Khi Lý Chấn đề cập tới chế
độ nô lệ của nước Mỹ, trong lòng Lâm Khẳng đã hoài nghi, nhưng vẫn không nghĩ ra được ý đồ của Lý Chấn. Hiện tại nghe thấy Lý Chấn kiên định cho rằng nên áp dụng thủ đoạn lôi đình để huỷ bỏ chế độ nô lệ, trong lòng
có suy đoán, mục đích Lý Chấn mời hắn và Tây Hoa Đức tới rất có thể là
dẫn phát nội chiến nước Mỹ, thúc đẩy nước Mỹ lâm vào chiến hỏa.
Trong nhất thời, Lâm Khẳng đối với Lý Chấn đã có một tia đề phòng.
Đồng thời, hắn rất chán ghét cách làm của Lý Chấn.
Tốt xấu gì Lý Chấn ngươi cũng là tổng thống của một nước lớn, thân phận tôn quý mà lại đi kích động chiến tranh nước Mỹ.
Lâm Khẳng nhìn chằm chằm Lý Chấn, vẻ mặt bình tĩnh, không có lộ ra chút dấu hiệu nào.
Trên mặt Lý Chấn mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng đã tính trước kỹ
càng, nói: " Tổng thống tiên sinh ngươi muốn phân hoá mượn sức chủ nô
phía nam , khiến cho chủ nô của Súc Nô châu phía nam, ta cho rằng điều
này hoàn toàn là không thể được. Đầu tiên, nếu Súc Nô châu phía nam là
chủ nô khống chế, bọn họ đều là chủ nô. Đều khống chế nô lệ. Tổng thống
tiên sinh muốn phân hoávà mượn sức chủ nô, là thành lập trên cơ sở bọn
họ không thể có nô lệ."
"Cái này giống như một ma quỷ thu gặt tính mạng con người nhìn thấy một
người bình thường, ma quỷ bảo ngươi giao mạng cho hắn, sau đó có thể cho tiền tài vô tận. Thử nghĩ một chút, mạng là căn bản của con người, nếu
như mạng không còn, vậy lấy gì ra mà tiêu tiền? Chủ nô của Súc Nô châu
đã không có nô lệ miễn phí, sẽ không còn được gọi là chủ nô."
" Đương nhiên, tổng thống tiên sinh có thể nói còn có thể chọn dùng
phương thức phân hoá mượn sức còn lại, hoặc là sử dụng tiền tài để mượn
sức, hoặc là sử dụng quyền lợi để phân hoá. Nhưng chủ nô Súc Nô châu
phía nam chẳng lẽ không có tiền sao? Ngược lại, tiền của bọn họ rất
nhiều, là một nhóm người giàu có nhất nước Mỹ. Không chỉ như vậy, bọn họ ở phía nam cũng có quyền lợi cực lớn, giống như quốc gia trong quốc gia vậy."
"Muốn sử dụng quyền lợi và tiền tài dụ dỗ, cũng không thể thực hiện được."
Lý Chấn cất cao thanh âm: "Tổng thống tiên sinh quên một vấn đề căn bản. Nô lệ chính là mệnh căn của chủ nổ, là hòn đá tẳng của sự tồn tại của
bọn họ. Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, chủ nô đều không
thể giao mệnh căn cho ngươi được, muốn mượn sức chủ nô là không thể.
Bất kể tổng thống tiên sinh làm như thế nào, đều vô dụng."
"Sâu sắc!"
Tây Hoa Đức vuốt chòm râu, liên tục gật đầu.
Hắn nhìn về phía Lý Chấn, hai mắt tỏa sáng, giống như phát hiện tân đại lục.
Lâm Khẳng tuy nói rất khinh thường Mục đích của Lý Chấn, nhưng Lâm Khẳng không thừa nhận cũng không được phân tích của Lý Chấn có đạo lý nhất
định.
Mệnh căn của Chủ nô là nô lệ, không cho phép bất kỳ ai giải phóng nô lệ.
Lý Chấn tiếp tục nói: "Nếu chủ nô không thể mượn sức phân hoá, vậy thống tiên sinh muốn chậm rãi cảm hóa bọn họ, con đường không đi được. Thậm
chí tổng thống tiên sinh muốn từng bước huỷ bỏ chế độ nô lệ, cũng khó
thực hiện, bởi vì chủ nô Súc Nô châu phía nam sẽ không ngồi chờ chết.
Đổi lại là ta, đổi lại là tổng thống tiên sinh, đổi lại là Tây Hoa Đức
các hạ, nhìn thấy kẻ địch rút đao gây nguy hiểm tới tính mạng, cũng sẽ
không ngồi chờ chết."
"Vì vậy, ta cho rằng chính phủ liên bang không áp dụng biện pháp trước
thì kết quả cuối cùng nhất định là Súc Nô châu phía nam áp dụng trước,
trước một bước phát động chiến tranh tấn công chính phủ liên bang, tiến
tới phủ định chính phủ liên bang, thực hiện quy định tồn tại vĩnh hằng
của Súc Nô châu."
Phía bắc và phía nam là hai cực đoan, có mâu thuẫn không thể điều hòa.
