bí mật xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Mặc dù đối với Thiên Vương Thần Điện không có tính uy hiếp, nhưng theo thời gian lâu dần chắc chắn cũng sẽ có kết quả.
Huống hồ, biên giới Hoa Hạ luôn bị các thế lực ngoại quốc xâm phạm.
Thân là chiến thần, anh không thể không quản.
Tay Lôi Tuấn dắt chó, bắt đầu chạy bộ trên đường.
Đây là thói quen của anh, mỗi ngày đều sẽ dắt chó chạy bộ.
Vì tối qua làm việc quá sức nên hôm nay mới muộn hơn bình thường.
Sau khi chạy một mạch khoảng năm cây số, người và chó đều toát mồ hôi.
Anh quay lại, chạy về đường cũ...
Trước đó không xa là một nhà máy bỏ hoang.
Trên bãi cỏ trước nhà máy, có một thùng rác lớn.
Một bé gái ăn xin trong bộ quần áo rách nát đang lục tung thùng rác.
Đó là một cô bé nhỏ nhắn, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhìn bóng lưng và cử chỉ của cô bé, nhiều nhất cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi.
Lôi Tuấn dừng lại, bất giác nhìn chằm chằm cô bé kia.
Cô bé ngồi xuống tháo một túi ni lông bẩn, bên trong là hộp cơm bằng xốp, khi mở hộp cơm ra thì có một số đồ ăn đã ôi thiu, cô bé kêu lên một tiếng sung sướng rồi vội vàng đưa tay bốc lên ăn.
Trái tim của Lôi Tuấn đau nhói.
Là chiến thần, cuộc đời anh chứng kiến nhiều nhất chính là cái chết.
Nhưng khi đối mặt với bé gái này, anh lại vô cùng đau lòng.
“Sao mình lại buồn chứ?”
Lôi Tuấn lẩm bẩm nói: “Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, thành phố có phát triển thịnh vượng đến đâu cũng đều có người khó khăn nghèo khổ, đứa bé nhỏ như vậy, sao lại phải chịu cảnh này?”
Hai người cách nhau rất gần, nên bé gái kia nghe thấy những lời anh nói.
Cô bé quay người lại, dưới mái tóc bù xù là một khuôn mặt nhỏ dính đầy vết bẩn.
Nhưng đôi mắt lại rất có thần!
Cô bé hoảng sợ liếc mắt nhìn Lôi Tuấn vài lần, sau đó tiếp tục cắm đầu ăn hộp cơm ôi thiu trên tay, giống như sợ bị người khác cướp mất.
Không biết tại sao, Lôi Tuấn lại cảm thấy tim mình đau nhói!
“Cô bé, người nhà của cháu đâu?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
Cô bé ngây người, không hề lên tiếng đáp lại.
Thường thì con chó đen lớn của Lôi Tuấn cực kỳ cảnh giác khi gặp người lạ.
Nhưng lúc này đối mặt với cô bé, nó lại ngồi xuống vẫy đuôi rối rít.
Lôi Tuấn rất ngạc nhiên.
“Cô bé, cái đó không thể ăn được, sẽ đau bụng đấy”, Lôi Tuấn lại nói tiếp.
“Cháu…cháu…”
Đột nhiên cô bé cảm thấy vô cùng kích động, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Một tiếng phanh gấp bỗng vang lên.
Một chiếc xe van đột ngột dừng lại bên cạnh thùng rác.
Trong xe, hai người đàn ông cao to lực lưỡng nhảy xuống.
“Gâu gâu gâu…”
Con chó đen lớn đột nhiên đứng dậy, xù lông lên sủa lớn.
“A!”
Cô bé thất thanh hét lên rồi co cẳng bỏ chạy.
Nhưng, một bé gái nhỏ nhắn như thế sao có thể chạy nhanh hơn hai người đàn ông lực lưỡng?
Rất nhanh ngay sau đó, bé gái đã bị bắt lại.
