Thiên Vương Ii

Chương 52: Chương 52




Edit: Mimi

Beta: Mimi

*****C52Trong con mắt của Anh Hạo Hanh, việc nhiều năm dưỡng dục cùng ký thác hy vọng vào một đứa nhỏ không phải con đẻ trong một gia đình giàu có, là một vở kịch vô cùng cẩu huyết. Nó chắc chắn sẽ đi đôi với các loại quỷ kế âm mưu, và tranh quyền đoạt lợi, cũng như yêu hận tình thù. Vì thế, anh liền rút điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi vệ sĩ tới giúp sức, thế nhưng Tư Đồ Sênh lại nhét báo cáo DNA vào trong túi, trực tiếp xỏ dép lê rồi lạch bạch đi ra ngoài.

Anh Hạo Hanh theo ở phía sau: “Cậu cứ như vậy mà đi?”

“Nói chuyện riêng tư thôi, chẳng lẽ còn phải mua hoa quả tới xã giao à?”

“Cậu đi dép lê.”

Tư Đồ Sênh nói: ”Nhà bà ấy ở ngay phố trên, rất gần, không cần đi xe.”

Anh Hạo Hanh: “…” Lý do hoàn hảo, không hề có sơ hở.

Vì thế, hai người bọn họ liền dạo bước đi tới nhà ông chủ Chúc.

Mặc dù ông chủ Chúc có biệt thự ven biển, nhưng vì để tiện sinh hoạt, đại đa số thời gian đều ở trong một căn hộ chung cư ngay trung tâm thành phố. Để tiện cho bà Chúc thổ lộ nỗi lòng, trước khi bọn họ xuất quân, La Mật đã gọi điện thoại hẹn ông chủ Chúc ra ngoài. Bởi vậy, người tiếp đãi Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh, chỉ có một mình bà Chúc mà thôi.

Bà Chúc chuẩn bị trà nước và điểm tâm, cử chỉ đặc biệt thong dong bình tĩnh: ”Cậu không phải là Trương Tiểu Quân, mà là thám tử tư mà chồng tôi mời đúng không?” Lúc ấy quá đông khách khứa, bà không có thời gian truy cứu, sau này hồi tưởng lại liền cảm thấy không thích hợp. Người chăm chỉ làm ăn lại hiếu thuận với cha mẹ như Trương Tiểu Quân, làm sao có thể vì muốn gia nhập giới giải trí, mà đi phẫu thuật chỉnh hình.

Tư Đồ Sênh dù bị vạch trần song vẫn cực thong dong: “Tôi hình dung chính mình như là ‘thần đèn của Aladin’ vậy.”

Ba Chúc lại hỏi: “Bản lĩnh của cậu lớn như thế, hẳn là đã điều tra xong rồi đi?”

Tư Đồ Sênh đáp: ”Còn có một vài chi tiết, cần Chúc phu nhân bổ sung thêm.” Từ việc ông chủ Chúc phát hiện con trai không phải do mình sinh ra cũng không dám trở mặt với vợ, Tư Đồ Sênh có thể nhận ra đôi vợ chồng này rất có tình có nghĩa, vì thế, cậu nguyện ý bắc cho bà ta một bậc thang đi xuống cuối cùng.

Bà Chúc nói: “Vẫn cần bổ sung chi tiết sao? Sự tình đơn giản như thế còn gì! Chứng cứ đều đã rõ ràng.”

Tư Đồ Sênh: “…” Nói là nói như vậy, nhưng mà, lời này bật ra từ miệng bà Chúc, quả thực quá quái dị đi.

Anh Hạo Hanh nói: “Bà thừa nhận?”

Bà Chúc ngẩn ra: ”Thừa nhận cái gì? Không phải các cậu đã điều tra xong rồi sao?”

Tư Đồ Sênh sờ sờ cằm, nói: ”Rốt cuộc bà đang nói tới chuyện gì?”

Bà Chúc ngạc nhiên: ”Không phải là chuyện tôi lấy tiền boa của nhà hàng sao?”

Tư Đồ Sênh đáp: ”Không phải.”

Nghe đến đây, bà Chúc tựa hồ đề cao cảnh giác, hai chân đang vắt chéo không được tự nhiên mà đổi bên: ”Thế chuyện gì?”

Tư Đồ Sênh lấy báo cáo xét nghiệm DNA ra.

