Thiên Tuyết tức giận hét lên.
Nhưng vẻ ngoài hung tợn của lão già trước mặt lại khiến nàng chột dạ.
Hai hàng lông mày dài xếch ngược, râu tóc muối tiêu lùm xùm. Dáng người to cao như hộ pháp lại mặc y phục đen thùng thình. Nhìn qua hệt như một con quạ chúa.
Cái cổ của nàng từ khi rời khỏi Thiên Xuyên Cốc đã bị uy hiếp hai lần, nàng không muốn lặp lại lần thứ ba.
Thiên Tuyết vô thức đưa tay sờ cổ thận trọng đề phòng, giọng nói sau khi suy nghĩ thấu đáo liền trở nên mềm mỏng:
"Lão bá, miếng ngọc của ta..."
"Nói! Tại sao ngươi có nó?" - Hai mắt già nua trợn trừng dí sát vào mặt Thiên Tuyết. Lão quạ đen nói với lực mạnh đến nỗi hàm râu dài của lão quất phần phật vào mặt nàng. Rồi Thiên Tuyết bị túm cổ nhấc bổng lên cao, đôi chân chới với không chạm đất.
Thiên Tuyết quẫy đạp yếu ớt, nàng xuất cốc đúng là không coi ngày hay người thời này cứ thích túm cổ người khác để thị uy?
Lực tay của lão quạ đen còn mạnh hơn lực tay của Hàn ca ca, Thiên Tuyết cảm giác cổ họng sắp đứt ra làm đôi, đau đến choáng váng mờ mắt.
Lão già điên này thật sự muốn giết nàng!
"Sư phụ! Xin nương tay!"
Âm thanh từ đâu đó truyền tới, Thiên Tuyết thấy người nàng bị lắc mạnh một cái rồi chao đảo tiếp đất.
Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy nàng.
"Vũ ca ca"
Thiên Tuyết nức nở gọi. Long Thần Vũ tới chậm chút nữa có lẽ nàng sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời. Nàng vội vàng co rúm người trốn sau lưng hắn, mắt mũi đỏ hoe, cổ vẫn in hằn dấu năm ngón tay đỏ bầm trên nền da trắng.
"Vũ nhi! Con mau đưa nó ra đây! Sư phụ còn chưa hỏi chuyện xong!"
Lão quạ đen cũng rất nể mặt đồ đệ, sau khi Long Thần Vũ ra tay cướp người thì không sấn tới nữa. Nhưng Thiên Tuyết không hề có ý định rời khỏi chỗ nấp.
Hỏi chuyện? Ông hỏi chuyện kiểu đó, chuyện thì không ra mà người thì không còn!
"Sư phụ, mời ngồi!"
Long Thần Vũ vẫn điềm tĩnh như thường, cung kính mời lão quạ đen ngồi xuống bàn đá.
Thiên Tuyết thấy Long Thần Vũ hoàn toàn không bị yếu thế trước sư phụ của hắn thì lấy làm yên tâm, bắt đầu đưa mắt quan sát.
Lão quạ đen cứ cầm khư khư miếng ngọc bội của gia gia nàng. Lẽ nào bọn họ quen biết nhau? Giả sử có quen biết thì chắc hẳn cũng nhiều năm không gặp, phản ứng mới mạnh như thế.
"Chủ nhân miếng ngọc bội này với ngươi có quan hệ gì?" - Lão quạ đen phớt lờ lời mời của Long Thần Vũ, giơ miếng ngọc lên trước mặt Thiên Tuyết hỏi.
Thiên Tuyết nghĩ ngợi nhanh chóng rồi ngiêng người từ phía sau Long Thần Vũ đáp: "Là sư phụ của ta", phòng trường hợp lão quạ đen thật sự quen biết gia gia nàng sẽ biết cả cháu gái của ông ấy, vậy không phải trò chơi nữ cải nam trang của nàng kết thúc sao.
