“Không giỡn chơi nữa, mệt tim chết được”.
Lôi Tuấn cười nói: “Bàn Tử, hôm nay cảm ơn cậu đón tiếp nồng hậu, tôi về trước đây, ngày khác lại tụ tập nhé”.
“Anh Tuấn đi thong thả ạ”.
Lôi Tuấn xưa nay đã nói là làm, Kim Bưu không dám giữ lại.
Huống hồ, bên ngoài còn mấy trăm người đang chờ đợi, kẻ giàu nhất thành phố như hắn vẫn nên cố thủ bên trong thì hơn.
“Ông chủ Kim, tôi cũng về đây”.
Ngô Bân đứng dậy, nối gót Lôi Tuấn bước đi.
“Vậy còn em thì sao?”, Kim Ngọc Đa chớp đôi mắt to.
“Em cứ ngoan ngoãn ở đây đi”.
Kim Bưu nhanh nhẹn bước lên tiễn Lôi Tuấn.
Thấy ba nhân vật lớn bước ra, trong nháy mắt mọi người đều im lặng.
Hồ Mị Nhi lập tức dẫn Thương Lam đến trước mặt Lôi Tuấn.
“Bà xã à, hôm nay em hài lòng rồi chứ?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Ừm!”
Thương Lam cố gắng gật đầu.
“Vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé”.
“Được!”
Thương Lam khoác tay Lôi Tuấn thật chặt, vẻ mặt rất thỏa mãn.
Kim Bưu, Ngô Bân, Hồ Mị Nhi, ngoài ra còn có cả một đội vệ sĩ nhất loạt tiễn Lôi Tuấn ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài là một chiếc Phantom, một chiếc xe thương vụ lộng lẫy, cùng một chiếc Hummer quân sự hầm hố đang đậu.
Tên mặt sẹo dẫn theo một đám tay chân, đứng bên kia đường.
Ngô Bân nhẹ nhàng khoát tay, đám người mặt sẹo liền giải tán.
“Anh Lôi, ngồi xe của tôi đi!”, Ngô Bân kính cẩn mời.
“Cũng được, đã lâu tôi không đi mấy loại xe này rồi”.
Lôi Tuấn dắt tay Thương Lam, leo lên chiếc Hummer.
Người mở cửa xe chính là Hồ Mị Nhi.
“Anh Lôi đi thong thả ạ!”, Hồ Mị Nhi lễ phép chào.
“Giữ sức khỏe đấy”, Lôi Tuấn cười.
“Anh Lôi, hôm nào tôi mời anh nữa nhé”, Kim Bưu kêu lên.
“Quyết định vậy đi”.
Lôi Tuấn ôm Thương Lam, hai mắt khép hờ.
Chiếc Hummer lăn bánh.
Hai vợ chồng Lôi Tuấn được đưa về tận nhà.
Người nhà họ Tần cũng hối hả quay trở về.
Đến lúc này, trên dưới nhà họ Tần hoàn toàn đảo lộn.
Mọi người trong nhà họ Tần đều cho rằng Lôi Tuấn đến từ Nam Thành, không thân không thích, cùng lắm có chút tài sản thừa kế mà thôi.
Từ ngày anh ở rể đến nay, chưa bao giờ tỏ ra là người có tiền có quyền cả.
Nếu nói chuyện của mặt sẹo lần trước là trùng hợp, vậy thì chuyện lần này phải giải thích thế nào?
Đại gia giàu nhất thành phố tự mình bật lửa châm thuốc cho, cung kính không gì sánh được, thậm chí còn muốn tặng không một nửa gia tài.
Rồi quan chức cấp cao kia lại càng tỏ ra cung kính đến tột độ, tự mình lái xe tiễn về tận nhà.
Lôi Tuấn, rốt cuộc là ai?
Là thái tử đến từ thủ đô chăng?
“Con rể à, hôm nay con đúng là vẻ vang quá chừng”, Trương Quế Trân hưng phấn suýt xoa.
“Đúng vậy đó em rể, thì ra em tài giỏi như vậy!”, Tần Mỹ Kiều phụ họa.
“Chị biết mà, em rể đâu phải kẻ tầm thường!”, Tần Mỹ Ngọc nịnh nọt.
“Thôi đủ rồi”.
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Nghe các người khen ngợi, tôi thấy buồn nôn quá”.
“Ôi em rể à…”
Tần Mỹ Ngọc khoác vai Lôi Tuấn, cười cầu tài: “Trước đây là cả nhà có mắt như mù nên mới làm tổn thương em, nói gì đi nữa chúng ta cũng là người một nhà cả, em nên khoan dung cho người nhà mới phải!”
Trương Quế Trân cười với Tần Mỹ Ngọc đứng đối diện.
Trần Uy, chồng chưa cưới của Tần Mỹ Ngọc đã cao chạy xa bay ngay khi hiểm nguy ập đến rồi.
Trong lúc Lôi Tuấn giúp nhà họ Tần lấy được hồ sơ mời thầu, Trương Quế Trân đã nảy ra một ý tưởng mới.
Cậu con rể này giỏi giang như vậy, nhà họ Tần làm sao có thể buông tay được.
