Edit: Mimi
Beta: Mít
*****C41Hai người yên lặng mà ‘đi’ trên đường núi một lát.
Đôi mắt chăm chăm phóng ra bên ngoài cửa sổ, bởi vì buồn ngủ mà lúc nhắm lúc mở, Tư Đồ Sênh đột nhiên “A” lên một tiếng.
Anh Hạo Hanh nhanh chóng quét mắt nhìn lướt qua hai bên đường, trầm giọng nói: ”Mặc kệ cậu thấy cái gì cũng đừng nói ra.” Ngọn núi này hàn khí dày đặc, theo sắc trời ngày một trầm xuống, bóng tối cũng tập kết dần, tĩnh lặng đến dọa người. Anh bắt đầu tăng tốc.
“Không phải là tôi nhìn thấy cái gì, mà là cái gì cũng không thấy.” Tư Đồ Sênh úp sấp lên cửa kính xe, nhìn về phía đỉnh núi, thì thầm nói, ”Rất lâu rồi không thấy Anh Lệ Cần.”
Anh Hạo Hanh đáp lời: “Có thể bị cây che mất.”
“Cây cối chỉ có thể che khuất một đoạn đường kia… Chẳng lẽ anh ta đã tìm được người rồi?” Tư Đồ Sênh lấy điện thoại di động ra gọi một cú.
Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng không có ai trả lời.
Thần sắc trở nên ngưng trọng, cậu nói: ”Chậm một chút.”
Không cần Tư Đồ Sênh phải nói, Anh Hạo Hanh cũng đã giảm dần tốc độ. Tuy rằng thân thủ của anh và Tư Đồ Sênh đều không tồi, nhưng là tại cái nơi rừng hoang núi vắng tối đen như mực dễ trúng mai phục này, lợi hại đến mấy vẫn có khả năng lật thuyền trong mương.
Tư Đồ Sênh gọi điện thoại cho La Mật, nói vài câu, sau đó cứ một phút đồng hồ phát gửi một cái tin nhắn đi.
Anh Hạo Hanh lái xe càng ngày càng chậm, gần như con rùa bó sát trên mặt đường, bầu trời cũng mỗi lúc một tối hơn.
Bỗng nhiên Tư Đồ Sênh thấp giọng chửi thề một tiếng.
Anh Hạo Hanh không hiểu: “Hửm?”
“Di động mất tín hiệu.”
Anh Hạo Hanh rút điện thoại của mình ra đưa sang cho người bên cạnh.
Tư Đồ Sênh nhìn nhìn: “Của anh cũng không có sóng.”
Lúc này Anh Hạo Hanh đang hết sức chăm chú quan sát đường đi và khung cảnh xung quanh: “Lát nữa lại nhắn.”
“Không thể để lát nữa mới nhắn.” Tư Đồ Sênh cười khổ, “Tôi và La Mật đã quy ước, nếu trong vòng ba phút đồng hồ tôi không gửi tin nhắn tới, thì cô ấy sẽ báo cho Anh Hành Sơn.”
Anh Hạo Hanh nhíu mày, song rất nhanh thả lỏng ra: “Đích thực là rất cần thiết. Tôi không muốn lái xe xuống núi trong cảnh trời tối đen như mực.”
Nếu người kia đã nói như vậy, Tư Đồ Sênh tự nhiên không còn gì để ý kiến.
Anh Hạo Hanh đột nhiên mở đèn pha.
Tư Đồ Sênh bật người, lập tức ngồi dậy.
Ánh đèn chiếu rọi con đường núi vắng vẻ, ở giữa một rừng đại thụ che trời, một dãy những ngôi nhà gỗ đột ngột xuất hiện giữa con đường và sườn núi. Trước một căn nhà, rõ ràng là xe ô tô của Anh Lệ Cần đang đậu lại. Vào lúc Anh Hạo Hanh định dừng xe ở một bên, bất chợt nhìn thấy một bóng đen điên cuồng mà bổ nhào lại đây.
Thấy đồng tử Anh Hạo Hanh hơi hơi co lại, Tư Đồ Sênh vô cùng lãnh tĩnh nói: ”Phanh đi.”
Anh Hạo Hanh sắc mặt lạnh lùng, bình tĩnh mà đạp thắng xe.
