Nội Môn là một trong năm khu lớn của Kỳ Nhân các, từ cổng đi vào thì nó nằm phía sau Ngoại Môn, lệch về phía bên phải của Lạc Hà, trước Y Viện và bên trái dãy Tử Quang Sơn. Nó có diện tích bằng một phần ba Xuân Dương Nguyên, và cũng là nơi rộng lớn và sầm uất nhất của Kỳ Nhân các.
Trong Nội Môn công trình rất nhiều, nhà cao nhà thấp đủ kiểu và được xây dựng không giống nhau và được chia làm bốn khu chính. Ở khu vực trung tâm là Trưởng Lão khu, phía bên phải là Tứ Viện, cạnh là Lục Phong giáp với Tử Quang Sơn, cuối cùng là Viễn Không Phủ.
Ngoài bốn khu đó ra còn có một vài khu phụ khác như Tiếp Nhân Quan, Giao Tông đường, Tự Hành viện, Nghiệp Đoàn khu, Thương Hội thành,… Cùng với đó là rải rắc khắp nơi Nội Môn đều có những khu tiểu viện, biệt phủ của các trưởng lão, các phòng cán sự, các công trình trang trí như hoa viên, tiểu đình, tiểu hồ. Các cồng trình công cộng phụ như nhà ăn, thư viện, y xá, quảng trưởng, sân tập, khố phòng, tín phòng,…
Nói chung sự bố trí quy hoạch trong Nội Môn không gọn gàng chia ô rành mạch như Ngoại Môn. Các công trình trong này tuy cũng được chia làm những khu vực khác nhau nhưng mật độ quy mô lớn nhỏ vẫn phụ thuộc địa hình nên vẫn có chỗ tản mát, chỗ đông đúc không theo quy luật nào cả.
Ở phía Tây Bắc của Nội Viên cũng như Kỳ Nhân các là một dải rừng núi kéo dài. Ở đây có một sơn lĩnh lớn được gọi là Lục đỉnh sơn mạch. Ở sơn mạch này đồi núi cao thấp đủ cả, số lượng thì phải đến hàng ngàn nhưng nếu nhìn từ xa lại sẽ thấy nổi bật nhất là sáu ngọn cao, xếp thành một dải kéo dài hơn 80 km tạo thành một viền ôm lấy phía Tây Bắc Nội Môn. Sáu ngọn núi này được đặt tên từ Tây sang Đông lần lượt là Trương Vương phong, Độc Đỉnh phong, Hồng Linh phong, Tiêu Diêu phong, Vu La phong và Tử Vân phong.
Trong Lục Phong đỉnh thấp nhất là Hồng Linh Phong cũng cao 5km, đỉnh cao nhất là Vu La phong cao đến 15 km, vì vậy ở các đỉnh núi này đều quanh năm mây trắng lượn lờ, một số đỉnh cao thì lúc nào cũng có tuyết phủ kín tạo thành không gian thanh tĩnh của giới tiên gia. Nơi đây cũng chính là một trong bốn khu lớn, Lục Phong.
Tiêu Diêu Phong đứng ở tầm giữa của Lục Đỉnh sơn mạch, phía bên trái là Hồng Linh phong, bên phải là Vu La Phong. Nói là Tiêu Diêu Phong nhưng nó không chỉ là một quả núi mà địa phận thuộc Tiêu Diêu phong lại là cả một sơn mạch nhỏ trong Lục Đỉnh sơn mạch. Tiêu Diêu sơn mạch cũng gồm nhiều địa hình như đồi núi, rừng rậm, sông suối, tiểu hồ và tất nhiên trong cả Tiêu Diêu sơn mạch này thì đỉnh Tiêu Diêu phong là đỉnh cao nhất trong đó.
Tiêu Diêu sơn phong có độ cao gần 12km chu vi vào khoảng 5km. Trên núi lại chia làm nhiều khe rãnh chỗ đua ra, chỗ lõm vào với nhiều dạng sinh thái khác nhau. Phía đỉnh núi tất nhiên là tuyết phủ, phía trung bộ của son phong do địa hình hiểm trở với cương thạch nên chỉ có rêu rong chứ ít có cây cối, vùng sườn sườn lại là những hệ thống cây cối cao thấp dày đặc đan. Mặt trước của Tiêu Diêu phong tất nhiên cũng được xây dựng nhiều công trình khác nhau và cũng có chia tầng chia khu rõ ràng lên đến ngang thân núi nơi có địa hình hiểm trở thì dừng lại chỉ còn lác đác một vài tiểu đình, tiểu viện nhưng càng lên cao càng ít rồi gần như không hề có công trình gì nữa.
