Thiên Ý

Chương 204: Chương 204: Ai chết?




Liễu Thiên vừa lùi được một đoạn thì kiếm khí đã đuổi đến, trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh năm mũi kiếm khí đang bắn đến.

“Doạt!” Liễu Thiên đang lùi bỗng đạp chân phải hịm lại, hai chân trước sau vững trãi, trường kiếm trong tay hoành ngang, một kiếm ảnh mang theo nguyên thần như làn sóng càn quét về phía năm mũi kiếm kia.

“Liên hoàn tính!” Một kiếm lại một kiếm, Liễu Thiên chém ra liên tục sáu kiếm, kiếm ảnh chồng lên nhau như sóng biển tầng tầng lớp lớp bắn đến đám phi kiếm của Trình Tích Thần.

“Rầm! Roạt Roạt!…” Đạo đầu tiên đánh tách đám phi kiếm ra, năm đạo phía sau quét ngang võ đài rồi đồng loạt cắt đến ngang người Trình Tích Thần.

“Phụt!” Kiếm ảnh cắt qua, cuồng phong gào thét, thân thể Trình Tích Thần bị cắt làm hai, dư lực của kiếm khí ầm ầm công kích lên màn chắn vô hình phía ngoài võ đài.

“Chưa ra tay, thế thân thôi!” Liễu Thiên thấy vị chấp sự kia không ra tay thì hắn đã nhận ra nên thân hình nhoáng cái đã lùi lại, ánh mắt tập trung nhìn về chỗ Trình Tích Thần thì thấy chỉ còn một bộ thanh y đứt đôi cùng với một chút chân nguyên đang tản mát trong không khí.

“Quá non!” Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Rập!” Liễu Thiên đồng tử co rút lại, thân thể hắn khi này đã bị kéo thụt xuống nền đài, hai chân hắn lún đến mấy chục phân ngập đến mắt cá.

“Nguyên thần rất mạnh!” Liêu Thiên thầm than, hắn khi này cảm nhận được phía dưới có một luồng lớn nguyên thần đang liên kết chặt chẽ với nền đá khiến đôi chân hắn bị giữ chăt, việc này đồng nghĩa với việc hắn không thể thi triển Tam bộ di để đơn giản né tránh được.

“Vèo Vèo…”

Gần như cùng lúc Liễu Thiên bị vây khốn, năm đạo phi kiếm từ ngoài từ lúc nào đã phóng tới quay quanh trên không rồi đồng loạt đâm xuống.

“Nhận thua, nếu không ngươi sẽ bị xé nát!” Trình Tích Thần đã xuất hiện bên kia võ đài, tay đang niệm chú điều khiển phi kiếm còn miệng thì hô lớn.

“Không di chuyển thì đã thua sao!” Liễu Thiên nhếch miệng cười, tay phải nắm chặt trường kiếm, tình thần rơi vào trạng thái tập trung cao độ, Lôi Viên Quyết lần đầu tiên được vận hành. Nguyên thân cuồn cuộn di chuyển trong kinh mạch, các giác quan của hắn như căng ra nghênh đón năm mũi kiếm khí lao đến.

“Vèo vèo!” Khi những phi kiếm kia phóng đến trước người hơn mét thì Liễu Thiên bắt đầu múa kiếm quanh người tạo thành vòng chắn.

“Beng! Beng!...” Phi kiếm thay nhau bắn đến liên hoàn nhưng Liễu Thiên đều bị chém bật ra, chúng vừa bật ra lại lao vao nhưng tiếp tục bị Liễu Thiên dùng kiếm chém bay đi. Lúc này, chỉ thấy Liễu Thiên đứng đó toàn thân gần như bất động chỉ có tay phải huy động liện tục, theo đó có một màng ảo ảnh hình thành xung quanh bao bọc bản thân hắn vào trong, đối diện với màng bọc này thì phi kiếm có lao đến theo góc độ nào thì cũng bị chặn lại.

Trong sân, hỏa tinh văng tung tóe, những tiếng kim loại liên tục vang lên không ngừng.

Chứng kiến một màn này, Trình Tích Thần đang dứng khống chế phi kiếm khẽ nhíu mày, hắn không ngờ Liễu Thiên đã không thể di chuyển mà vẫn có thể ngăn được phi kiếm của hắn.