Bóng đen kia lao tới chiếc xe, thoáng dừng một chút, rồi tức tốc ngẩng đầu. Trong lúc nhất thời, cả hai người ngồi ở trong xe đều thấy được rõ ràng mặt của đối phương – Chu Duy Ân.
Anh Hạo Hanh tắt máy, mở cửa xe. Đúng lúc ấy, Chu Duy Ân lại vọt tới bên cạnh cửa của người lái, vì thế thân thể vừa vặn bị cánh cửa đập vào, ngã ngồi dưới đất.
Tư Đồ Sênh từ bên kia chiếc xe đi xuống, giơ điện thoại di động đang định chụp ảnh cậu ta, lại thấy đối phương như gắn lò so dưới mông nhanh chóng nhảy dựng khỏi mặt đất, nắm lấy tay Anh Hạo Hanh chạy về phía căn nhà gỗ.
Anh Hạo Hanh bị người kia kéo đi hai bước, hai tay đột nhiên dùng sức, đem người lôi trở về, vứt thẳng xuống mặt đất!
“Cứu mạng.” Chu Duy Ân nằm bẹp trên nền đất rên rỉ một tiếng, rất nhanh sau đó lại ngồi dậy, đi lôi kéo người. Có điều, lần này người cậu ta kéo chính là Tư Đồ Sênh. Tay Tư Đồ Sênh bị nắm tay chặt như kìm sắt của đối phương khống chế, lập tức cảm thấy tê rần. Chu Duy Ân kéo cậu đi về phía căn nhà gỗ: ”Cứu anh trai tôi! Cứu anh trai tôi với! Cầu xin các anh!”
Ngay trước cánh cửa của ngôi nhà gỗ, Anh Lệ Cần đang nằm nghiêng dưới đất, nửa bên trái cái trán nở hoa, máu lan đầy mặt.
Tư Đồ Sênh kinh hãi, dùng chính cánh tay đang bị Chu Duy Ân lôi kéo xoay chuyển một vòng, thoát khỏi khống chế của cậu ta, thoắt cái nhảy lên, một cước đá văng cánh cửa. Trong phòng một mảnh tối đen, Tư Đồ Sênh giơ điện thoại di động lên nhằm chiếu sáng, rồi đảo mắt nhìn xung quanh một chút. Không gian bên trong căn nhà không lớn, có một cái giường dùng mấy tảng đá và một tấm ván gỗ dựng lên, một cái ghế dựa gãy chân, một cái mành trúc được treo trên cửa sổ, ba món đồ, vừa nhìn đã thấy rõ ngay. Cậu soi điện thoại lên ván cửa, lại chiếu lên trần và bốn góc tường, vươn tay sờ soạng mặt đất một phen rồi mới đi ra.
Sau khi Anh Hạo Hanh và Chu Duy Ân cùng nâng Anh Lệ Cần lên xe, vừa vặn thấy người nọ đi tới.
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Cậu ta nói như thế nào?”
Anh Hạo Hanh trả lời: ”Nó nói mình bị đánh thuốc mê, sau khi tỉnh lại liền thấy Anh Lệ Cần mặt mày đầy máu nằm thẳng cẳng bên ngoài cửa, tất cả những thứ đáng giá trên người đều bị lấy đi.”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: ”Nói cách khác, bọn bắt cóc đem Chu Duy Ân đến nơi này, gây mê cậu ta, chờ khi Anh Lệ Cần tới cửa liền đánh cướp Anh Lệ Cần. Ồ, không vừa mắt tám vạn tệ, lại cướp đồ của Anh Lệ Cần, xem ra đám bắt cóc này là một bọn cuồng đồ vật.”
Anh Hạo Hanh thấp giọng nói: “Chỉ có một con đường để xuống núi.” Nhưng dọc đường bọn họ không hề bắt gặp bất cứ kẻ nào.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến bên cạnh ô tô, tự nhiên đồng thời ngậm miệng.
Đi được một nửa quãng đường xuống núi, sắc trời dĩ nhiên đã tối hẳn, trăng sáng chưa kịp treo cao, bầy sao trên trời cũng chưa thức tỉnh, bốn phía xung quanh chỉ có hai ngọn đèn ở đầu xe chiếu rọi lên con đường phía trước. Trong xe tĩnh lặng cực kỳ, từ hàng ghế sau thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nức nở rất khẽ.