Lôi Tuấn cưới đứa con hoang Thương Lam kia làm vợ, chẳng bằng gả Tần Mỹ Ngọc cho anh.
Nếu được như vậy, thanh thế nhà họ Tần chắc chắn lên nhanh như diều gặp gió.
“Cô buông ra”.
Lôi Tuấn không hề khách sáo gạt tay Tần Mỹ Ngọc ra, nói: “Mấy người chẳng cần phải rào đón tôi như thế. Tôi làm vậy chẳng qua vì vợ tôi, và cũng là hoàn thành tâm nguyện của bố vợ mà thôi”.
“Tâm nguyện của bố vợ?”, Trương Quế Trân vô thức lặp lại.
“Trong ba năm nay, chuyện làm ăn của nhà họ Tần gặp bao nhiêu vấn đề bà có biết không?”, Lôi Tuấn lạnh lùng cười.
“Lẽ nào cậu?”, Trương Quế Trân ra vẻ vỡ lẽ điều gì đó.
“Bà xã, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi nào”.
Lôi Tuấn mặc kệ bọn họ, kéo Thương Lam bỏ đi.
“Em rể, em rể…”
Tôn Hạo, chồng Tần Mỹ Kiều vội vàng kéo anh lại nói: “Em rể yêu quý của anh, em thân thiết với sĩ quan Ngô như vậy cơ mà, có thể nói với ông ta vài tiếng giúp anh, xin cảnh sát trưởng phục chức cho anh được không?”
“Thế nào, bị cách chức rồi à?”, Lôi Tuấn thản nhiên.
“Cái gì, bị cách chức rồi?”, Tần Mỹ Kiều nhảy đông đổng lên.
“Tại mấy người chứ tại ai, nếu tôi không đắc tội với em rể thì làm sao ra nông nỗi này?”
Tôn Hạo tưởng chừng tức chết, hắn ta khổ sở biết bao nhiêu mới có được chút ít chức quyền, vậy mà lại bị cách chức.
“Không phải à?”
Lôi Tuấn cười nói: “Lần trước tôi dạy dỗ Vương Đại Cường, chẳng phải anh khăng khăng đòi giữ công bằng cho hắn đó sao?”
“Anh…”
Tôn Hạo xấu hổ: “Em rể à, đừng trêu chọc anh nữa, xin em đấy, giúp anh với!”
“Tôi không có rảnh!”
Lôi Tuấn kéo Thương Lam đi thẳng lên lầu, đầu cũng không ngoái lại.
“Tiêu rồi, thế là hết rồi!”, Tôn Hạo than thở ngồi phịch xuống.
Hắn là Đội trưởng đội cảnh sát, nên mới được nhà họ Tần coi trọng như vậy.
Bây giờ cả việc làm cũng chẳng còn, ngày thường hắn làm mất lòng không ít người, sau này tìm việc làm là cả vấn đề.
“Mỹ Ngọc à!”
Trương Quế Trân ngược lại rất bình tĩnh, bà ta gọi con gái đến gần: “Mặc dù nhà họ Tần đã bắt được dự án rất lớn lần này, nhưng về lâu về dài chỉ như thế vẫn chưa đủ, nếu nhà ta muốn trở thành gia tộc hàng đầu, con muốn một bước lên tiên thì cơ hội duy nhất là phải tóm lấy Lôi Tuấn cho bằng được”.
“Con biết mà mẹ”.
Tần Mỹ Ngọc phe phẩy lọn tóc cười duyên: “Không có thằng đàn ông nào không hám của lạ cả”.
“Lôi Tuấn không phải loại đàn ông tầm thường, huống hồ Thương Lam rất xinh đẹp”, Tần Mỹ Kiều nói thẳng.
“Chị cả à, chị chẳng biết gì hết, hai đứa nó tới giờ này vẫn chưa ngủ với nhau đâu”.
“Không phải chứ?”
“Thật đấy, Thương Lam luôn giữ mình, nhưng mà con nhỏ đó hết cơ hội rồi”.
Tần Mỹ Ngọc tự tin nói: “Nói về việc đối phó với đàn ông, Tần Mỹ Ngọc này mới gọi là chuyên nghiệp”.
…
“Lôi Tuấn, rốt cuộc anh là ai?”
Trên giường, Thương Lam mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, trên môi là nụ cười quyến rũ.
Lôi Tuấn vừa tắm rửa xong, quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, nhất thời có hơi thất thần.
Thương Lam, đẹp vô cùng đẹp!
Đẹp đến nỗi khiến người khác khó lòng kềm chế!
Cũng chính vì anh là Lôi Tuấn nên mới có thể kềm chế suốt ba năm trời.
Chẳng trách đám cậu ấm kia thèm đến chảy dãi ròng ròng.
Vào lúc này, người đàn ông nào có thể nhịn được trước một Thương Lam như thế?
“Anh là ai à? Anh là chồng em chứ là ai!”, Lôi Tuấn cười khó hiểu.
“Bớt giỡn”.
Thương Lam nói: “Đừng nói với em rằng ông chủ Kim và sĩ quan Ngô kia cũng là chiến hữu của anh đấy!”