Tiếp đến Trình Tích Thần cũng thử gia tăng nguyên thần vào phi kiếm nhằm phá thể thủ của Liễu Thiên nhưng không thể xuyên qua được.

“Haha! Dùng kiếm để thủ, xem người múa được bao lâu!” Trình Tích Thần sau một hồi công kích không thành tuy có ngạc nhiên nhưng lại không lo sợ, hắn tin rằng Liễu Thiên dù sao tu vi cũng chỉ ở sơ kỳ, cơ thể tuy có chút cường hãn hơn người nhưng cũng sẽ mệt mỏi, hắn sẽ liên tục công kích và chỉ chờ Liễu Thiên sơ hở sẽ dùng một kích phân thắng bại.

Ở góc đài, Liễu Thiên tay đang vung kiếm với tốc độ cực nhanh, trong lòng thì không hề lo lắng. Hắn ngày nào không luyện kiếm, đừng nói là trường kiếm này nhẹ, ngay cả cự kiếm nặng trăm cân hắn cũng có thể vung vẩy mấy trăm cái mà không thấy mệt, còn việc nguyên thần duy trì thì hắn không phải lo vì dù có vận dụng nguyên thần để xuất kiếm nhưng nguyên thân vẫn tồn tại trong cơ thể nên tiêu hao cũng ít hơn nhiều lần đối thủ sử dụng phi kiếm. Chính vì vậy hắn tự tin có thể phòng thủ như vậy vài tiếng, chỉ sợ tên kia không đủ nguyên thần mà duy trì thôi.

Quả nhiên sau một lúc, tràng cảnh vẫn vậy phi kiếm cứ bật ra lại lao vào mà không hiệu quả gì. Trình Tích Thần vẻ mặt dần trở lên khó coi, hắn khi này thầm đoán Liễu Thiên là dị giả luyện thể nên hắn tự biết mình không thể nào thi tiêu hao với Liễu Thiên.

“Tu vi sơ kỳ ép ta đến mức này, ngươi là người đầu tiên!” Khi cảm thấy nguyên thần của mình đã trôi đi phân nửa, Trình Tích Thần vẻ mặt điên cuồng nói lớn rồi từ trong miệng nhả ra một thanh tiểu kiếm đỏ rực.

“Lúc này!” Liễu Thiên đang phòng thủ ánh mắt lóe lên, chỉ giới trữ vật trên tay trái rung lên. Một thanh cự kiếm to như tấm phản đen óng xuất hiên và ngay tức khắc được hắn vận chuyển nguyên thần bao bọc, đồng thời tay phải chém mấy kiếm mở đường. Kiếm ảnh vừa bay đi, hắn cúi người ném cự kiếm về phía Trình Tích Thần.

Cự kiếm như một cánh quạt lớn lăng không văng đi, rất nhanh đã chém đến ngang chân Trình Tích Thần.

Trình Tích Thần vừa nhả ra tiểu kiếm màu đỏ đã gặp công kích thì không khỏi giật mình đánh ra mấy trưởng đón đỡ kiếm ảnh. Thế nhưng khi hắn vừa đánh tan kiếm ảnh thì thanh cự kiếm đã chém đến. Theo phản xạ hắn nhảy lên, cự kiếm lao qua phía dưới chỉ nghe “doạt” một tiếng rồi bắn ra sau.

Liễu Thiên thấy Trình Tích Thần vẫn bình yên vô sự cũng không ngạc nhiên mà hắn đang tập trung như vận hành gì đó.

Trình Tích Thần tránh được công kích thì tiếp tục kết ấn, tiểu kiếm màu đỏ từ khi nào đã bay lên không, giữa trưa nắng nhưng vẫn thấy nó phát ra một thứ ánh sáng đỏ trói mắt. Nó rất nhanh phóng lớn dài đến vài mét rồi rung lên từng hồi, những tiếng “ông ông” vang lên, tiếp đến đám phi kiếm như phía ngoài như hưởng ứng đồng thời lao về tất cả xác nhập vào cự kiếm màu đỏ.

“Rít!” Cự kiếm màu đỏ tỏa ra hỏa quang mãnh liệt rồi phong đi như tên bắn, phương hướng chính là chỗ Liễu Thiên. Không gian trở lên mờ ảo, cự kiếm đỏ kia như thuấn di trong không khí, chỉ một cái chớp mắt khoảng cách chục mét đã bị xóa bỏ, cự kiếm rất nhanh đã bắn đến đỉnh đầu Liễu Thiên.