Khi xe đến được bệnh viện huyện, Anh Lệ Cần đã tỉnh, cái trán khâu mười hai mũi, đầu óc choáng váng mơ hồ, không kể lại tỉ mỉ được những gì đã phát sinh.
Sau khi anh ta tỉnh lại, Chu Duy Ân khóc đến thực là lợi hại, còn thảm hơn cả lúc người còn hôn mê.
Tư Đồ Sênh nhìn Anh Lệ Cần vừa xoa đầu vừa dùng giọng điệu nhỏ nhẹ mà an ủi đối phương, tự nhiên nảy sinh vài phần đồng cảm. Song, nghĩ tới chuyện người anh này dùng một thái độ khác hẳn để đối đãi với Anh Hạo Hanh, cậu liền từ đồng cảm lập tức biến thành vui sướng khi người gặp họa.
Cậu quay đầu nhìn về phía Anh Hạo Hanh, chỉ thấy người kia diện vô biểu tình, chân phải còn đánh đánh nhịp, xem ra tâm tình cũng không tồi.
Tư Đồ Sênh đề nghị báo cảnh sát: “Người đã cứu về rồi, không phải lo bọn bắt cóc sẽ giết con tin nữa.”
Ngay khi Anh Lệ Cần còn đang do dự, Chu Duy Ân đã nhỏ giọng lên tiếng: ”Nhưng mà tôi không mặt bọn chúng, bọn chúng vẫn luôn đeo mặt nạ, có phải rất khó tìm hay không?”
Tư Đồ Sênh nói: “Cảnh sát sẽ xem xét đến rất nhiều thứ khác. Ví dụ như, DNA (*).”
(*) DNA cũng chính là ADN, chỉ là 1 cái là viết tắt của tiếng Pháp, 1 cái là viết tắt của tiếng Anh
Chu Duy Ân cắn môi dưới đáp lời: “Bọn xấu xa đó bị đẩy vào đường cùng, chó cùng rứt giậu, có thể sẽ lại bắt cóc tôi nữa hay không?” Nói xong, cậu ta bất ngờ khóc lớn lên.
Anh Lệ Cần thương tiếc ôm người vào trong ngực.
Chu Duy Ân ngẩng đầu, tội nghiệp mà nhìn đối phương: “Anh, em biết không thể buông tha cho chúng, chúng còn đánh vỡ đầu anh, em cũng rất oán hận, nhưng mà, em rất sợ! Em thật sự rất sợ lại bị bọn chúng bắt đi!”
Anh Lệ Cần vỗ nhẹ bờ vai của đối phương, trầm ngâm nói: “Coi như xong chuyện đi. Người như thế đều là kẻ liều mạng, bị bức đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra. An toàn của Duy Ân quan trọng hơn.”
Anh Hạo Hanh chống tay lên tường, phát ra một tiếng nôn khan.
Anh Lệ Cần vẻ mặt khó coi quay sang.
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nói: “Lỗ tai nghe phải nhiều lời nói ghê tởm, sẽ có thể mang thai.”
Anh Lệ Cần: ”…”
Nếu đương sự quyết định không báo cảnh sát, Tư Đồ Sênh đương nhiên sẽ không ý kiến ý cò gì nữa. Nhìn vào đôi môi trắng nhợt của Anh Lệ Cần, cậu đề nghị ở lại huyện Z một đêm rồi mới đi, nhưng Anh Lệ Cần lại kiên trì lập tức trở về thành phố A.
Đại khái là bộ dáng quấn băng đầy đầu của anh ta quá mức thê thảm, nên Anh Hạo Hanh cũng không phản đối, chấp nhận mệt nhọc lái xe xuyên đêm trở về.
Khi đoàn người chật vật tới được mục tiêu thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Anh Hạo Hanh buồn ngủ muốn chết, dứt khoát lái xe đưa tất cả mọi người về biệt thự của nhà họ Anh. Chu Duy Ân được an bài ngủ ở khách phòng, Tư Đồ Sênh thì bị Anh Hạo Hanh kéo thẳng vào phòng mình.
