Khi Lý Chấn đi tới đại sảnh, Kiều Trí Dung đã chờ ở đó.
Kiều Trí Dung đứng dậy nói: "Tổng thống!"
"Ngồi đi."
Lý Chấn bảo Kiều Trí Dung ngồi xuống, sau đó dò hỏi: "Kiều bộ trưởng, ta nhớ rõ ngươi thượng nhiệm chắc được nửa năm rồi.trong nửa năm ngắn ngủi này, đối với quốc gia chắc thiết thân cảm thụ rõ ràng, nói suy nghĩ của ngươi."
Kiều Trí Dung mỉm cười, nói: "Thời gian chính xác là sáu tháng ba ngày, trong khoảng thời gian đảm nhiệm bộ tài chính, cảm thụ lớn nhất của ta
là tất cả mọi người đều lo lắng hết lòng cho quốc gia, đều không ngừng
cố gắng. Có đội ngũ như vậy, muốn không thành công cũng khó."
Lý Chấn hài lòng gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng.
Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Ta muốn báo cáo chuyện đường sắt với tổng thống, cùng với chuyện tài chính quốc gia."
"Nói!" Lý Chấn hứng trí bừng bừng nói.
Kiều Trí Dung nói: "Đường sắt từ Nam Kinh đến Bắc Kinh , đã toàn bộ để
đám người Vương Sí Hồ Tuyết Nham tiếp nhận, nhưng ta sửa chữa nội dung
nhất định, hạn chế thương nhân có quyền lợi. Tu kiến đường sắt giao cho
thương nhân đưa vào hoạt động, nhưng cuối cùng quyền nắm trong tay phải
do quốc gia khống chế, không thể để thương nhân nhúng tay. Thương nhân
muốn dùng đường sắt làm công trình lớn gì phải được chính phủ phê chuẩn
mới có thể bắt đầu khởi công, tuyệt đối không thể để thương nhân muốn
làm gì thì làm."
Lý Chấn nói: "Khiến thương nhân nghe lời, cái này không dễ dàng."
Kiều Trí Dung cười cười, nói: "Giao tiếp với thương nhân phải có tính
nhẫn nại, có thể uốn trước mềm sau. Thương nhân thấy được lợi ích của
đường sắt, nhìn thấy lợi ích tương quan với bản thân, tất nhiên là sẽ
không buông bỏ, từ từ bọn họ cuối cùng đều đồng ý."
Lý Chấn cảm khái nói: "May mắn có kiều bộ trưởng a!"
Kiều Trí Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cái này cũng nhờ có
tổng thống ủng hổ, còn có đám người Tằng thủ tướng, Thạch phó tổng thống người đại lực duy trì, ta mới có thể toàn lực làm tốt chuyện đường sắt này."
Dừng một chút, Kiều Trí Dung tiếp tục nói: "Tổng thống mang binh nam
trong hơn nửa năm thời gian, tài chính quốc gia đã từ nhập bất phu xuất
thành ngang hàng. Hết hạn tháng trước, công tác thống kê các nơi đã có
số liệu, một bộ phận rất nhỏ đã hơi có lợi nhuận. Đồng thời, Quảng Châu
Hạ Môn, Thượng Hải, Nam Kinh Thiên Tân Bắc Kinh đã trở thành địa phương phồn hoa giàu có và đông đúc, hấp dẫn vô số tiền của thương nhân, đây
là trọng điểm phát triển phát lực của ta. Bước tiếp theo ta sẽ phát
triển nhiều nơi hơn. Tin rằng theo sự phát triển của các nơi, tài chính
quốc gia sẽ càng ngày càng tốt, quốc lực cũng sẽ càng lúc càng cường
đại."
Lý Chấn nói: "Phát triển là chuyện tốt, nhưng phải chiếu cố tới lợi ích
của dân chúng. Không thể thành lập sự phát triển trên cơ sở bóc lột dân
chúng, nếu không phát triển chính là phát triển biến thái dị dạng, là
không thể thực hiện."
Kiều Trí Dung nói: "Tổng thống nói có lý!"
Hắn khẳng định nói: "Các thành thị phát triển mạnh đồng thời tình huống
của dân chúng cũng từng bước thay đổi. Rất nhiều thổ địa thu về nước
nhà, mà quốc gia cũng sẽ đem thổ địa cấp cho dân chúng sử dụng miễn phí, trong thời gian ngắn ngủi, tính tích cực của dân chúng tăng mạnh, hơn
nửa năm qua, trong nhà đã có lương tồn. Hơn nữa các nơi buôn bán phát
triển, kéo theo sự phát triển của dân chúng, hiện tại cuộc sống của dân
chúng cũng càng ngày càng tốt."
Lý Chấn nói: "Càng ngày càng tốt là đúng, nhìn chung các đời, một khi
dân chúng sống khó khăn, chỉ sợ thiên hạ sẽ rối loạn. Vào những năm cuối đời Tần, dân chúng không thể sinh tồn, cho nên bạo phát khởi nghĩa nông dân, cuối cùng phủ định triều Tần. Những năm cuối triều Hán dân chúng
lầm than, những năm cuối triều Tùy cũng vậy? Cho nên, phải để dân chúng
sống tốt mới là đạo lý. Cho dù có dã tâm gia, âm mưu gia muốn kích động
phản loạn,, đó đều không được ưa chuộng, không thể thực hiện được."