Phía ngoài vị chấp sự kia thấy một kiếm kia thì bàn tay phải xòe ra, nguyên thân chấn động mãnh liệt, xem ra gã chỉ chờ Liễu Thiên không đỡ được sẽ ra tay cứu vớt.

Khoảnh khắc cự kiếm hình thành, Liễu Thiên đã không phải huy kiếm phòng thủ nữa nên đã thu kiếm dựng phía sau, còn vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, hắn khi này đang mở to đôi mắt nhìn cự kiếm xé không lao đến. Trong cơ thể hắn, nguyên thần mãnh liệt di chuyển trong đan điền và kinh mạch, rồi tiến ra tứ chi, nguyên thần phóng ra hai tay khiến ống áo hắn bị xé tan, phóng xuống hai chân, phiến đá dưới chân hắn từ khi nào đã nứt chằng chịt như mặt ruộng mùa hạn.

“Vút! Xoạt!” Khi cự kiểm chỉ cách hơn hai mét, Liễu Thiên nhún người, hai tay nắm chặt trường kiếm toàn lực bổ một kiếm, ngay khi bổ xuống hắn thuận thế lại chém ngược một kiếm nữa theo phương từ dưới lên. Gần như cùng lúc, một kiếm ảnh như tàn nguyệt nghênh đón cự kiếm màu đỏ, một kiếm ảnh khác lại từ dưới đánh lên, nó cày tung nền đá tạo thành một đường kiếm ảnh lao thẳng đến chỗ Trình Tích Thần, phía sau kiếm ảnh này kéo theo một dải đá bụi mịt mù.

“Oàng!” Trung tâm võ đài, cự kiếm xé toạc kiếm ảnh của Liễu Thiên rồi đâm thẳng xuống tao thành một tiếng nổ vang vọng. Còn nền võ đài như bị lật lên, những tảng đá lớn như lắp quan tài bắn ra tứ phía, bản thân Liễu Thiên ở bên trong không rõ sống chết.

“Hừ, còn định công kích ta! Ngươi chết chắc rồi!” Cùng lúc này, luồng kiếm ảnh thứ hai cũng cày thành một dải lao đến chỗ Trình Tích Thần. Tên này thấy vậy cười nói rồi thân hình rất nhanh tránh sang hơn mét, kiếm ảnh đánh trượt cuối cùng va vào dìa võ đài và bị một lực lượng vô hình cản lại.

“Sao..” Trình Tích Thần cười nhạt quay lại nhìn đám loạn thạch nơi Liễu Thiên vừa đứng định nói gì đó thì trợt giật mình, hắn liền quay ra đám đá bụi bên cạnh.

“Ai chết? Vụt!” Tiếng nói vang lên rồi trong đám đá bui, một thân ảnh nhảy ra, người này không ai khác chính là Liễu Thiên, hắn vừa xuất hiện liền vung kiếm chém ra, một chiêu này một chiêu tất sát trong Lôi Phá kiếm pháp, Lôi Biến.

Kiếm vừa xuất chỉ thấy một kiếm ảnh quét tan đám đá bụi, nó mang theo kiếm quang nhanh như lôi điện xé tan khoảng không cắt đến cổ Trình Tích Thần.

Trình Tích Thần vốn có thần thức nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn dù đã cảm nhận được Liễu Thiên nhưng cũng không kịp phòng bị mà chỉ như phản xạ mà lùi hai bước.

Thế nhưng Trình Tích Thần lùi hai bước cũng chẳng thấm vào đâu, kiếm ảnh vừa xuất hiện đã đến trước mặt hắn, nó quá nhanh, nhanh đến mức không cho hắn cơ hội gia tăng Chân nguyên phòng thủ. Lúc này, hắn trợn tròn đôi mắt, vẻ tuyệt vọng tràn đầy tâm trí, trong khoảnh khắc này hắn biết hộ thể chân nguyên của bản thân chắc chắn không đỡ được một kiếm này. Khi này hắn ước gì mình không chủ quan.

