Không lâu sau, tổng thương phố người Hoa Đường Hoài Đức vào cầu kiến Lý Chấn.
Đường Hoài Đức là một lão già năm mươi tuổi, vẫn còn thắt bím. Hắn mặc
một kiện trường bào màu đen, râu ngắm dưới cằm cắt tỉa rất tỉ mỉ, quần
áo chỉnh tề, không có chút nếp nhắn, tạo cho người ta một loại cảm giác
cực kỳ nghiêm túc. Đường Hoài Đức sau khi bước vào, đứng giữa nhà , ôm
quyền hành lễ nói: "Lão hủ Đường Hoài Đức, bái kiến tổng thống!"
Lý Chấn xua tay nói: "Đường tiên sinh mời ngồi!"
Đường Hoài Đức theo lời ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi, vô cùng cung kính.
Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh ở nước Mỹ ở đã bao nhiêu năm rồi?"
Đường Hoài Đức vừa nghe lời này, lập tức hồi đáp: "Lão hủ năm nay năm
mươi sáu tuổi, mà lão hủ là mười tuổi đi theo phụ thân đến nước Mỹ. Cho
đến giờ đã bốn mươi sáu năm, đảo mắt nửa đời, đã qua."
Lý Chấn cười bảo: "Đường tiên sinh đang ở xa xứ, lại vẫn nghĩ tới tổng
thống Trung Quốc ta đây, tự mình đến dây một chuyến, đây là vinh hạnh
của của Lý Chấn ta."
Dừng một chút, Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh ở nước Mỹ sinh hoạt nhiều năm như vậy, có cảm xúc gì?"
Đường Hoài Đức vẻ mặt nghiêm túc, thở dài nói: "Ở nước Mỹ sống mấy chục
năm, chuyện gì cũng gặp rồi, thái độ người Mỹ đối đãi với chúng ta như
là trên núi và dưới núi! Ta nhớ rõ khi ta hơn mười tuổi đến hai mươi
tuổi, đây là một đoạn thời gian khá dài, khi đó người Trung Quốc ở nước
Mỹ được người ta tôn kính, bởi vì là người của Thiên triều thượng quốc
tới nước Mỹ được tôn sùng."
"Nhưng, Mãn Thanh không ra gì, quốc lực giảm mạnh, nhất là sau khi Mãn
Thanh bị người nước ngoài khi dễ, những thương nhân tha hương nơi dị
quốc như chúng ta bắt đầu khó sớm, bị người Mỹ miệt thị. Khi đó chúng
ta giống như là bèo trôi, chịu khổ chỉ đành nuốt vào bụng, bởi vì không
ai làm chủ cho chúng ta, không ai để ý tới sinh tử của chúng ta."
" Một đoạn thời gian đó, người phố người Hoa trở nên đoàn kết, mới có thể vượt qua được những ngày gian khổ."
"Về sau, tổng thống hoành không xuất thế, đả bại hai nước Anh Pháp, mở
hùng phòng cho Trung Quốc. Thực lực Trung Quốc trở nên cường đại, thái
độ của người Mỹ đối với phố người Hoa chúng ta cũng lại đã xảy ra biến
hóa."
Biến hóa lớn nhất là quốc thư cáo chư tổng thống ban bố.
" Tin tức này sau khi lọt vào tai nước Mỹ, rất nhiều người Mỹ nghiến
răng nghiến lợi căm giận chúng ta, nhưng không còn người Mỹ nào dám tùy ý khi dễ chúng ta, Thậm chí còn có một số người Mỹ khi nhìn thấy chúng
ta, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi. Lão hủ sống hơn năm mươi năm, là
cảm nhận được nỗi chua xót trong đây nhất, đây là lợi ích quốc gia cường đại mang đến."
"Có thể nói như vậy, không có tổng thống, vốn không có quốc gia chấn
hưng quật khởi; không có tổng thống, vốn không có dân chúng Trung Quốc ở nước Mỹ có thể ưỡn thẳng lưng mà sống. Có lẽ, tổng thống sẽ nói lão hủ
vuốt mông ngựa, nhưng ngài thể hội rõ ràng rồi sẽ có thể minh bạch. Đây
là rất sự thật, rất tàn khốc, không phải là hư ngôn. Ta nhớ rõ một việc, là về chuyện quốc vương đảo quốc Hawai trên Thái Bình Dương."
Quốc vương đảo quốc Hawai Đương nhiệm tên là Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp đệ tứ,
khi hắn chưa kế thừa quốc vương, từng nước Mỹ nước Mỹ viếng thăm. Trên
đường tới New York, đoàn người của Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp khi ngồi xe lửa
chiếm một khoang, nhưng mà trưởng tàu nói với Tạp Mỹ Cáp Mai Cáp là hắn không có quyền giữ thùng xe này, bởi vì hắn có màu da đen. Bởi vì màu
da bất đồng, bọn họ bị đuổi, bị vô số người Mỹ kỳ thị."
"Nước Mỹ còn có rất nhiều người da đen, những người da đen này bị kỳ
thị, không có địa vị, không có quyền lợi, chỉ có thể bị chà đạp tùy ý.
