Đường Hoài Đức cười nhạt, không nói sâu về vấn đề tiền tài nữa.
Loại chuyện này vốn là bí mật không nên tuyên truyề.
Lý Chấn cũng biết điều, đổi đề tài, : "Lão Đường, người muốn phát tài nhờ chiến tranh không phải ít. Ngươi tới phía bắc làm ăn, chuẩn bị buôn gì?"
Đường Hoài Đức hồi đáp: "Thời kì Chiến tranh, tất nhiên là kiếm tiền từ lương thực."
Lý Chấn nhíu mày nói: "Tích trừ lương đích xác kiếm được tiền, nhưng hành vi này sẽ dẫn tới thị trường hỗn loạn. Nếu chính phủ quyết tâm xử lý thương nhân không hợp pháp, ngươi cũng không thoát được. Ta cho rằng chuyện như vậy tận lực làm ít thôi, có thể kiếm tiền bằng cách khác."
Đường Hoài Đức nói: "Đa tạ tổng thống quan tâm, nhưng việc buôn bán không thể không mạo hiểm."
Lý Chấn nhún vai, xòe tay nói: "Ngươi đã quyết định, ta sẽ không nhúng tay. Nếu gặp phải khó khăn gì thì trực tiếp đến Nhà Trắng tìm ta, chỉ cần ta có thể giải quyết, nhất định sẽ giúp hết sức."
Đường Hoài Đức cảm tạ: "Tổng thống, ta đi tiếp đón khách."
"Chờ một chút!" Lý Chấn bỗng nhiên nói.
Đường Hoài Đức dừng lại, hỏi: "Tổng thống có gì muốn phân phó?"
Lý Chấn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Chuyện là thế này, ta hiện tại cần một khoản tiền để dùng. Không nhiều lắm, chắc khoảng mấy ngàn đô. Nhưng ta không mang theo tiền, người dưới trướng cũng thuốc loại cơm đến thì há miệng. Cho dù có cũng chỉ là tiền lẽ. Ngươi đã đến Washington rồi, vừa hay tìm ngươi mượn chút tiền."
Đường Hoài Đức rất hào khí nói: "Tổng thống khách khí rồi, ngài và ta còn dùng từ mượn sao? Ta lập tức sai người chuẩn bị cho ngài một vạn đôla, ngài chờ chút, giờ ta đi làm đây."
Lý Chấn không nói gì, nhìn Đường Hoài Đức đi xuống.
Hoàng Cường hỏi: "Tổng thống, chúng ta đâu cầu tiêu tiền, vay tiền làm gì?"
Lưu Cẩm Đường đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Ta nghĩ ra rồi, tổng thống chuẩn bị bái phỏng Tư Khoa Đặc.. Lúc trước phu nhân của Tư Khoa Đặc Mã Lợi Á nói trong nhà thiếu tiền tiêu."
Lý Chấn cười mắng: "Coi như tiểu tử ngươi thông minh!"
Không lâu sau, Đường Hoài Đức cầm một vạn đôla đi lên, giao cho Lý Chấn. trên khuôn mặt già nua của Đường Hoài Đức lộ ra nụ cười sáng lạn, cười dài nói: "Tổng thống nếu còn cần tiền, chỉ cần phái người đến Đại Đỉnh tửu lâu nói một tiếng, ta lập tức sai người phía dưới chuẩn bị, tuyệt không sẽ không lâu."
Lý Chấn vội vàng cảm tạ, một vạn đôla này là rất quan trọng.
Đường Hoài Đức sau khi biếu tiền thì đi đón khách.
Lý Chấn ở lại trong Đại Đỉnh tửu lâu nửa giờ, sau đó cáo từ Đường Hoài Đức. Rời khỏi Đại Đỉnh tửu lâu, Lý Chấn sai Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành về Nhà Trắng trước, hắn và Lưu Cẩm Đường tới chỗ ở của Tư Khoa Đặc. Hai người đứng ngoài cửa phòng của Tư Khoa Đặc, Lưu Cẩm Đường gõ cửa, một lát sau Mã Lợi Á ra mở.
Mã Lợi Á nhìn thấy Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường tới, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn, nhìn chằm chằm Lý Chấn như tài thần. bà ta mời Lý Chấn vào trong nhà ngồi, cười tủm tỉm nói: "Tổng thống lần này đến, có chuyện gì sao?"
Tư Khoa Đặc thức thời không chen miệng, ở trước mặt Mã Lợi Á, hắn không có quyền lên tiếng.
Lý Chấn xuất ra một vạn đôla, nói: "Phu nhân, đây là một vạn đôla ta gom góp được, tạm thời đưa cho bà dùng. Bởi vì chuyện chiến tranh nam bắc, ta tạm thời vẫn không thể về Trung Quốc, các ngươi cũng phải tiếp tục chờ một đoạn thời gian. Cho nên trước tiền đưa cho phu nhân một vạn đôla, đảm bảo chi tiêu trong nhà, chờ xử lý xong chuyện ở đây rồi cùng tới Trung Quốc."
"Tốt tốt."