“Boang! Ing!” Kiếm ảnh tưởng như cắt đứt đầu Trình Tích Thần thì bỗng một luồng sáng lóe lên chặn lại, cả hai luồng sáng va chạm tạo thành một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Từ chỗ va chạm khi lưu bùng nổ thổi tung đá bụi xung quanh.

“Doạt!” Ngay sau vụ va chạm, thân hình Liễu Thiên bị kích bắn ra ngoài, hai chân hắn trượt trên nền võ đài hơn 5 mét mới hịm lại được. Hắn vừa ổn định thân hình thì liền nhìn lại chỗ Trình Tích Thần thì thấy ở đó đã nhiều ra một thân ảnh, người đó chính là vị lão giả chấp sự kia.

“Đa tạ rồi!” Liễu Thiên thu kiếm đứng dậy nói, hắn cũng không ngạc nhiên khi bị vị chấp sự kia ngăn cản. Thậm chí hắn xác định người kia ngăn cản thì mới dùng đến một chiêu tuyệt sát như vậy.

“Kém một tiểu cảnh giới mà thắng được đối thủ đã dùng cả Bản mạng kiếm, tên này quả nhiên không đơn giản!” Vị chấp sự trung niên này nhìn Liễu Thiên thật lâu rồi mới nói: “Được rồi! Ngươi tiến lên tầng ba đi!”

“Đa tạ!” Liễu Thiên chắp tay chào rồi đi lại nhặt cự kiếm đang nằm ở viền võ đài cho vào Chỉ giới.

Một bên, Trình Tích Thần ngơ ngác nhìn thanh cự kiếm kia, trong đầu hắn trợt nổ vang.

“Là nó, là nó phá giải Thạch Lũng thuật của mình!” Trình Tích Thần ngơ ngác lẩm bẩm. Hắn khi này đang nhớ lại khoảnh khắc thanh cự kiếm kia ném về phía hắn, khoảnh khắc đó theo bản năng hắn đã nhảy lên né được nhưng luồng nguyên thần khống chế dị thuật lại không né được và bị chặt đứt, chỉ có vậy Liễu Thiên mới thoát một kiếm của hắn.

“Quả nhiên kém hắn một bậc!” Trình Tích Thần nghĩ lại cả quãng chiến đấu thì thầm nhủ, hắn liền hướng Liễu Thiên nói: “Liễu huynh quả nhiên chiến đấu hơn người, tại hạ thua khâm phục khẩu phục. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu, ngươi thế nào lại có thể thoát thân nhanh như vậy?”

Đây chính là nghi vấn lớn nhất của Trình Tích Thần, hắn dù biết Liễu Thiên làm dán đoạn mạch nguyên thần khiến Thạch Lũng thuật lới lỏng nhưng phải biết khoảnh khắc đó chỉ vài cái chớp mắt làm sao Liễu Thiên thoát ra kịp để rồi theo luồng đá vụn áp sát hắn.

Liễu Thiên nghe vậy mỉm cười nói: “Thổ thuật của ngươi có mạnh nhưng cần bổ sung Chân nguyên tuần hoàn. Như vậy chỉ cần căn đúng lúc tuần hoàn ngắt quãng ta sẽ vận nguyên thần bao phủ thân thể khiến thạch nguyên của ngươi không thể bám lấy nên tuy thời ta sẽ thoát ra. Còn việc ta di chuyển nhanh là do luyện một môn Di Biến khinh công có chút hỏa hầu.”

“Di biến, ngươi có tu vi gì mà lại sử dụng khoảng cách lớn như vậy?” Trình Tích Thần nghe vậy gật gật đầu rồi lại tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Haha! Cái này là bí mật!” Liễu Thiên cười nói rồi liền đi ra dìa ngoài của tầng hai, hắn tất nhiên sẽ không kể cho người khác biết cơ thể hắn có thể sử dụng áp xúc nguyên thân nhiều lần được.

Liễu Thiên đi ra đứng ở viền võ đài nhìn về phía Công Tôn Yến thì thấy nàng vẫn đứng đó nhìn về phía hắn. Liễu Thiên nhún vai tỏ vẻ bất đặc dĩ. Hắn lúc trước đã tự nhủ sẽ không làm cho Công Tôn Yến phải lo lắng nhưng xem ra hắn không làm được. Mà tiếp theo, các trận chiến về sau đối thủ càng mạnh hơn, hắn dù dùng hết sức thì để thắng được muốn không bong da chóc vẩy là điều không thể.