Xung quanh Tiêu Diêu phong tất nhiên có nhiều ngọn núi nhỏ bao quanh. Tổng thể có hơn ba mươi ngọn núi lớn nhỏ, trong đó đa phần đều không có tên và chúng cũng là chỗ để các trưởng lão, đệ tử cấp cao trong phong mở động phủ tu luyện.
Lúc này, ở một núi vô danh nằm phía sau Tiêu Diêu phong. Nơi đây là một động phủ nhỏ có ánh sáng tran hòa, không khí trong lành, linh khí xung túc, đặc biệt là rất tĩnh lặng. Ở trung tâm động phủ, La Hỏa Chân quân đang ngồi đó, ánh mắt tập trung vào một mảnh ánh sáng mờ mờ như một chiếc gương đang phiêu phù trước mặt.
Trong mảnh gương đó, một thiếu nữ thân mặc bạch y đang ngồi bằng trên một thạch đàn, hai mắt nàng nhắm liền như đang tu luyện gì đó. Thiếu nữ này tóc đen để xõa như thác nước chảy xuống ngực, hàng mi dài cong, lông mày lá liễu mềm mại, gương mặt thanh tú, đôi mỏ đỏ nổi bật trên nàn da trắng hồng. Nàng khi này tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp lộng lẫy khiến người khác nhìn ngắm không thôi.
“Ài! Vẫn còn tu luyện ư!” La Hỏa Chân quân lắc đầu thở dài rồi cũng đứng dậy.
…
Thời gian lặng lẽ trôi, trời sáng rồi tối, tối rồi lại sáng, mấy ngày qua đi nhưng trong động phủ kia, thiếu nữ xinh đẹp thân hình vẫn không động. Nàng vẫn nhắm mắt tu luyện, khi này có thể thấy quanh thân thể nàng lại xuất hiện nhiều làn sóng nước mờ ảo quấn quanh, lúc tỏa ra lúc tụ lại như từng nhịp hô hấp của thiếu nữ vậy.
Thế rồi đến một buổi sớm mấy ngày sau, khắp nơi trên đỉnh Tiêu Diêu sơn mạch đều là sương mù che kín, trong động phủ của thiếu nữ xinh đẹp kia cũng vậy. Đến khi mặt trời lên cao, những tia sáng đầu tiên của ngày mới xuyên qua những khe đá tiến vào động phủ. Chúng xuyên thủng đám sương mù chiếu lên người thiếu nữ khiến lớp sóng nước càng thêm lập lánh, huyền ảo.
“Hà!” Làn nước huyền ảo bỗng dừng chuyển động rồi rung lên mấy nhịp sau đó theo tan biến trong không trung, thiếu nữ kia bất chợt mở mắt, một đôi mắt long lanh như sương mai, kết hợp với ngũ quan tuyệt mỹ trên gương mặt lại càng tôn lên vẻ đẹp kiêu sa thuần khiết mà chỉ những tiên tử trên tiên giới mới có.
Thiếu nữ lúc này đảo đôi mắt như thu thủy nhìn quanh động phủ rồi lại nhìn vào cơ thể mình tiến hành đưa thần thức đánh gia.
“Sau 2400 chu thiên thì Thủy Minh kinh đã tu luyện xong tầng thứ sáu. Mình nên tiếp tục tu luyện tầng tiếp theo mới đủ công nguyên tiến lên hậu kỳ!” Thiếu nữ xinh đẹp tự nhủ rồi lại gật đầu đầy quyết tâm nhắm mắt lại.
“Tiểu Vũ!” Thế nhưng lúc này, bỗng có âm thanh trầm thấp của La Hỏa chân quân vang lên trong đầu thiếu nữ khiến nàng lại mở mắt nhìn về hướng xa lẩm bẩm: “Sư phụ!”