Vì sao? Bởi vì bọn họ không có gốc rễ, không có chỗ dựa."
" Bởi vì sự tồn tại của tổng thống, bởi vì Trung Quốc cường đại, đám
người sống ở nước ngoài chúng ta mới có thể ngẩng đầu làm việc. Chúng ta đi ra ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, có thể tự hào vỗ ngực nói là người
Trung Quốc. Người ta chỉ có thể lộ ra vẻ mặt khâm phục."
Đường Hoài Đức vẻ mặt kích động, lại đứng lên vái Lý Chấn một cái: "Lão
hủ đại biểu cho thương nhân lớn nhỏ của phố người Hoa, đại biểu cho nước Mỹ dân chúng Trung Quốc đang sống ở nước Mỹ, nói một tiếng cám ơn với
tổng thống."
Lý Chấn gật gật đầu, cảm khái nói: "Quốc gia quốc gia, có quốc mới có gia, không có quốc gia tồn tại, làm sao có nhà của người."
Dừng một chút, Lý Chấn hỏi: "Đường tiên sinh là tổng thương phố người Hoa, ở đây làm nghề gì?"
Đường Hoài Đức trở lại chỗ ngồi ngồi hồi đáp: "Lão hủ kinh doanh một tòa tửu lâu ở phố người Hoa, tên là Đại Đỉnh tửu lâu, chuyên môn bán đồ ăn Trung Quốc, có thể ăn có đồ ăn đủ phong vị Trung Quốc, đây là cung cấp
cho người Trung Quốc lưu lạc ở bên ngoài, trừ cái này ra, , Đường gia
kinh doanh tơ lụa, lá trà, đồ sứ, đều vận chuyển từ từ Trung Quốc tới
rồi bán cho người nước ngoài. Trước mắt, đại đa số thương nhân phố người Hoa thương nhân làm sinh ý này."
Lý Chấn cười nói: "Đường tiên sinh có nghĩ tới về nước hay không."
"Muốn, sao lại không muốn."
Đường Hoài Đức khẽ thở dài, nói: "Người già rồi, đều muốn lá rụng về
cội. Lão hủ nghĩ đến tổ tông tổ tiên, cũng muốn về nước nhìn một lần.
Chỉ là chuyện của phố người Hoa rất nhiều, mà lão hủ con cháu đều đã an
cư ở nước Mỹ, muốn về cũng không được."
Lý Chấn nói: "Chỉ cần Đường tiên sinh nguyện ý, ta tin cái này không làm khó được Đường tiên sinh, ta tùy thời hoan nghênh Đường tiên sinh về
nước."
"Đa tạ tổng thống!" Đường Hoài Đức tiếp tục nói: "Lão hủ tới gặp tổng
thống, là đại biểu cho các thương nhân phố người Hoa thỉnh tổng thống
tới phố người Hoa. Tất cả thương nhân biết được tổng thống tới San
Francisco, đều vô cùng cao hứng, muốn trò chuyện với tổng thống, muốn
gặp tổng thống một lần. Trong thương nhân Của chúng ta, cơ hồ tất cả
mọi người đều có bức họa của tổng thống, nhưng chưa bao giờ thấy tổng
thống cả."
Lý Chấn nói: "Đi phố người Hoa là khẳng định, nhưng không phải hiện tại. Ta bây giờ còn có chuyện phải thương nghị với tổng thống nước Mỹ, tạm
thời không rảnh, để mấy ngày nữa đã, ngươi thấy sao."
Đường Hoài Đức nói: "Tổng thống chịu đi là được, thời gian do tổng thống an bài!"
"Nhất định, nhất định!"
Lý Chấn trên mặt lộ vẻ tươi cười, hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi mới tiễn bước Đường Hoài Đức.
Trở lại chỗ ở, Lý Chấn quát: "Hoàng Cường!"
"Có."
Hoàng Cường đi vào trong thư phòng, cung kính đứng thẳng..
Lý Chấn nói: "Lập tức phái hai gã binh lính Tiêm Đao doanh hoá trang,
tới phố người Hoa tìm hiểu. Mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới phố người Hoa
một chuyến."
"Vâng."
Sau khi Hoàng Cường tuân lệnh, xoay người rời khỏi.
Lý Chấn ngồi một mình, nghĩ chuyện của phố người Hoa. Hắn không phải
không tin Đường Hoài Đức, mà là vừa tới nước Mỹ, hai mắt tối xầm, không
thể lơ là được. Bỗng nhiên Lý Chấn dùng tay vỗ trán: "Quên mất một
chuyện lớn rồi."
Lý Chấn hô: "Người đâu!"
Binh lính Tiêm Đao doanh bước vào, giơ tay lên hành lễ..
Lý Chấn phân phó nói: "Đi thỉnh tổng thống nước Mỹ Lâm Khẳng tiên sinh,
cùng với quốc vụ khanh Tây Hoa Đức tiên sinh, Nói ta có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với hai người, thỉnh bọn họ đến một chuyến."
Binh lính vâng lời đi mời người.