“Yên tâm!” Liễu Thiên nhìn một lúc liền dùng khẩu hình nói rồi quay người đi vè phía tầng ba.

Phía ngoài, Công Tôn Yến thở ra một hơi, cô biết bản thân lo lắng quá cũng không tốt. Lại nói mỗi khi Liễu Thiên rơi vào thế bị động cô lại bày ra bộ dạng như mất của mà nhộn nhạo, điều này không hợp với mối quan hệ bạn bè của hai người.

Liễu Thiên lên tầng ba của võ đài thì thấy ở đó trừ vị trưởng lão điều khiển khảo thí ra thì có 4 người, trong bốn người này có Tiêu Viễn, thiếu nữ tóc trắng, thiếu niên vạm vỡ cùng một thiếu niên tuấn tú. Thiếu niên tuấn tú này chính là một trong ba người bốc được Pháp thạch không số, hai người còn lại xem ra đã bị loại.

Thêm Liễu Thiên gia nhập, ở đây đã có năm người, dưới tầng hai vẫn còn bốn nơi đang chiến đấu. Trong đó, Trương Doãn đánh ở một võ đài phía Bắc.

Liễu Thiên nhìn kỹ thì thấy Trương Doãn lúc này thân thể tàn tạ, gương mặt tím bầm, tóc tai cháy nhiều chỗ nhìn rất thảm. Đối thủ của Trương Doãn là một thiêu niên nhỏ con của chi Một, tên này có tu vi Trung kỳ nên hoàn toàn áp chế Trương Doãn.

Thế nhưng điều đáng nói là tên đệ tử chi Một lại không toàn lực ra tay mà chỉ như mèo vờn chuột. Mục đích của việc này như muốn ép Trương Doãn tự động nhận thua, thế nhưng Trương Doãn lại khá cứng đầu, hắn dù bị đánh cho thê thảm nhưng vẫn cố chống trả, dẫu vậy dị thuật của hắn dù có là chiêu gì thì vừa xuất hiện cũng bị một chiêu tương tự đánh tan. Còn nhìn vào bộ dạng ra dùng chiêu của tên thanh niên đội Một rất hời hợt. Xem ra với tên thiếu niên đội Một, việc tỉ thí với Trương Doãn chỉ như dạo chơi, không hơn không kém.

“Còn vùng vẫy, không nằm xuống, tàn phế ta không chịu trách nhiệm nha!” Tên thanh niên đội Một đưa tay khẽ đẩy ra một trưởng đắc ý nói.

Trương Doãn bị một trưởng hời hợt đánh ngã ra sau, gương mặt nhiều máu tươi chảy xuống, mái tóc đã rối tung, dưới mái tóc kia, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy vẻ chấp nhất. Với hắn lúc này, một cảm giác khuất nhục lan tràn tâm trí khiến hắn điên cuồng quên đi đau đớn thân thể.

“Giết!” Trương Doãn gầm lên rồi lùi ra sau mấy bước, tiếp đến hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ đưa lên miệng định nuốt vào.

“Đủ rồi!” Viên đan dược đưa lên miệng thì vị chấp sự khống chiến bỗng lao ra chặn lại, gã liền thu viên đan dược lại. Trương Doãn đứng đơ ra một chút rồi ngã ra, thân thể được đỡ ra rìa võ đài chữa trị.

Tên thanh niên nhỏ con của đội Một thấy thế cười khẩy một cái rồi thu người nhảy lên tầng ba.

“Chi Sáu, quả nhiên yêu đuối!” Tên này vừa xuất hiện ở tầng ba đã nhìn Liễu Thiên cười nói.

Liễu Thiên nghe vậy vốn rất khó chịu nhưng chỉ mỉm cười không nói vì hắn biết mình có nói gì cũng không xả được mối hận này mà phải bằng hành động. Hắn tự nhủ nếu có cơ hội thì dù có phải bỏ ra đại giới hắn cũng phải đập vỡ mặt tên này.

“Một tên cậy già lên mặt, không có gì đáng để ý!” Lúc này, Liễu Thiên không nói nhưng Tiêu Viễn đứng cạnh bỗng nói, hắn lúc này cũng không vừa mắt tên thanh niên nhỏ con của đội Một này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.