“Tu đạo mấu chốt là quyết tâm, thế nhưng con không thể để thù hận và đau thương lấn chiếm suy nghĩ. Bây giờ con điên cuồng tu luyện như vậy trước mắt sẽ tiến nhanh nhưng mai sau sẽ gặp Đại Khuyết, kết quả ra sao chắc ta không cần nói nữa!” Âm thanh của La Hỏa lại vang lên.
“Nhưng con phải cố gắng, phải cố gắng, hai người đại ca, hai người họ..” Thiếu nữ xinh đẹp vừa nói nước mắt vừa chảy xuống trên gò mà mịn màng, đôi mặt ngấn lệ đầy vẻ uất ức khiến nam nhân trong thiên hạ nhìn vào không khỏi đau lòng muốn lao lên ôm vào lòng an ủi.
“Ta biết mấy đứa tuy chỉ là đồng môn nhưng lại thân như ruột thịt nên con thương tâm là phải. Thế nhưng hai đứa nó hi sinh vì tông môn, đây là điều chúng muốn. Đời người sống hết mình, chết như nguyện ước thì có gì mà đau khổ. Tưởng nhớ luôn giữ trong lòng chứ không phải đem nó ra để hành hạ bản thân. Lại nói nếu con tu luyện sai lầm thì cơ hội để thực hiện ước vọng kia càng xa vời. Hãy ra ngoài, cảm nhận lại cuộc sống, đừng để sự đau khổ và cô độc lấn chiếm tâm trí!” Tiếng của La Hỏa ân cần khuyên nhủ.
“Con không quên được, bản phong ngày càng đi xuống, con sẽ thay hai người họ thức hiện ước mơ. Đồng thời con sẽ tu luyện cẩn thận để không xảy ra sai sót!” Thiếu nữ kia lau lau mắt, đôi mắt đỏ hoe nhưng lại hiện lên sự cương quyết nói.
“Ài! Đáng tiếc! Con không ra ngoài thì có kẻ sẽ buồn lắm đây!” La Hỏa chân quân thấy không khuyên được thì liền thở dài tỏ vẻ thất vọng nói.
“Ai thất vọng con cũng kệ! Con phải tu luyện, sư phụ hãy dưỡng thương đi!” Thiếu nữ kia lại lắc đầu tỏ vẻ bất cần nói.
La Hỏa Chân quân biết không khuyên bình thường được, lão trầm tư một lúc rồi liền dùng giọng điều phân phó nói: “Ta lần này có việc muốn con đi làm!”
“Sư phụ, các vị sư huynh thì sao?” Thiếu nữ kia liền hỏi, cô nghĩ sư phụ đang nghĩ cách để mình xuất quan.
“Sao, không muốn làm việc cho ta ư?” La Hỏa Chân quân tỏ vẻ không vui hỏi.
“Da không phải! Sư phụ nếu có việc xin cứ ra lệnh!” Thiếu nữ nghe vậy vội đứng dậy đáp.
“Mật thư ta để bên ngoài động phủ, con hãy thay ta đi một chuyến.”
“Vậy! Con sẽ đi ngay.” Thiếu nữ kia tỏ vẻ lưỡng lự nhưng nghĩ đến gì đó thì rất nhanh đứng dậy.
Cô đứng dậy liền nghĩ nghĩ vớ vẩn gì đó rồi theo mấy thông đạo nhỏ đi ra phía ngoài động phủ.
Quả nhiên khi vừa mở cửa, thiếu nữ đã thấy ở hòm thư bên cạnh đã có một đống thư đủ màu sắc.
Thiếu nữ nhìn lướt qua đã thấy một lá thư màu đỏ có viết những văn tự cổ phía trên. Cô cầm lá thư này lên thì văn tự cổ kia cũng như nhận ra chúng tự động di chuyển rồi biến mất, theo đó lá thư bung ra. Từ trong lá thư lóe lên một luồng sáng, luồng sáng đó phóng lên không thì rất nhanh tỏa thành hai hàng chữ.
Chỉ vài giây, hai hàng chữ biến mất, thiếu nữ mỉm cười ném vỏ thư vào giỏ.