"Nếu ngươi còn không nói thật ta sẽ giết ngươi! Một chút công phu cũng không có mà dám tự nhận là đồ đệ của y?" - Lão quạ đen trừng mắt đe dọa.
Long Thần Vũ đứng giữa đưa mắt nhìn về Thiên Tuyết rồi bước một bước né người qua, hoàn toàn trở thành người không liên quan đứng xem kịch hay.
"Ta không lừa gạt ông. Sư phụ của ta quả thật là Bạch lão Bạch Nguyên Đình, chính ông ấy đã đưa cho ta miếng ngọc bội, bằng không ta làm thế nào có nó trên tay?" - Thiên Tuyết nói hai câu liền dừng lại một chút, thấy thái độ của lão quạ đen vẫn chịu khó lắng nghe liền nói tiếp - "Sư phụ nói giữa ta và sư phụ có duyên nên mới thu nhận ta. Ông ấy còn chưa kịp dạy ta cái gì đã phải bế quan tu luyện thêm, sợ ta cảm thấy thiệt thòi nên trao cho ta miếng ngọc bội tùy thân, hứa rằng năm năm nữa nhất định sẽ đem hết võ học cả đời truyền lại cho ta".
Thiên Tuyết nói xong đưa mắt dò xét lão quạ đen, cũng khẽ liếc về phía Long Thần Vũ. Chỉ thấy hắn đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.
Lão quạ đen đột nhiên chịu ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ giây lát, có vẻ đã tin lời Thiên Tuyết.
Đình nhi là ai, ngọc bội tùy thân của y nếu không phải y tình nguyện đưa ra há có thể để người khác dễ dàng cướp lấy?
Lão quạ đen gật gù.
Ánh mắt thay đổi, miệng cũng nở nụ cười ha ha.
"Mau, gọi sư bá! Nói cho ngươi biết, ta chính là sư huynh của Bạch Nguyên Đình, Hắc lão Hắc Vĩ Ninh. Gọi, gọi mau!"
"Hả?" - Thiên Tuyết há hốc miệng nhìn Hắc lão.
Long Thần Vũ cũng nhìn nàng:
"Bạch lão là sư phụ của đệ?"
Long Thần Vũ đã từng nghe sư phụ hắn nhắc tới Bạch lão nhưng tiếc rằng trước nay chưa có cơ hội diện kiến. Chỉ biết năm xưa sư phụ hắn cùng Bạch lão hợp thành Hắc Bạch nhị lão vang danh giang hồ. Một người nóng nảy, một người nhu hòa kết hợp với nhau từ lúc thiếu thời, vô cùng ăn ý. Bọn họ cùng nhau bôn tẩu, đem danh tiếng Hắc Bạch nhị lão truyền rộng khắp nơi, giang hồ không có đối thủ.
Cũng không hiểu nguyên do vì sao hai người họ đột nhiên lại tách nhau ra, bặt vô âm tính. Hắc Bạch nhị lão bốn chữ này dần chỉ còn là lời truyền miệng trên giang hồ.
Không nghĩ tới, Thiên Bảo lại là truyền nhân của Bạch lão. Long Thần Vũ nửa tin nửa ngờ. Nhưng theo lời sư phụ hắn nói, ngọc bội tùy thân của Bạch lão lại đang được Thiên Bảo nắm trong tay. Thiên Bảo này, rõ ràng không phải là một người đơn giản.
"Sư bá" - Thiên Tuyết cười nhăn nhở hướng Hắc lão cúi đầu chào.
Rồi nàng quay sang Long Thần Vũ cười như gió xuân:
"Ta nên gọi huynh một tiếng sư huynh mới phải."
Thiên Tuyết trong lòng mừng vui phấp phới, nàng vẫn đang lo lắng Long Thần Vũ trong một phút ngẫu hứng sẽ không cho nàng đi theo cùng. Nay có được một mối quan hệ hợp tình hợp lý làm chỗ dựa, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên rất thuận lợi trôi chảy hay sao.