Kiều Trí Dung gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Lý Chấn.
Hai người tiến hành tham thảo trên vấn đề tài chính rồi Kiều Trí Dung mới cáo từ rời đi.
"Báo! !"
Một binh lính bước vào, bẩm báo nói: "Tổng thống, đặc phái viên nước Mỹ Mã Huy tới."
"Thỉnh!"
Lý Chấn sai binh lính đi mời người, trong lòng lại tràn ngập điểm khả nghi.
Khi ở miền Nam, Mã Huy và liên minh tám nước đã đi rồi, hiện tại tới Bắc Kinh tìm hắn có chuyện gì?
Lý Chấn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ áp chế trong lòng chờ Mã Huy tới.
Không lâu sau, Mã Huy thân một thân lễ phục màu đen đi vào. Sau khi hắn
tiến vào đại sảnh, hạ thấp người hành lễ với Lý Chấn, Lý Chấn chủ động
nghênh đón, vươn tay nói: "Mã Huy các hạ, hoan nghênh! Hoan nghênh!"
Mã Huy liên tục nói lời cảm tạ, hai người khách và chủ ngồi xuống.
Mã Huy cười bảo: "Tổng thống, ta vừa tới thành Bắc Kinh thì nghe thấy vô số dân chúng đàm luận về ngài."
"Ồ, đàm luận gì về ta?"
"Dân chúng nói tổng thống đại công vô tư, vì giải oan cho người chết,
thà rằng đắc tội lão nhạc phụ Quế Lương, cũng vẫn để viện trưởng pháp
viện cao nhất Triệu Liệt Văn bắn chết cháu của Quế Lương, vẫn bắn chết
quan viên Thuận Thiên phủ bao che cho cháu của Quế Lương. Lòng dạ này
khiến người ta bội phục. Nếu tổng thống ở trên đường cái dạo một vòng,
tuyệt đối đều là lời khen ngợi tổng thống. Hơn nữa, chính phủ ngài mới
thành lập trong mắt dân chúng chính là chính phủ tốt vì dân vì nước."
"Mã Huy các hạ quá khen! Đây chỉ là chuyện rất bình thường, không đáng nhắc tới."
"Đây là lời nói thật, hiện giờ Trung Quốc, không ai dám khi dễ."
Mã Huy nhìn thấy biến hóa của thành Bắc Kinh, trong lòng cũng cảm khái
không thôi. Lúc này mới không đến mười năm thời gian, Mãn Thanh bị tiêu
diệt, Trung Quốc mới thành lập, hơn nữa quốc lực của Trung Quốc ngày
càng cường thịnh, không còn là quốc gia có thể tùy ý khi dễ.
Lý Chấn cười nói: "Mã Huy các hạ đến bái phỏng ta, chắc không phải chỉ để khích lệ ta chứ."
Mã Huy cười cười, nói: "Đích xác có một đại sự tìm tổng thống."
Lý Chấn xua tay nói: "Nói!"
Mã Huy từ trong quần áo lấy ra một phong thơ, đưa tới tay Lý Chấn, nói:
"Tổng thống, đây là một phong thơ từ nước Mỹ đưa tới, là Lâm Khẳng tiên
sinh tự tay viết cho tổng thống."
Lý Chấn mở ra cẩn thận đọc, sau khi xem xong thì hỏi: "Ngươi có biết nội dung trên thư không?"
Mã Huy nói: "Biết được đại khái."
Lý Chấn nói: "Chuyện này ta phải suy nghĩ mấy ngày rồi sẽ trả lời."
Lâm Khẳng gởi thư không phải là xin Lý Chấn giúp đỡ, là mời Lý Chấn tới
nước Mỹ tiến hành viếng thăm. Lâm Khẳng trên thư còn nói hắn đã tham gia tổng tuyển cử tổng thống, hơn nữa cục diện lạc quan, từ phản ánh phản
ánh của các nơi cho thấy, Lâm Khẳng rất có thể trở thành tổng thống nước Mỹ nhiệm kỳ mới. Đương nhiên, Lâm Khẳng thỉnh hắn tới rất có thể có
một bộ phận nguyên nhân là muốn mượn thanh thế của Lý Chấn, gia tăng để
khí cho Lâm Khẳng thượng nhiệm, dù sao Lý Chấn cũng đã là người nổi
tiếng toàn thế giới.
Mã Huy biết chuyện lớn, gật đầu nói: "Ta về hồi đại sứ quán chờ tổng
thống trả lời, ta chân thành hy vọng tổng thống có thể tới nước Mỹ một
chuyến."
Sau khi nói xong, Mã Huy đứng dậy cáo từ.
Lý Chấn tiễn bước Mã Huy, lập tức phái người đi thỉnh Tằng Quốc Phiên,
Tả Tông Đường, Thạch Đạt Khai, Triệu Liệt Văn, Hoàng Sĩ Hải đến phủ tổng thống, thương thảo chuyện Lâm Khẳng mời hắn tới nước Mỹ.