Trên mặt bà Chúc không còn có lấy một tia huyết sắc, theo bản năng mà sờ sờ túi áo, lấy ra một ít tiền lẻ và chùm chìa khóa nhà: ”Các cậu có thuốc lá không?”

Tư Đồ Sênh lắc đầu.

“Chờ một chút, tôi đi lấy bao thuốc.” Dứt lời, bà đứng lên, thân thể hơi hơi loạng choạng, song rất nhanh liền đứng vững, chậm chạp mà đi vào nhà bếp. Mặc dù người phụ nữ này bước đi thẳng tắp, tựa như người mẫu trên sàn diễn, thế nhưng Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh vẫn nhận ra sự khẩn trương cùng luống cuống của bà.

Ngay sau đó bà Chúc ra khỏi phòng bếp, trong tay cầm theo hai bình rượu, một trắng một đỏ: “Tôi không tìm thấy thuốc, có lẽ đã bị ông xã ném đi rồi. Uống chút rượu có được không.” Lời này không phải câu hỏi, bà trực tiếp đem bình rượu đặt lên bàn trà, mở nắp, ừng ực mà uống vào một ngụm lớn.

Tư Đồ Sênh nói: “Uống rượu hại thân.”

Bà Chúc trả lời: ”Không uống hại tâm.”

Tư Đồ Sênh nhận định đêm nay chính mình sẽ không thu hoạch được cái gì, vì thế dự định cáo từ: “Bà có thể thử nói chuyện với ông chủ Chúc, dù sao hai người cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy rồi.”

Bà Chúc lại uống một hớp lớn.

Anh Hạo Hanh thấy Tư Đồ Sênh đứng lên thì nói: “Cứ như vậy mà đi?”

Tư Đồ Sênh hỏi ngược lại: “Anh muốn ở lại uống cùng bà ấy à?” Cậu có thể nhận ra bà Chúc đang muốn đuổi khách, chính mình cứ cố tình chầu chực cũng sẽ không thu được kết quả gì.

Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Uống kiểu này, rất dễ ngộ độc rượu. Chờ khi thi thể bà ấy được hàng xóm phát hiện, thân là người cuối cùng lưu lại trong phòng với nạn nhân, cậu và tôi đều không thoát khỏi liên quan.”

Tư Đồ Sênh lại nói: “Vào thời điểm một người còn đang vui vẻ nói cười liền lo lắng đến cả loạt nguy cơ sau khi người ấy tử nạn, anh thật sự mưu tính quá sâu xa.”

Anh Hạo Hanh: “Học hỏi nhiều một chút.”

Tư Đồ Sênh: ”…”

Nhận được tin tức của La Mật, ông chủ Chúc gấp gáp trở về, vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy bà xã mình rất không có hình tượng mà nằm ngửa tại ghế sa lông đơn. Mà hai người khác, thân là khách đến chơi, một thì chiếm cứ chiếc sô pha dài dành cho ba người, một lại ngồi trên cái ghế đôi, vẻ mặt vô cùng thoái mái.

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Sắc mặc ông chủ Chúc không được tốt.

Tư Đồ Sênh quay về phía ông ta, nói: “Ăn miếng trả miếng, ai tốt với ta ta ghi nhớ, ai động vào ta ta phải trả đòn.”

“Chính là như những gì ông đang nhìn thấy. Vợ ông uống rượu, rất có khả năng sẽ bị ngộ độc, chúng tôi định ở lại, một người làm người đầu tiên phát hiện vụ án, một người làm nhân chứng thứ hai. Ông đến rất đúng lúc, vai trò nhân chứng thứ ba liền dành cho ông rồi.”

Ông chủ Chúc: “…”

Ông ta đỡ bà Chúc dậy, ôm vào trong ngực của mình, tầm mắt lơ đễnh đảo qua bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA trên mặt bàn, âm trầm hỏi: “Bà ấy nói gì?”

Tư Đồ Sênh trả lời: “Mời chúng tôi cùng uống rượu.”

“Là bà ấy mời các cậu cùng uống rượu, hay là các cậu vì muốn bà ấy say xỉn rồi nói ra sự thật, cho nên cố ý chuốc rượu bà ấy? Bà ấy ghét nhất uống rượu, mỗi lần tham dự tiệc tùng đều tận lực chống đỡ, sau khi trở về còn khó chịu mấy ngày, làm sao có thể chủ động đòi uống?” Ông chủ Chúc phẫn nộ nói.