Một nơi tôn trọng tự do, nơi kia lại hoành hành chế độ nô lệ, hai bên
tựa như nước lửa không thể dung hòa, nhất định phát sinh mâu thuẫn, bất kể hiện tại hay là sau này xuất hiện hòa bình ngắn ngủi, nhưng chung
quy sẽ phát sinh chiến tranh, đây là bản chất của hai bên quyết định.
Bởi vậy, muốn giải quyết sự tồn tại của chế độ nô lệ, chính phủ liên
bang phải tiên phát chế nhân, dùng thủ đoạn lôi đình thu phục Súc Nô
châu phía nam, rồi quyết đoán huỷ bỏ chế độ nô lệ, đây là biện pháp
thích hợp nhất."
"Nói rất hay!"
Tây Hoa Đức gật đầu nói: "Ta đồng ý với phân tích của Lý tổng thống, nam bắc hai bên tất phải đánh một trận."
Lâm Khẳng lắc đầu nói: "Ta không đồng ý!"
Tây Hoa Đức nhíu mày hỏi: "Vì sao?"
Lý Chấn trong lòng cười khẽ, hắn vừa mới nhìn thấy biến hóa trên mặt Lâm Khẳng, tình hình đó rõ ràng là Lâm Khẳng công nhận một bộ phận quan
điểm của hắn, nhưng Khẳng lại không đồng ý, hiển nhiên là khẩu bất ứng
tâm.
Lâm Khẳng nói: "Nam bắc hai bên có mâu thuẫn, nhưng sẽ không nội chiến."
Lý Chấn cười nói: "Lý do?"
Lâm Khẳng nói: "Chính phủ liên bang thành lập gần trăm năm, cho dù bên
trong có mâu thuẫn nhỏ, nhưng tổng thể đều chân thành đoàn kết. Có mâu
thuẫn, có thể thông qua phương thức bất đồng để giải quyết, nhưng tuyệt
đối sẽ không chọn dùng chiến tranh. Thống đốc của Súc Nô châu Phía nam
cũng minh bạch nguy hại khi khai chiến. Ta phỏng đoán, chủ nô phía nam
có thể sẽ hội đề cử ra một đầu lĩnh, sau đó đến Washington hiệp với
chúng ta. Ta tin, các chủ nô phía nam sẽ chọn biện pháp này."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Dựa theo phân tích của tổng thống tiên sinh, nếu không thể đạt thành ý kiến của hai bên thì sao?"
Lâm Khẳng cười nói nói: "Chỉ cần thành tâm thành ý, nhất định có thể thành công."
Tây Hoa Đức nhíu mày, nói: "Tổng thống tiên sinh, ta vẫn tán thành phân tích của Lý tổng thống."
Lâm Khẳng khẳng định nói: "Ta tin vào phán đoán của ta!"
Lý Chấn nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Nếu tổng thống tiên sinh kiên quyết cho rằng nước Mỹ sẽ không phát sinh chiến tranh, ta sẽ không nói nhiều nữa, chuyện này đến đây là dừng. Ta tin, sự thật thắng cho hùng
biện, tất cả chuyện sẽ được công bố trong tương lai."
"Cáo từ!"
Lâm Khẳng đứng lên đi.
Lý Chấn đứng dậy tiễn Tây Hoa Đức và Lâm Khẳng.
Sau khi Hai người ly khai chỗ ở của Lý Chấn, mặt Tây Hoa Đức lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt căm giận trầm giọng nói: "Tổng thống tiên sinh,
xin ngài đừng có thành kiến với Lý tổng thống nữa, lời hắn nói rất có
đạo lý, nam bắc hai bên rất có thể sẽ phát sinh chiến tranh. Hơn nữa, Lý tổng thống nhiệt tâm giúp chúng ta, đây là hắn nể ngài là bạn nên mới
nói ra, xin ngài hãy nhìn vào nội tâm của ngài."
Lâm Khẳng dừng lại, cười lạnh nói: "Bằng hữu? Lý Chấn không phải người xử trí theo cảm tính hắn làm như vậy là có mục đích."
"Mục đích gì?" Tây Hoa Đức truy hỏi.
Lâm Khẳng hồi đáp: "Lý Chấn ngoài mặt thì là muốn dấy lên nội chiến Mỹ.
Ngươi chắc minh bạch hậu quả tuyên chiến với Súc Nô châu phía nam, trận
chiến này mà đánh, quốc gia sẽ chịu bao nhiêu ảnh hưởng? Ngươi chắc minh bạch. Nhất là, một khi nam bắc giao chiến, đã là khó có thể kết thúc, , đến lúc đó Lý Chấn chặn ngang một cước, ảnh hưởng đối với nước Mỹ thế
nào chắc ngươi hiểu."
Tây Hoa Đức lắc đầu nói: "Lý Chấn sẽ không xấu như vậy đâu."
Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ta và Lý Chấn là bạn thì là
bạn, , đây là chuyện riêng. Nhưng, ta là tổng thống nước Mỹ, Lý Chấn là
tổng thống Trung Quốc, đều đại biểu cho quốc gia của mình, đều có lập
trường của mình, nên nghĩ cho quốc gia của mình. Ta tin, chúng ta nhất
định có thể dần dần chiếm được Súc Nô châu phía nam, huỷ bỏ chế độ nô
lệ, đừng phân tích của Lý Chấn."
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng đi nhanh rời khỏi.
Tây Hoa Đức khẽ thở dài, đi theo Lâm Khẳng.