Bởi vì Tư Đồ Sênh đã ngủ gà ngủ gật trên xe nên tinh thần không tệ lắm, còn có khí lực để đòi hỏi quyền lợi của mình: ”Đừng nói với tôi, nhà anh lớn như vậy nhưng chỉ có một gian phòng khách dành cho Chu Duy Ân.”
“Chăn ga gối đệm trong phòng khách cả mấy trăm năm không được phơi nắng, chẳng biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn cùng với côn trùng có hại, nếu cậu không sợ vậy thì đi đi.” Tuy rằng Anh Hạo Hanh ngoài miệng giục đối phương rời đi, song toàn thân vẫn dán chặt lên cách cửa.
Tư Đồ Sênh liếc mắt nhìn anh một cái: “Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, anh đang đùa giỡn tôi.” Song cậu cũng lười so đo, xốc chăn rồi trực tiếp chui vào.
Anh Hạo Hanh không còn sức lực cằn nhằn về thói quen vệ sinh của người nọ, nhanh chóng cởi quần áo vọt đi tắm rửa, rồi ngã xuống giường mà ngủ vù vù.
Hai người bọn họ cứ thế ngủ suốt một ngày.
Sau khi Tư Đồ Sênh tỉnh lại thì thấy Anh Hạo Hanh nửa thân trên trần trụi đang dựa vào đầu giường mà ngẩn người.
“Anh dậy rồi?” Tư Đồ Sênh biếng nhác duỗi người một cái.
Anh Hạo Hanh hỏi: “Cậu có cảm thấy… chuyện này có chút kỳ quái hay không?”
Tư Đồ Sênh cười cười, lắc đầu đáp: ”Không thấy.”
Anh Hạo Hanh nhíu mày, nói: “Thật sự cậu không thấy kỳ quái?”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: ”Chuyện này vô cùng bình thường.”
Anh Hạo Hanh cúi đầu nhìn người nọ.
Ngay sau đó, Tư Đồ Sênh cũng cực kì phối hợp mà ngẩng đầu lên, còn đặc biệt chớp chớp mắt.
Anh Hạo Hanh nói: ”Vậy lát nữa cậu định ăn nói với ba tôi thế nào?”
Tư Đồ Sênh: ”Ăn nói? Anh không thấy là dùng từ ’lĩnh thưởng’ sẽ thích hợp hơn sao? Nhiệm vụ của tôi là tìm Chu Duy Ân, tôi đã mang cậu ta trở về, cái này quả thực là hoàn thành vượt mức rồi! Hẳn là tôi nên chuẩn bị tinh thần để nghe ba anh tán thưởng một chút!”
Anh Hạo Hanh cười rộ lên, nói: ”Tốt! Lát nữa cậu hãy dùng loại thái độ này để nói chuyện với ba tôi!”
Lát sau…
“Ngài xem, việc đại thiếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều không ngờ tới. Nếu bên cạnh anh ta có một vệ sĩ anh minh thần võ như tôi đây thì tốt rồi.” Tư Đồ Sênh vừa chân thành lại vừa tiếc nuối nói.
Anh Hành Sơn lạnh lùng nhìn cậu ta: “Khi đó, hẳn là cậu nên ở bên cạnh nó.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: “Tinh thần tôi tồn tại cùng anh ấy.”
Anh Hành Sơn nhanh chóng lấy tấm chi phiếu ra, đặt xuống mặt bàn. Chính là, ngay tại thời điểm Tư Đồ Sênh vươn tay định cầm lên, ông liền dùng bút máy chặn lại.
Tư Đồ Sênh nâng mắt nhìn đối phương.
Anh Hành Sơn nói: “Cậu hiểu rất rõ, chuyện này không phải công lao của cậu.”
Tư Đồ Sênh trả lời: ”Không biết ngài có chơi game võng du hay không, trong đó có một chức nghiệp tên là ’phụ trợ’. Tuy rằng bọn họ không trực tiếp đối đầu và gây thương tích cho địch nhân, nhưng lại có thể trợ giúp đồng đội của mình.”
“Cậu giúp cái gì?”
“Tăng cao may mắn!”
“…”