Tư Đồ Sênh có chút bội phục Chúc phu nhân, quá rõ ràng, người phụ nữ này uống rượu không phải chỉ là uống đơn thuần, mà đã trải qua mưu tính. Nếu lời ông chủ Chúc nói là sự thật, bà Chúc quả thực ghét uống rượu, vậy thì giờ phút này uống rượu chính là khổ nhục kế của bà ta. Chỉ cần ông chủ Chúc còn có một chút tình cảm với bà, nhất định sẽ sinh lòng thương tiếc.

Nhìn vào biểu tình của ông chủ Chúc, xem ra kế hoạch của bà rất thành công. Ông chủ Chúc đối với vợ mình, không phải chỉ có một chút tình cảm, mà là yêu thương cuồn cuộn ngập lòng, chỉ cần một ngọn gió thổi qua, sẽ bùng cháy mãnh liệt, hóa thành hỏa diễm sục sôi.

Từ khi biết đứa nhỏ không phải con mình, ông chủ Chúc liền nghẹn một bụng, đến bây giờ, rốt cục tìm được cớ để phát tiết, chỉ hận không thể phun trào thống khoái hết một lần: ”Sớm biết các cậu kém cỏi thế này, tôi đã tìm người khác rồi. Một việc cỏn con cũng làm không xong, khiến cho mọi thứ bung bét như vậy! Bung bét như vậy!”Tư Đồ Sênh: … Cậu làm bung bét cái gì? Uống chút rượu thì có thể làm sao chứ? Anh nhị thiếu còn như hổ rình mồi ở bên cạnh đây này!

Tựa hồ tâm ý tương thông, đúng lúc ấy Anh Hạo Hanh cũng quay đầu sang nhìn cậu một cái.

Tư Đồ Sênh nhìn vào biểu tình kích động của ông chủ Chúc, dự định đứng dậy cáo từ, nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói một câu: ”Tôi đi nấu bát canh giải rượu nhé?”

“Nhanh lên!” Ông chủ Chúc lão chỉ tay vào phòng bếp.

Tư Đồ Sênh: “…”

“JKS rất có tiền, JKS rất có tiền, JKS rất có tiền.” Chuyện trọng yếu nếu nói ba lần, có thể hóa thành động lực, vì thế Tư Đồ Sênh vừa lẩm bẩm vừa tiến vào phòng bếp.

“Anh Hạo Hanh rất có tiền, Anh Hạo Hanh rất có tiền, Anh Hạo Hanh rất có tiền.” Anh Hạo Hanh đứng ở cửa phòng bếp mà lẩm bẩm một mình.

Tư Đồ Sênh quay đầu nhìn anh ta một cái.

Anh Hạo Hanh lại nói: ”Tôi còn có nhiều tiền hơn bọn họ, thế mà cậu chưa bao giờ nấu canh giải rượu cho tôi.”

Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Đầu tiên, anh phải đồng ý cho tôi tiền.”

Anh Hạo Hanh lấy ra một đồng xu.

“…” Tư Đồ Sênh lại nói, ”Tiếp theo, anh phải uống say.”

Anh Hạo Hanh nhìn đối phương, ánh mắt thâm trầm: “Thật lâu trước kia, không nhớ là khi nào, tôi cũng đã say. Cậu không biết sao?”

Tư Đồ Sênh nói: “Cuối cùng, tôi phải biết nấu canh giải rượu.”

Anh Hạo Hanh: “…”

Trong phòng bếp, hai cái đầu chụm vào cùng một chỗ nhìn di động, nghiên cứu phương thức nấu canh giải rượu.

Mấy tiếng sau, khi Tư Đồ Sênh bưng cái bát canh giải rượu có màu như thuốc Đông y, có vị như Hoàng Liên, lại thần kỳ như canh Mạnh bà đi ra, phòng khách đã chẳng còn một ai.

Anh Hạo Hanh nói: ”Chúng ta về trước đi.”

Tư Đồ Sênh nghiêm mặt: “Không được!”

Anh Hạo Hanh nhìn cậu.

