“Ài!” Liễu Thiên thở dài quay người đi vào trong phòng.
Đoàn Linh Hiên thì gương mặt vui vẻ chạy nhảy từ hết nơi này đến nơi khác.
Nàng đang chạy ra một hoa viên lớn của Hoàng Cung. Ở đó, tiểu cô nương này bắt đầu ngắm cảnh, nàng vuột ve từng bông hoa chiếc lá, sau đó nghĩ nghĩ gì đó rồi lại cười một mình.
“Đã chơi vui vẻ chưa?” Lúc này, bỗng một âm thanh thuần khiết truyền đến.
Đoàn Linh Hiên mỉm cười nhìn lại thì thấy phía xa xa có một cái đình nhỏ. Trong đình, một nữ nhân đang ngồi ngắm cảnh.
“Sư phụ!” Đoàn Linh Hiên cười nói đi lại cái đình đó.
Người được xưng là sư phụ kia là một nữ nhân. Nhìn qua vẻ bên ngoài thì đây chỉ là một thiếu nữ tầm ngoài hai mươi.
Một cô gái tuổi mới xuân xanh, ánh mắt như thu thủy, đôi môi như hoa đào, nước da như tuyết, nàng có mái tóc đen óng như một thác nước rủ xuống bất tận. Dáng ngồi uyển chuyển thướt tha thật khiến cho người nhìn say đắm.
“Con đã nô nghịch đủ chưa? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!” Nữ nhân xinh đẹp kia hỏi rồi lại tỏ vẻ mệt mỏi nói.
“Sư phụ gì mà vội thế, chúng ta vẫn còn được nghỉ ngơi mấy ngày cơ mà?” Đoàn Linh Hiên bĩu môi đi lại gần ngồi xuống nói.
“Sao lần này lại cho một tên nào đó no đòn rồi đúng không?” Nữ nhân kia nghi hoặc hỏi.
“Không có! Lần này con gặp một tên rất hay!” Đoàn Linh Hiên vừa nói vừa mỉm cười tỏ vẻ rất vui vẻ thích thú.
“Tiểu nha đầu này! Mới có xa ta hai ngày mà đã tìm được người yêu rồi ư?” Nữ nhân kia mỉm cười giọng điệu chế giễu nói.
“Sư phụ!” Đoàn Linh Hiên tức giận đứng dậy nói.
“Haha! Sao con từ khi nào biết ngại vậy?” Nữ nhân xinh đẹp kia thấy bộ dạng của Đoàn Linh Hiên thì khẽ cười nghi hoặc hỏi.
“À! Hôm nay con gặp một món đồ được phong ấn bởi Huyết Tế ấn phong!” Đoàn Linh Hiên không biết nói gì liền đánh trống lảng.
“Huyết Tế ấn phong?” Nữ nhân kia nhíu đôi mày thanh tú lại lẩm bẩm.
Nàng lại lắc đầu thở dài nói: “Dù nó là vật gì thì cũng vô dụng rồi! Vật đó sẽ không thể thấy lại ánh sáng mặt trời nữa!”
“Tại sao? Con tưởng…” Đoàn Linh Hiên đang định hỏi thì nữ nhân kia đã cắt lời giải thích.
“Huyết Tế Ấn phong chỉ người phong ấn mới mở được mà người phong ấn cũng dùng cả sinh mạng để hiến tế vào đó. Cho nên một vật đã bị Huyết Tế Ấn phong thì coi như đã là phế thải rồi! Người quyết định phong ấn nó chắc chắn rơi vào trường hợp rất bế tắc mới đưa ra quyết định này.”
“Thế giờ có nó thì có ích lợi gì không?” Đoàn Linh Hiên lại hỏi.
“Giữ nó chỉ thêm nguy hiểm mà thôi!” Nữ nhân kia lắc đầu đáp.
Nghe vậy, Đoàn Linh Hiên bỗng cảm thấy lo lắng cho Liễu Thiên. Nàng cứ tưởng miếng sắt kia dù khó mở ra nhưng cũng là một bảo vật nên định tặng lại cho Liễu Thiên làm kỷ niệm nhưng giờ lại biết cầm miếng sắt đó không những không có giá trị gì mà lại thêm nguy hiểm. Điều này làm Đoàn Linh Hiên có chút lo lắng không yên.
“Sao thế?” Nữ nhân kia nghi hoặc hỏi.
“Dạ! Không có gì!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.
“Thế con hãy chuẩn bị đi! Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời Nhất Xuân quốc!” Nữ nhân kia đứng dậy lạnh nhạt nói.
“Ngày mai!” Đoàn Linh Hiên giật mình, nàng lại hỏi: “Sao lại gấp vậy sư phụ?”
“Ta có chút việc phải đi qua một số địa điểm, mà con cũng không nên dây dưa với tên tiểu tử kia làm gì! Càng gắn bó khi phải rời đi càng đau lòng, đời tu luyện năm tháng sẽ bào mòn tất cả, con không nên có một đoạn tình cảm với những người thường!”