“Liễu Thiên, tên này!” Thiếu nữ vừa ném lá thư vào thì bất trợt nhìn thấy một lá thư có hai chữ Liễu Thiên khiến cô ngạc nhiên.
Thiếu nữ này cầm lá thư có hai chữ “Liễu Thiên” lên không chần chừ bóc ra, cô vừa đọc vừa cười, thỉnh thoảng lại lắc đầu không thôi. Tiếp đến, cô lại bới bới đống thư rồi lại lấy lên một tấm khác tiếp tục đọc. Gương mặt của cô mỗi lúc một dạng dỡ, cuối cùng thì cười liên tục.
…
Nắng vàng chiếu khắp Tiêu Diêu Phong khiến cho sương mù cũng tan dần, vì thế cảnh vật đã rõ ràng hơn rất nhiều. Lúc này, trên con đường nhỏ quanh sườn Tiêu Diêu phong, có một thiếu nữ dáng người cao cao đang từ từ đi xuống núi. Thiếu nữ này thân mang bạch y, tóc dài buộc gọn, gương mặt xinh xăn dễ thương, đôi mắt to đầy linh động, tính ra cũng là một mỹ nhân. Lúc này, có Liễu Thiên ở đây thì chắc chắn nhận ra thiếu nữ này vì cô không phải ai khác chính là sư tỷ Cơ Thương Vũ mà hắn từng gặp ở Cơ gia tộc hội.
Cơ Thương Vũ một thân bạch y từ từ hạ sơn, cô đi qua từng sân nhỏ, tiểu đình ngang núi, cô tung tăng lướt qua một vài đệ tử trong Phong. Đám đệ tử gặp cô tất cả đều cúi đầu chào hỏi, cô cũng chỉ khẽ gật đầu còn cước bộ mỗi lúc một nhanh.
Trên một phiến đá ở sườn trái Tiêu Diêu sơn phong, La Hỏa Chân quân đứng cùng hai thanh niên khác, cả ba đều đang nhìn xuống Cơ Thương Vũ đang hóa thành một điểm nhỏ xuống núi.
“Cuối cùng nó cũng chịu ra ngoài, sư phụ quả nhiên biết cách trị sư muội!” Một thanh niên tuấn tú với mái tóc dài để xõa liền hướng La Hỏa nói với giọng điệu khâm phục.
“Ta thì thấy sư muội lần này hình như còn đọc thư của ai đó nên mới vội vàng xuất sơn như vậy!” Thanh niên vạm vỡ đứng cạnh lại lắc đầu đưa ra phán đoán.
“Tùng Vân nói đúng, ta sai tiểu nha đầu này đi thăm dò một tiểu đồ ở Ngoại Môn thì vốn có gì mà vui vẻ. Trong đó rất có thể có ẩn tình!” La Hỏa đôi mắt xa xăm lẩm bẩm.
“À! Sư muội có người quen bên Ngoại Môn, lần này được đi sang đó nên mới vui như vậy!” Thanh niên tóc xõa liền à một tiếng rồi đưa ra phán đoán.
“Cũng có thể! Như vậy thì quả là trùng hợp. Ài nghĩ nhiều quá rồi, miễn sao ra ngoài là được! Cả hai cũng tập trung tu luyện đi. Thời gian đến khảo thí không còn xa nữa!” La Hỏa gật gật đầu vẻ mặt lo lắng nói rồi lại quay người đi vào trong một tiểu đình ở sườn núi.
Phía dưới chân núi, Cơ Thương Vũ cước bộ không giảm, cô đang mỗi lúc một xuống thấp hơn, tính ra khi này cũng chỉ cách chân núi mấy trăm mét mà thôi.
“Thương Vũ muội!” Thế nhưng khi Cơ Thương Vũ đang đi qua một cái lầu nhỏ ở sườn núi thì bỗng nghe thấy tiếng gọi khiến cô nhíu mày. Cô đã dịch dung vậy mà vẫn có người nhận ra thì chỉ có vài người mà giọng nói này cô quá quen thuộc rồi.
