Thủy Tiên phong cao hơn ngàn trượng, dưới ánh trăng mờ mờ đỉnh núi này lại càng trở lên hùng vĩ mờ ảo. Ở đây không hề có ánh đèn hay người sinh sống, chỉ có tiếng gió hiu hút thủi qua làn cây dại. Trong quang cảnh hoang vu và mờ mịt đó, một bóng người thoáng cái xuất hiện trên một góc núi rồi lại rất nhanh biến mất.
Chỗ người kia biến mất nếu để ý kỹ thì đó là một hang động tối om. Đi sâu vào hang động tối om này hàng chục trượng cũng không hề thấy có một chút ánh sáng mà chỉ nghe thấy vọng ra tiếng nói chuyện.
“Tốt rồi, chúng ta đi!” Một giọng nói gia lua vang lên, qua giọng nói này khó phân biệt được là nam hay nữ nhưng có thể dễ dàng nhận ra người nói có vẻ run run như bị sốt rét vậy.
“Dạ, cung nghênh gia tổ!” Một giọng nữ nhi cung kính đáp.
“Ngươi khổ tâm rồi, thôi Cơ gia này không ở lâu được!”
Hai bóng đen vụt ra hắc động rồi từ đó một điểm sáng lóe lên, ngay tức khác một đồ án lan ra, theo đó hai bóng đen cùng biến mất. Đồ án cũng biến mất, Đỉnh Thủy Tiên phong lại trở lên cô quạnh như trước.
Bỏ qua đỉnh núi cô quạnh này nhìn xuống lưng chừng núi thì thấy ở đó có một vùng đèn đuốc sáng trưng, người người qua lại. Đây đúng là bữa tiệc được Cơ gia tổ chức trên cái quảng trường giữa Thủy Tiên Phong.
Khi này, toàn trường vẫn rôm rả nói chuyện nhưng có một điều khác là có mấy thanh thiếu niên đang từ từ tập trung lại sân khấu. Đây chính là đám người đang đi lên dâng trà cho Cơ Thường, trong đó có cả Cơ Nhiên Phùng.
Thế nhưng điều lạ là vừa rồi làm lễ thì rất đông chi của nội tộc nhưng giờ tổng cộng có sáu người của sáu chi đi lên sân khấu. Xem ra một số chi nhỏ hơn không đủ tiêu chuẩn để tham gia nghi lễ này.
Phía sân khấu lúc này đã được dọn lại thành một khung cảnh khác trước, mười mấy bàn thờ vừa rồi đã được chuyển đi, trên sân khấu khi này chỉ có Cơ Thường và mấy vị cao tầng đang ngồi thành một hàng ngang nhìn xuống.
Đoàn con cháu lên dâng trà thì xếp thành một hàng ngang phía ngoài sân khấu. Sáu người này vừa tập trung đủ thì bên dưới có một nhóm tỳ nữ bê một khay đỏ lên. Tổng cộng mười hai người tất cả, cứ hai người tạo thành một cặp đứng thành sáu cặp tương ứng với sáu người, sau Cơ Nhiên Phùng cũng có hai thiếu nữ rất xinh xắn đang đứng.
Ngay khi này, lại thêm một nhóm gia đinh khênh ra sáu cái bàn nhỏ lên để trước sáu người Cơ Nhiên Phùng. Trên bàn nhỏ kia có mấy một cái bếp nhỏ đang đun một ấm nhỏ, khói từ cái ấm kia phun lên không ngừng.
“Pha trà!” Nữ nhân Cơ Điệp liền nói.
Mười hai tỳ nữ đều bỏ miếng vải đỏ trên khay xuống. Nhìn lại thì thấy cứ một tỳ nữ bê ấm chén và đồ dùng pha trà, tỳ nữ còn lại bê nguyên liệu pha trà, quả nhiên cứ hai người tạo thành một cặp. Sáu người Cơ Nhiên Phùng lúc này cũng không chần chừ mà tiến lên bắt đầu pha trà.