Mã Lợi Á cầm tiền, mặt tươi như hoa.
bà ta rất nhanh cất tiền đi, , đứng lên, nói: "Tổng thống tới là được rồi, cần gi fp khách khí như vậy? Ngươi và lão nhân nói chuyện, ta đi chuẩn bị cơm trưa, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lý Chấn nghĩ thầm, ta nếu không mang tiền tới, chỉ sợ muốn vào cửa cũng khó!
Tư Khoa Đặc nếu đã đáp ứng Lý Chấn thì sẽ không đổi ý. Nhưng, hắn vẫn trêu: "Lý tổng thống, một vạn đôla đưa ra, Mã Lợi Á nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo ngài. Chiêu này quả thực quá độc."
Lý Chấn nói: "Không phải độc, là vì chiếu cố ngài đó."
Hôm đó, Lý Chấn và Lưu Cẩm Đường ở nhà Tư Khoa Đặc, cùng Tư Khoa Đặc thương thảo chuyện quân giáo.
Sau khi ăn cơm chiều, Lý Chấn mới cùng Lưu Cẩm Đường đi về.
Phía nam, Lí Sĩ Mãn.
Nơi này là thủ phủ của chính phủ liên minh phía nam!
Phủ tổng thống, phòng họp!
Tổng thống Kiệt Phất Tốn • Hán Mật Nhĩ Đốn Đái Duy Tư, phó tổng thống Á Lịch Sơn Đại, Sử Đế Văn Tư, quốc vụ khanh La Bá Đặc Hàng Đặc, bộ trưởng tài chính Khắc Lý Tư Đa Phật Mai Mẫn Cách, bộ trưởng chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, bộ trưởng hải quân Sử Đế Phân Mã Lạc Lý, cùng với nhân viên quan trọng của chính giới phía nam tất cả đều tụ tập trong phòng họp thương nghị công việc.
Tổng thống Đái Duy Tư thần sắc thoải mái, cười nói: "Phía bắc truyền về một tin tức tốt, chính phủ của Lâm Khẳng đã xác định sách lược ứng đối cuối cùng. Trước mắt, chính phủ Lâm Khẳng tổng cộng chia ra ba chiến khu. Chiến khu thứ nhất là ở gần chiến khu bang Phất Cát Ni Á, khu vực này là ở phía đông liên bang; chiến khu thứ hai là lưu vực sông Mật Tây Tây Bỉ, là trung bộ của chiến trường; chiến khu thứ ba là ở bang Mặc Tây Ca và nang Đức Khắc Tát Tư."
"Ba khu vực này là phân chia trọng yếu của trận chiến này."
"Trong đó, tư lệnh chiến khu thứ nhất tên là Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm, có quan hệ sư huynh đệ với rất nhiều tướng lãnh trong quân chúng ta. Tư lệnh chiến khu Thứ hai là Cách Lan Đặc thượng tá, cũng tốt nghiệp quân giáo Tây Điểm. Chiến khu thứ ba không có giá trị, tạm thời không có tin tức truyền về."
Tổng thống Đái Duy Tư nói: "Căn cứ vào phán đoán thì Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng làm người rất kiêu ngạo, kinh nghiệm chiến trường cũng không phong phú. Đây là khuyết điểm lớn nhất của hắn, chúng ta muốn phản kích, nhất định phải lợi dụng khuyết điểm của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng, cho nên chiến khu này có vẻ dễ. Có điều, tin tức truyền về, Cách Lan Đặc thượng tá của chiến khu thứ hai là một người rất khó đối phó."
Quốc vụ khanh La Bá Đặc • Hàng Đặc nghiêm túc nói: "Một khi đã như vậy, ta cho rằng nên công đánh chiến khu thứ nhất. Bang Phất Cát Ni Á gần Washington, nếu có thể đánh tan quân đội của bang Phất Cát Ni Á, tới thẳng Washington, đây chính là cơ hội thủ thắng."
"Đúng, ta cũng đồng ý."
Tổng thống Đái Duy Tư mỉm cười, trên mặt lộ vẻ nụ cười.
Hắn nhìn về phía chiến tranh chiến tranh Do Đại Ban Triết Minh, mỉm cười nói: "Ban Triết Minh các hạ, xin hãy lập tức đem tin tức của Mạch Khắc Đạo Nhĩ chuẩn tướng nói cho La Bá Đặc Ái Đức Hoa Lý, mời hắn tới chiến khu thứ nhất chặn đánh Mạch Khắc Đạo Nhĩ. Ta tin năng lực của Lý, hắn nhất định sẽ thủ thắng."
Bộ trưởng Chiến tranh Ban Triết Minh gật gật đầu, hồi đáp: "Chiến khu Thứ hai chiến khu phải chú ý, phải cẩn thận."
Vẻ mặt của tổng thống Đái Duy Tư dần trở nên nghiêm túc: "Trừ chiến tranh tất yếu ra, chúng ta còn nên liên hệ với các nước Anh, Pháp. để những quốc gia này thừa nhận địa vị hợp pháp của chúng ta, hơn nữa tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ."
Lời nói của hắn được những người đang ngồi đây đồng ý.
Mọi người đạt thành ý kiến thống nhất, tràn ngập tin tưởng đối với trận chiến này.