Tư Đồ Sênh chính nghĩa nói: “Uống nhiều rượu như vậy, không uống canh giải rượu sẽ rất khó chịu. Nhất là bà Chúc lại là người không thích uống rượu.” Dứt lời cậu bắt đầu gọi điện thoại cho ông chủ Chúc, bởi vì không ai nghe máy cho nên cậu liền gọi lại không ngừng.

Không bao lâu sau, ông chủ Chúc mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy bọn họ thì liền trưng ra vẻ mặt kinh hãi cực kỳ: ”Các cậu vào bằng cách nào?”

“… Còn chưa đi ra ngoài.”

“A, vậy các cậu vì sao còn chưa đi ra ngoài?!”

Tư Đồ Sênh mỉm cười: ”Tôi nấu xong canh giải rượu rồi.”

Ông chủ Chúc cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng mới nhớ tới chuyện này, qua loa nói: “Vậy các cậu về đi.”

Tư Đồ Sênh trả lời: ”Canh giải rượu phải uống khi còn nóng.”

Ông chủ Chúc: ”Tôi biết rồi, cậu để xuống đó, rồi đi đi.”

Chính là Tư Đồ Sênh vẫn không đi.

Ông chủ Chúc nhìn vào ánh mắt nhất thời không bình thường của đối phương, hốt hoảng: “Cậu làm gì? Cậu muốn làm gì? Cậu bỏ cái gì vào canh? Các cậu đừng tới đây! Tôi sẽ báo cảnh sát.” Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủn, ông ta đã tưởng tượng ra cả ngàn thảm trạng đột nhập nhà dân giết người cướp của, vì thế sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích: ”…”

Tư Đồ Sênh nói: ”Ông chủ Chúc, ông là người thông minh, nên biết rằng có một số việc phản kháng cũng không có tác dụng. Nếu không muốn đưa canh cho bà xã mình uống, vậy thì ông uống đi.”

Ông chủ Chúc bi thương nói: “Không ngờ, thật không ngờ, tôi - Chúc Phúc Nhĩ cả đời khôn khéo, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này!”

Tư Đồ Sênh nhận thấy sự nghi hoặc trên gương mặt Anh Hạo Hanh, do đó giải thích: “Tên ông ta là Chúc Phúc Nhĩ (*).”

(*) Chúc Phúc Nhĩ = chúc phúc cậu, Anh nhị thiếu đã tưởng ông chủ Chúc nói “tôi chúc phúc cậu cả đời khôn khéo’ vì thế mới ngu ngơ và cần Tư Đồ Sênh giải thích

Anh Hạo Hanh tán thưởng: “Tên rất hay.”

Tư Đồ Sênh kéo ông chủ Chúc xuống, đưa cái bát đang cầm cho đối phương.

Bàn tay cầm bát của ông chủ Chúc nhất thời run rẩy.

Tư Đồ Sênh uy hiếp nói: “Ông không uống vậy đưa cho bà xã ông uống.”

Ông chủ Chúc khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, uống vào một ngụm lớn.

Tư Đồ Sênh tràn ngập chờ mong mà nhìn ông ta.

“Phụt!” Ngay sau đó ông chủ Chúc phun thẳng vào mặt cậu, khí khái đầy mình nói, “Cậu vẫn là cho tôi thống khoái một chút đi.”

Tư Đồ Sênh còn chưa kịp phản ứng, Anh Hạo Hanh đã nổi giận đùng đùng, túm lấy cổ áo ông chủ Chúc, hung tợn nói: ”Ông thế nhưng dám phun nước miếng lên mặt cậu ấy! Tôi còn chưa được phun đâu!”

Tư Đồ Sênh lúc ấy đang chuẩn bị lên tiếng khuyên can, nghe vậy, tay chân bỗng chốc cứng đờ.

“Buông chồng tôi ra!” Bà Chúc uống rượu xong, đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm, trong tay nắm chặt cái đèn bàn, nghiêng nghiêng ngả ngả lao xuống khỏi cầu thang.

Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh cùng ông chủ Chúc lập tức chuyển về đứng cùng chiến tuyến: “Cẩn thận một chút!”

Bà Chúc sợ tới mức run rẩy toàn thân, trượt tay một cái, đèn bàn cứ thế bay thẳng ra ngoài, nện trúng chân ông chủ Chúc.

“Ai nha!”

Ông chủ Chúc bật ra một tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.