Nữ nhân xinh đẹp kia nhìn về phía tây, nơi ánh nắng cuối cùng của một ngày biến mất. Nàng vừa nhìn hoàng hôn vừa trầm tư khuyên bảo.
Đoàn Linh Hiên nghe sư phụ nói vậy cũng khẽ gật đầu trầm tư không nói gì. Gương mặt nàng có chút buồn cũng vẻ không lỡ nhưng sau đó nàng lại khẽ lắc đầu thầm nhủ: “Mình còn có mục đích to lớn đằng trước, không thể không cố gắng! Liễu Thiên hắn không thể đi cùng mình trên con đường đó được!”
“Liễu Thiên bảo trọng nha!” Đoàn Linh Hiên nhìn về hướng biệt viện của Liễu Thiên khẽ nói.
Phía bên biệt viện của mình, Liễu Thiên vừa kết thúc bài tập thể dục nhẹ nhàng thư gân giãn cốt mà thôi. Bây giờ mới là lúc luyện tập thực sự!
ần này đi đến đây hắn cũng không có mang theo kiếm, vì thế hắn chỉ luyện quyền mà thôi. Mà như đã biết quyền pháp gì hắn cũng chưa luyện qua, hắn chỉ là tập theo cách tập hiện đại của mình mà thôi. Cứ thế, Liễu Thiên hai tay đấm vào không trung liên tục, hai chân di chuyển linh hoạt khắp phòng.
Những tiếng vù vù phát lên không ngớt, thỉnh thoảng còn có tiếng lộc cộc do đồ đạc rơi đổ nữa. Hắn tập như thế đến lúc hai tay cảm thấy dã rời mới dừng lại.
Tiếp theo hắn bắt đầu luyện tập mấy kiểu kéo giãn dây chằng chân. Dù sao thì ép dây chằng này cũng làm cho cử động của chân linh hoạt hơn, động tác di chuyển và tấn công chuẩn xác hơn. Ở đây chú trọng nguyên thần nhưng Liễu Thiên vẫn muốn luyện tập võ thuật cùng gièn luyện thân thể. Hắn trước tiên muốn có một cơ thể khỏe mạnh dẻo dai đồng thời phải có khả năng cận chiến thật tốt đã.
Theo mấy kiểu ép ngang ép dọc, ép lên ép xuống cuối cùng Liễu Thiên cũng kết thúc công việc này.
Sau đó hắn lại tiếp tục đánh ra vài trăm quyền, xuất vài trăm cước rồi mới nghỉ.
Tắm rửa xong, Liễu Thiên ngồi ở bàn suy nghĩ vớ vẩn một lúc thì có tiếng gõ cửa, hắn liền vui vẻ nói.
“Vào đi!”
Cửa đẩy ra một cung nữ áo xanh pha trắng đi vào.
“Sao lại là ngươi? Cung nữ trước phục vụ ta đâu?” Liễu Thiên thấy cung nữ đi vào không phải Đoàn Linh Hiên liền ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu nữ không biết ạ! Có thể đã bị điều sang khu khác rồi! Từ này tiểu nữ sẽ hầu hạ đại nhân!”
Cung nữ kia lắc đầu sau đó cung kính nói.
Liễu Thiên nghe vậy liền trầm tư sau đó lại thở dài một cái rồi ngồi lại bàn nói: “Ngươi để đồ ăn đó rồi lui xuống đi!”
“Dạ!” Cung nữ kia cung kính nói rồi liền để giỏ thức ăn lên bàn rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Liễu Thiên hít một hơi thật mạnh rồi thở ra một cái dễ chịu, hắn mỉm cười nói: “Bảo trọng nha Linh Hiên!”
Hắn biết là ngày này sẽ đến nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, đằng nào cũng phải chia li. Cứ như vậy lại hay, đời này nếu có duyên ắt gặp lại.
Bỏ nỗi buồn đó xuống Liễu Thiên giải quyết bữa tối rồi lại quay lại với việc tu thần.
Hai canh giờ tu luyện lặng lẽ trôi qua, Liễu Thiên lại kết thúc một ngày vui chơi cùng luyện tập.
Sáng ngày thứ ba tại Xuân Đô, Liễu Thiên vẫn thức dậy như thường, tập luyện rồi ăn sáng. Hôm này dự định của hắn là đi đến chỗ của Đồng Xuyên não giả chơi một ngày.
Dù sao ở đó cũng có quang cảnh thiên nhiên tươi đẹp đến đó chơi sẽ thoải mái hơn nhiều. Còn ở trong thành thì toàn thấy nhà cửa cùng với còn người đông đúc, những thứ này tạo cho Liễu Thiên cảm thấy chút ngột ngạt chán nản. Mà Hứa Vĩnh Thiên mấy ngày này lại bận việc nên ở đây quá là tẻ nhạt, đi ra ngoài thành một chuyến là việc nên làm.