Nàng có điên mới không nhận vị sư bá và sư huynh này, khặc khặc.
"Được, đã là đồ đệ của sư đệ ta, cũng gọi ta một tiếng sư bá, vậy sư bá này sẽ truyền thụ cho con một vài món võ công phòng thân, tránh ra ngoài làm ô uế tiếng tăm của Hắc Bạch nhị lão ta" - Hắc lão trở nên hồ hởi nhiệt tình khác thường, miệng vừa nói tay vừa kéo Thiên Tuyết đến sân lớn.
"Được được, đa tạ sư bá!" - Thiên Tuyết hớn hở ra mặt, rèn luyện chút công phu đương nhiên là chuyện tốt. Sau này không sợ người ta túm cổ nữa rồi.
Long Thần Vũ nheo mắt nhìn theo chốc lát rồi quay trở về thư phòng. Mọi chuyện có vẻ tiến triển quá nhanh. Thiên Bảo thoắt cái đã trở thành sư đệ của hắn. Điều này hắn cũng nên tra xét cẩn thận.
Hai canh giờ trôi qua...
Long Thần Vũ cùng Đỗ Kỳ đang bàn chuyện ở thư phòng thì một chuỗi tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng tràng từng tràng âm thanh tức giận gầm gừ cũng truyền tới, ầm ĩ, ồn ào...
Long Thần Vũ chau mày, đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Kỳ ra ngoài xem thử.
Đỗ Kỳ rất nhanh liền quay trở vào bẩm báo.
Hóa ra là Thiên Tuyết cùng Hắc lão quấy nhiễu bọn họ bàn chính sự.
Hắc lão dốc lòng dạy dỗ nhưng Thiên Tuyết trong hai canh giờ vẫn chưa đứng tấn đúng tư thế. Hắc lão nộ khí xung thiên, mặt vừa đen vừa đỏ, đổi lại Thiên Tuyết không phải đồ đệ của Bạch lão mà là đồ đệ của ông thì ông đã một chưởng đánh chết.
Không có tố chất, không có tiền đồ.!
Thiên Tuyết cũng vô vàn khổ sở, nói sẽ dạy nàng tuyệt chiêu lại bắt nàng đứng tấn, đứng thế nào cũng không làm Hắc lão vừa ý, chỉnh qua chỉnh lại đã chỉnh hai canh giờ. Nàng không muốn học nữa nhưng Hắc lão vẫn một mực muốn rèn nàng. Nàng làm sao thoát khỏi móng vuốt của ông ấy, nàng thật sự hối hận khi gọi ông ấy là sư bá.
Vũ ca ca, mau tới cứu ta...
"Ngươi thật làm mất mặt Đình nhi, mất mặt cả ta nữa, trời ơi, ta tức điên lên rồi..." - Hắc lão ngửa cổ lên trời rống giận.
Thiên Tuyết đứng bên vừa thở hổn hển vừa bĩu môi, một tiếng Đình nhi, hai tiếng Đình nhi. Nếu không phải người đó là gia gia nàng, khéo nàng đã nghĩ Đình nhi là cô nương nào đó.
Thiên Tuyết nhận thấy tình hình không ổn, liền dùng kế hoãn binh.
"Sư bá, người và sư phụ ta đã rất lâu không gặp mặt sao?"
Hắc lão vừa nghe nhắc đến Bạch lão dường như quên sạch cơn tức vừa rồi, ông lắc lắc cái đầu tóc bù xù, thở dài não ruột nói:
"Đúng vậy, cũng gần ba mươi năm rồi. Không biết Đình nhi hiện tại thế nào, hắn sống có tốt không?"
"Người không đi thăm sư phụ con sao?" - Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Gương mặt Hắc lão chợt tối sầm lại. Ông chắp tay sau lưng lầm lũi tiến đến bàn đá ngồi xuống.