Cơ Nhiên Phùng nhìn qua đống nguyên liệu rồi nhìn sang bên dụng cụ pha trà rồi khẽ gật đầu một cái. Hắn ngay tức khắc cầm lấy ấm trà lên kiểm tra một lượt. Nói đến cái ấm thì nó chỉ bằng của cam sành và được làm từ một loại ngọc tạo lên màu xanh biếc. Cơ Nhiên Phùng mở nắp ẩm nhìn vào trong một lượt rồi lại để xuống bàn, sau đó lại kiểm tra một lượt chén.
Hắn thấy không có vân đề gì thì liền lấy ít nước sôi rửa ấm rồi lau khô để sang bên cạnh. Đối với bộ chén hắn cũng làm điều tương tự, chín cái chén nhỏ được rửa lại và bầy biện gọn gàng trong một cái khay gỗ cạnh ấm trà.
Tiếp đó hắn mở hộp trà ra khẽ ngửi một cái rồi lấy thìa đong từng thìa lá trà cho vào ấm trà, ba thìa thì Cơ Nhiên Phùng dừng lại, hắn lấy một ống trúc trên khay xuống mở nắp rót ra một chén nước.
Nước trong chén bốc hơi nghi ngút, Cơ Nhiên Phùng lại khẽ sờ vào nước trong chén rồi hơi lắc lắc đầu.
Hắn lại lấy ra một ống trúc khác, đây là một ống trúc không. Hắn đổ một chút nước từ ống trúc có nước sang tráng rồi lại bắt đầu đổ tất của nước từ ống trúc thứ nhất sang ống trúc thứ hai.
Cơ Nhiên Phùng đổ nước xong thì chờ một chút rồi lại rót ra một chén nhỏ nước kiểm tra thì mới khẽ gật đầu một cái. Hắn lúc này mới nhẹ nhàng cầm ống trúc từ từ rót nước vào trong ấm trà. Nước dâng lên ngập lá trà thì hắn dừng lại, đậy nắp ấm trà và ống trúc lại.
Khoảng chừng mười giây, Cơ Nhiên Phùng cầm ấm trà lên khẽ lắc theo chiều kim đồng hồ rồi bắt đầu rót ra những chiếc chén trên bàn.
Tổng cộng có chín cái chén nhỏ đều được hắn tưới đều một lượt nước trà. Ngay sau đó, Cơ Nhiên Phùng lại mở ấm trà rót đợt nước thứ hai vào ấm, tất cả thao tác đều rất nhanh và thuần thục.
“Nhiên Phùng quả nhiên được đào tạo kỹ lưỡng, để nói pha trà thì ta cũng không sánh được!” Điền Vô Lượng lúc này đang nhìn lên sân khấu khâm phục nói.
“Đúng vậy! Thao tác rất chuyên nghiệp!” Cơ Ngọc Hoàn khẽ gật đầu nói.
“Thật là dườm dà, nhìn đã mệt rồi!” Liễu Thiên nhìn thấy vậy thầm nghĩ.
“Kia là ai mà..?” Điền Tiểu Hi lúc này ánh mắt đang nhìn sang phía thiếu nữ phía ngoài cùng.
Tất cả mọi người đều nhìn ra hướng đó, ở đó có một thiếu nữ ăn mặc thướt tha. Trước mặt thiếu nữ đó ấm trà đang bay lơ lửng, xung quanh ấm những lá trà cũng đang bay quanh như nhảy múa tạo thành vòng tròn. Thiếu nữ kia lúc này hai tay bay múa liên tục, những lá trà tách ra hợp lại rồi từ từ bay vào trong ấm trà, dòng nước nóng cũng uốn lượn rồi từ từ rót vào ấm trà nhìn rất kỳ dị.
“Bằng đó tuổi mà tu vi đã cao như vậy rồi! Không biết đó là người chi nào trong Cơ gia chúng ta?” Cơ Ngọc Oanh liền hỏi.