Cô bé bị một người đàn ông bế lên, vội vàng chạy về phía chiếc xe.
“Các người là ai?”, Lôi Tuấn lớn tiếng hỏi.
“Bớt lo chuyện bao đồng”.
Người đàn ông đang bế bé gái tức giận quát, sau đó nhảy lên xe ngồi.
“Vị đại ca này”.
Người đàn ông còn lại cười nói: “Bé nhà tôi đi lạc, vừa tìm lại được, cảm ơn nhé!”
Hắn ta nói xong cũng lên xe ngồi rồi đóng cửa cái rầm.
Chiếc xe dần chuyển động…
Lúc này, cô bé kia đang đứng trên ghế sau của chiếc xe, liều mạng vẫy tay với Lôi Tuấn qua lớp kính.
Miệng cô bé đang nói gì đó, nhưng Lôi Tuấn lại không nghe rõ.
Anh mơ hồ cảm thấy cô bé đang hét lên chữ kia…giống như...bố?
“Anh Lôi?”
Đột nhiên có một chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh Lôi Tuấn.
Trong chiếc xe mui trần, là một cô gái trẻ đeo kính râm.
“Ấy, là anh thật này!”, cô gái lại thốt lên.
“Cô là?”, Lôi Tuấn vô thức hỏi.
“Tôi là Kim Ngọc Đa, tối qua chúng ta có gặp nhau”.
Cô gái mỉm cười nói với Lôi Tuấn, sau đó tinh nghịch le lưỡi ra cười đùa.
“Kim Ngọc Đa?”
Lôi Tuấn nhớ ra rồi, cô gái này là em gái của Kim Bưu.
Ngay sau đó, Lôi Tuấn vội vàng nhảy lên xe.
“Anh làm gì thế, muốn bao tôi à?”, Kim Ngọc Đa cười nói.
“Lái xe đi, đuổi theo chiếc xe phía trước”, Lôi Tuấn nghiêm túc nói.
Lúc này con chó đen cũng đã nhảy lên xe.
“Sao vậy, vợ anh có trong xe đó à?”, Kim Ngọc Đa cười xấu xa nói.
“Nếu cô còn không lái xe thì tôi vứt cô xuống đấy”.
Lôi Tuấn nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.
“Tôn Hạo, tôi là Lôi Tuấn”.
“Là em rể sao, xin cậu dặn dò”.
Tôn Hạo đột nhiên nhận được điện thoại của Lôi Tuấn, hắn ta vô cùng bất ngờ.
“Không phải anh muốn khôi phục chức vụ sao, giúp tôi làm một chuyện”.
“Thật ư, cậu nói đi”.
“Giúp tôi điều tra biển số xe: “Axxx…”
Lúc này, người đầu tiên mà Lôi Tuấn nghĩ đến chính là Tôn Hạo.
Mặc dù Tôn Hạo bị cách chức rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là cảnh sát lâu năm ở đây, những chuyện điều tra như thế này, hắn ta chắc chắn rất giỏi.
Quả nhiên…
Không bao lâu sau, Tôn Hạo đã gọi điện thoại lại.
“Em rể, tìm được rồi”.
“Nhanh nói đi”.
“Chiếc xe đó có đăng ký, thuộc bãi phế liệu Thành Nam”.
“Được, tôi biết rồi!”
Lôi Tuấn cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho mặt sẹo.
“Anh Tuấn”, mặt sẹo nhanh chóng nghe máy.
“Dẫn theo người đến bãi phế liệu Thành Nam”.
“Rõ”.
“Nhanh lên”.
Lôi Tuấn lại cúp điện thoại.
“Anh nhìn tôi làm gì?”, Kim Ngọc Đa đang lái xe, bất giác hỏi.
“Xe của cô là siêu xe đấy, có thể lái nhanh hơn được không?”
“Tôi vừa mới nhận bằng lái xe”, Kim Ngọc Đa oan ức đáp.