Thiên Tuyết không ngờ kế hoãn binh của nàng dùng lại hiệu quả như vậy. Hắc lão có vẻ quên hẳn việc đang ép nàng học võ. Bóng dáng ông ấy chợt toát lên sự cô độc đến đáng thương. Hẳn là ông ấy rất nhớ gia gia, nhưng hà cớ gì không gặp mặt nhau?
Thiên Tuyết cảm thấy bản thân nên an ủi Hắc lão một chút liền tiến đến ngồi xuống bên cạnh.
"Đình nhi có hay nhắc đến ta không?" - Hắc lão quay sang Thiên Tuyết hỏi.
"Không...không biết ạ!" - Thiên Tuyết thành thật trả lời. Nàng chưa từng nghe đến hai từ Hắc lão nhưng cũng không loại trừ khả năng gia gia đã nhắc đến mà nàng thì chưa kịp nhớ ra.
Hắc lão tiếp tục thở dài, hàng râu muối tiêu phất phơ trong gió:
"Không cần an ủi ta, Đình nhi có lẽ còn giận ta vì không từ mà biệt, chỉ để lại cho hắn vài dòng. Hắn làm sao có thể nhắc đến ta?"
Hàm râu dài, lông mày xếch ngược, đầu tóc tung bay của Hắc lão đồng loạt rũ xuống khiến Thiên Tuyết dấy lên lòng thương cảm. Nàng liền vỗ về:
"Sư bá có muốn thấy sư phụ hiện tại thế nào không? Con sẽ vẽ tặng người một bức tranh!"
Hai mắt Hắc lão sáng rực như hai quả cầu lửa, râu mày tóc trở về vị trí vốn có của nó. Ông không nói nên lời, chỉ gật đầu không dứt.
Thiên Tuyết tìm kiếm ít than gỗ tốt, lại dùng giấy loại tốt rồi cẩn thận vẽ tranh. Nàng theo trường phái tranh truyền thần, lần trước vẻ tặng Nhiên Thanh một bức đã khiến Nhiên Thanh ngơ ngẩn mấy ngày, lần này nàng cũng cố gắng vẽ lại gia gia thật tốt để Hắc lão đỡ buồn.
Hắc lão không nhịn được tò mò chờ mong, cứ đi ngược đi xuôi đi vòng quanh nơi Thiên Tuyết đang ngồi, chốc chốc lại ngó mắt vào liếc một cái, rồi lại đi ngược đi xuôi đi vòng quanh.
Bên trong thư phòng đột nhiên không còn nghe thấy âm thanh nào nữa khiến Long Thần Vũ lấy làm lạ. Đỗ Kỳ rời đi rồi lại về bẩm báo, Thiên Tuyết cùng Hắc lão đang hàn huyên trong đình. Long Thần Vũ vừa nghe đã phải yêu cầu Đỗ Kỳ lặp lại lần nữa.
"Xong rồi, sư bá!" - Thiên Tuyết cặm cụi miệt mài hồi lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng đưa tay quệt mồ hôi rồi lại dùng hai tay đưa tranh cho Hắc lão.
Hắc lão cầm tranh mà tay run run, mắt rưng rưng, cuống họng nghèn nghẹn.
"Đình nhi...Đình nhi đây sao...Hắn...tại sao tóc lại bạc hết rồi?...Không sai...ánh mắt này đúng là của hắn...là hắn đang nhìn ta..."
Hắc lão đặt tranh xuống bàn, tay nhè nhẹ vuốt lên khuôn mặt của Bạch lão.
Thiên Tuyết cũng thở dài trong lòng, nàng không muốn Hắc lão cụt hứng, nhưng ánh mắt đó là gia gia nhìn nàng, nàng hồi tưởng lại mới vẽ mà. Có điều thái độ cảm xúc của Hắc lão thật khác thường, Thiên Tuyết dường như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.