Cơ Thương Vũ liền quay lại thì thấy một thanh niên dáng người thon dài cũng mặc bạch y đang đi lại, tên này có gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng hữu thần, mày kiếm, mũi cao, mái tóc dài buộc bổng. Hắn mặc bạch y nhưng thêm một lớp áo ngoài được trang trí hoa văn tinh xảo đang tung bay trong gió tạo lên một khí độ tiêu sái xuất trần. Đây đúng là mẫu nam tử khiến bao nhiêu cô gái say đắm đến cả mơ cũng mơ được nam tử này nhìn chúng.
Cơ Thương Vũ tất nhiên cũng biết thanh niên này. Thanh niên này là Cao Phi, nhị đệ tử của Trùng Đông chân quân bên Hồng Linh phong. Tên này cũng là một trong 10 thanh niên kiệt xuất của Nội Môn, hắn sở hữu Thần thể có thể dung nạp lượng nguyên thần lớn hơn người thường nên có thể dùng được những loại dị thuật cao cấp hơn những đệ tử cùng giai. Với tu vi Huyền Môn cảnh Hậu Kỳ đỉnh phong, hắn đã đánh bại nhiều đệ tử Hoành Không cảnh sơ kỳ nên rất có tiếng vang. Ngoài ra tên này còn biết đánh đàn, thổi sáo, ca hát, làm thơ, kết hợp với vẻ đẹp trai xuất trần, Cao Phi này là một trong những thần tượng của nữ đệ tử trong tông môn. Một số chỗ kinh doanh trong Viễn Không phủ và Giao Thương đường còn mời hắn về quảng cáo nữa, hắn cũng có nhiều buổi ra mặt họp fan ở nhiều điểm trong Nội Môn. Gia tộc của Cao Phi cũng thuộc thượng tầng mà hắn lại là đại công tử nên cũng giàu có. Một mặt khác là do tài khoản của hắn cũng được donate rất nhiều bởi đám người mến mộ nên hắn đã giàu nay lại càng giàu.
Cao Phi này hết sức nổi tiếng và giàu có nhưng có một điều ít ai biết rằng hắn đang theo đuổi một nữ đệ tử không quá nổi bật ở Tiêu Diêu phong là Cơ Thương Vũ. Mà không những thế còn theo đuổi không được nên cứ vài tháng lại ghé sang bên Tiêu Diêu phong một lần.
Điều này khiến một người chỉ muốn tập trung tu luyện như Cơ Thương Vũ hết sức khó chịu nhưng vì Hồng Linh Phong đứng trên Tiêu Diêu phong còn tu vi của cô lại thua đối phương nên không thể cứng rắn đuổi đi được. Thế nhưng dù không đuổi được nhưng mọi lần Cơ Thương Vũ chẳng mấy khi đáp lời vị Cao Phi đại danh đỉnh đỉnh này.
Xem ra Cơ Thương Vũ chưa xem nhiều ngôn tình nên không ngày đêm mê mẩn có được một ý trung nhân đẹp trai có tài, có tiền như những cô gái khác. Với cô thì đẹp trai cũng được, tài giỏi cũng được cô không quan tâm, thứ cô quan tâm là tu luyện, tu luyện để bản thân thành đại đạo, tu luyện để không bị sinh tử không chế. Vì vậy với việc Cao Phi theo đuổi đã khiến Cơ Thương Vũ cảm thấy rất phiền, cô sợ một ngày nào đó để giới chim lợn loan tin thì cô sẽ không có một ngày yên ổn mà tu luyện. Đó là điều cô không hề muốn nên ngay từ đầu đã kiên quyết từ chối Cao Phi, cũng đã nhiều lần nói với Cao Phi kia những lời sắt đá khiến những nam nhân đi tán gái mất hết hi vọng.
Thế nhưng một số nam nhân lại rất lạ, khi họ bị cô gái mình thích cự tuyệt thì càng khao khát theo đuổi cô gái đó. Cao Phi cũng thuộc nhóm người này, hắn tuy vẫn tập trung tu luyện nhưng vẫn không quên hàng tháng đến Tiêu Diêu phong chờ đợi để được gặp Cơ Thương Vũ. Tất nhiên đa phần những lần hắn đến ngay cả hình dáng người thương cũng không nhìn thấy nhưng điều đó vẫn không làm hắn buồn mà khiến hắn càng tiếp tục kiên trì. Việc này khiến sư phụ của hắn trách mắng nhiều lần nhưng hắn nào có sợ, với hắn thì nguyên vọng kiếp này không phải là thành đại đạo, không phải là đứng trên quần hùng, không phải nổi tiếng được người người hâm mộ, mà chỉ muốn có được Cơ Thương Vũ, cùng nàng du sơn ngoạn thủy hưởng cuộc sống an nhàn.