Theo chỉ dẫn của Đồng Xuyên, Liễu Thiên thuê một chuyến xe ngựa rồi ngồi trên đó đi ra khỏi Xuân Đô.
Chiếc xe ngựa hắn thuê là xe ngựa không có lóc, nó giống một cái xe chở hàng. Đây không phải Liễu Thiên không có tiền mà là hắn muốn thoải mái ngắm cảnh ven đường. Ngồi xe ngựa kín kia muốn nhìn ra ngoài thì phải nhìn qua một cái cửa xổ nhỏ, hắn không thích điều đó.
Hắn đưa ra lệnh bài của Hoàng tộc phát cho nên rất dễ dàng qua đám lính gác cổng.
Ra khỏi cổng Tây, xe ngựa chậm rãi di chuyển trên con đường đất lớn. Liễu Thiên ngồi trên đó nhìn ngắm cảnh vật hai bên.
Đoạn đầu hai bên đường không có gì đặc biệt, chỉ là đồng cỏ hai bên, rừng cây phía xa, rồi những đám mây nơi chân trời. Một không khí trong lành nhưng không có điểm nhấn gì cả.
Nhưng đi được tầm năm dặm, Liễu Thiên bắt đầu nhìn thấy những cánh đồng lúa xanh ngát, những ngồi làng xa xa với những mái nhà nhỏ bé. Trên cánh đồng cỏ lớn có những đàn trâu đang gặm cỏ. Những người nông dân làm đồng, lại thấy trên bầu trời có mấy cánh diều nhỏ xíu đang bay.
Liễu Thiên thất thần nhìn về nơi đó như nhìn lại hồi ức của chính mình. Hắn bay bổng trong cảm giác yên bình dễ chịu này, hắn nhắm mắt lại cảm nhận không khí trong lành của thiên nhiên.
“Thật dễ chịu!” Hắn hít một hơi thật sâu mới thở ra miệng lẩm bẩm.
Hắn thì cứ tiếp tục hưởng thụ cảnh sắc thiên nhiên, gã phu xe cứ tiếp tục công việc của mình.
Xe ngựa chậm rãi đi tầm nửa giờ thì Liễu Thiên cũng đã đứng trước cánh rừng trúc theo miêu tả của Đồng Xuyên.
Liễu Thiên liền lấy ra năm lượng bạc đưa cho phu xe rồi quay người đi vào rừng trúc.
Hắn cầm trên tay miếng ngọc mà Đồng Xuyên đưa cho tiến vào trong rừng trúc.
Rừng trúc này có một con đường nhỏ, Liễu Thiên chính là đi trên con đường đó tiến sâu vào trong. Hắn đi được mấy chục mét đã đi đến cuối cùng của con đường nhỏ này. Phía trước mặt hắn bây giờ là một mảnh rừng trúc với những cây trúc san sát nhau không thấy nối đi đâu cả!
Liễu Thiên nhíu mày, hắn nhìn miếng ngọc trong tay rồi lại nhìn vào rừng trúc.
Suy nghĩ một hồi, Liễu Thiên liền đi vào khu rừng trúc không có đường đi này.
Hắn vừa bước qua cây trúc đầu tiên thì miếng ngọc trên tay liền phát sáng.
Theo sự phát sát này, một màn ánh sáng cũng lóa lên bao phủ cả rừng trúc.
Liễu Thiên liền nhìn lại rừng trúc trước mắt thì liền thấy có sự thay đổi.
Phía trước hắn là rừng trúc xanh rờn cùng vào đó một con đường mòn rộng hơn mét nối sâu vào phía trong. Đường này được nát đá, hai bên đường được rào cẩn thận nhìn sạch sẽ vô cùng. Nhìn bộ dạng này hình như ngày nào cũng có người quét rọn vậy.
Thấy một con đường rộng rãi như vậy Liễu Thiên liền không chần chừ mà lập tức tiến lên đi sâu vào trong.
Liễu Thiên đi trên con đường này tầm năm phút thì cũng nhìn thấy thứ mà hắn cần tìm.
Cuối con đường đá này là một cái cầu nhỏ bác qua một con suối, bên kia con suối là một ngôi nhà tre dựa vào dãy núi nhỏ phía sau, cạnh đó là một cái sân khá rộng. Trên sân có một não giả đang đứng vẻ mặt mỉm cười chờ đợi.
Liễu Thiên qua cầu đi vào trong sân cười nói: “Đại ca!”
“Haha! Cuối cùng cũng chịu đến chỗ của lão già này!” Đồng Xuyên cười lớn rồi vuốt tròm râu bạc của mình nói.
“Đệ bảo là nhất định sẽ đến làm phiền đại ca mà!” Liễu Thiên vui vẻ nói.