“Thương Vũ muội bế quan lâu quá, muội đọc thư của ta rồi chứ?” Thanh niên Cao Phi kia thấy Cơ Thương Vũ quay ra thì từ từ đi lại mỉm cười hỏi, trong đôi mắt của y hiện lên đầy vẻ ái mộ.
Cơ Thương Vũ nghe tên kia hỏi thì nhíu mày nhớ lại. Quả nhiên trong đống thư kia có vài lá thư đầy hoa hoét lòe loẹt, nàng cũng nhìn ra tên Cao Phi nhưng chưa có đọc qua. Thế nhưng cô biết nếu mình nói chưa đọc hoặc tỏ ra lạnh lùng thì tên này sẽ theo sau cả buổi. Tất nhiên cô không muốn điều đó xảy ra nên liền nghĩ nghĩ một hồi rồi nói ra những câu khiến cả bản thân lẫn Cao Phi kia đều không quen.
“Ta đã đọc qua, đa tạ Cao huynh quan tâm! Tiểu muội quả thực có chút hơi buồn nhưng đã qua rồi. Vốn ta định cùng Cao huynh trò truyện thêm chút nhưng giờ ta đang có việc hệ trọng sư phụ giao phó nên hẹn huynh khi khác nói chuyện!” Cơ Thương Vũ suy nghĩ một chút rồi nói với giọng điệu đầy khách sáo.
“Nàng hôm nay lại nhẹ nhàng đáp lời mình, nàng động lòng với lá thư của mình rồi! Haha, haha!” Cao Phi nghe thấy Cơ Thương Vũ khách sáo trả lời thì trong lòng gào thét lên vì vui sướng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ nho nhã phong độ nói: “Muội bận thì để khi khác chúng ta nói chuyện cũng không sao! Lần sau ta lại đến!”
Ngày thường Cơ Thương Vũ thấy hắn thì đều tỏ ra lạnh nhạt, nói chuyện với hắn đều dùng ngữ khí lạnh lùng xa lánh nhưng hôm nay bỗng nhiên lại thay đổi thì bảo sao hắn không vui cho được. Đáng tiếc là Cao Phi không biết rằng Cơ Thương Vũ đang có tâm trạng rất tốt cùng với việc cô không muốn dây dưa với hắn nên mới trả lời như vậy.
“Vậy đa tạ! Ta đi trước!” Cơ Thương Vũ nào quan tâm đến tên này đang ảo tưởng hay suy nghĩ gì. Cô thấy tên này dễ dàng buông tha như vậy thì rất nhanh cảm ơn rồi quay người rời đi.
Cao Phi nhìn Cơ Thương Vũ rời đi trong vui vẻ khôn xiết, hắn cười cười đầy ngu ngơ rồi cũng quay người đi đến Phong Thông khẩu trở về Hồng Linh phong của hắn.
Xuống chân núi, Cơ Thương Vũ đi theo một còn đường nhỏ xuyên qua nhiều vùng rừng núi cuối cùng đi đến một quảng trường rồi lại từ đó thẳng hướng Đông mà đi.
Tiếp đến cô đi ra một khu công trình dầy đặc rồi tiến vào một gian phòng lấy một lệnh bài. Cầm lệnh bài này Cơ Thương Vũ không đi bộ nữa mà nhảy lên không rồi theo một lộ tuyến bay đi. Trên đường phi hành thỉnh thoảng cô cũng gặp vài trưởng lão trong Phong đang phi hành qua lại nhưng nàng chỉ khách sáo gật đầu chứ không dừng lại chút nào.
Hơn một giờ qua đi, Cơ Thương Vũ phi hành qua nhiều khu công trình khác nhau cuối cùng cũng đến trung tâm của Nội Môn.
Từ quảng trường lớn của Nội Môn, Cơ Thương Vũ liền làm thủ tục rồi lại theo không lộ vắng vẻ bay thẳng về phía Nam.