“Đó là nghĩa tử của một vị cao tầng trong Cơ gia, của ai thì ta không rõ nhưng nàng ta giờ là đệ tử chân truyền của gia tổ. Về bối phận thì hơn cả chúng ta nhiều nhưng vẫn mượn lần dâng trà này để giới thiệu cho toàn thể mọi người nội ngoại bản tộc biết.” Cơ Ngọc Hoàn liền kể.
“Nàng ta tên là Cơ Thương Vũ, năm nay mười năm tuổi, nghe nói tu vi đã đạt Huyền Không cảnh sơ kỳ, trong Kỳ Nhân các cũng được tầng lớp cao tầng đặc biệt bồi dưỡng.” Cơ Ngọc Hoàn lại bổ sung.
“Thiên phú hơn người, không biết là dạng thể chất gì mà lại tu luyện nhanh như vậy?” Cơ Ngọc Oanh lại hỏi.
Phải biết nàng cũng là người có tư chất rất tốt cùng với đó là rất cố gắng nhưng năm ba mươi sáu tuổi mới tiến lên Huyền Môn cảnh vậy mà giờ có một người mới mười năm tuổi đã có tu vi như vậy thì thật khiến người khác khó tin.
“Dạng thể chất gì thì ta không biết nhưng chắc chắn không phải dạng bình thường!” Cơ Ngọc Hoàn lại nói.
“Bắt đầu dâng trà rồi!” Điền Tiểu Hi quay lại phía trung tâm của sân khấu nói.
Mà trên sân khấu kia lúc này đã có người đầu tiên lên dâng trà, người đó không ai khác chính là Cơ Nhiên Phùng.
Cơ Nhiên Phù đi trước, hai tỳ nữ thướt tha theo sau, cả ba người từ từ tiến vào chỗ mấy vị bô lão đang ngồi.
Cơ Nhiên Phùng đi thẳng đến chỗ Cơ Thường đang ngồi, hắn khẽ quay lại bê ấm trà nhỏ khẽ rót ra một chén trà. Hương trà bay nghi ngút, Cơ Nhiên Phùng để chén trà lên một đĩa nhỏ rồi bê lên người khẽ cúi xuống hai tay dâng lên hướng Cơ Thường đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
“Mời gia tổ dùng trà!” Cơ Nhiên Phùng cung kính nói.
“Tốt! Đây là phần thưởng của ngươi!” Cơ Thường gật đầu mỉm cười nói rồi đỡ lấy tách trà lại đưa lại một phong bao màu đỏ tươi.
“Đa tạ giả tổ ban thưởng!” Cơ Nhiên Phùng hai tay tiếp phong bao vui vẻ nói.
Cơ Thường khi này khẽ gật đầu một cái rồi cầm tách trà lên khẽ nhấp nháp, sau một chút thời gian mới mỉm cười nói: “Trà ngon! Xem ra Triết Dương đã bỏ ra không ít công sức!”
“Đa tạ gia tổ khen ngợi!” Cơ Nhiên Phùng tỏ vẻ cung kính nói.
“Tốt lắm! Ngươi tiếp tục dâng trà cho các vị tộc lão đi!” Cơ Thường vuốt vuốt râu nói.
“Dạ!” Cơ Nhiên Phùng khẽ cúi người một cái rồi lại quay lại tiếp tục rót trà ra nhiều chén nhỏ.
Sau đó, hắn liền đi lần lượt dâng trà cho tất cả những vị đang ngồi hai bên Cơ Thường.
Việc dâng trà này cũng rất nhanh kết thúc, Cơ Nhiên Hùng lùi ra ngoài đi xuống dưới, lại một người tiếp theo tiến vào. Nghi thức cứ vậy tiếp tục, mọi người trong quảng trường vẫn tập trung nhìn về sân khấu.
“Khiến mọi người chê cười rồi!” Cơ Nhiên Phùng đi về đến bàn thì tỏ vẻ khiêm tốn cười nói.
“Chê cười gì! Trong đám chúng ta làm gì có ai làm được như ngươi!” Điền Vô Lượng lắc đầu nói.
“Làm tốt lắm, mau ngồi xuống rồi nói tiếp!” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười nói.
“Nhiên Phùng ca pha trà thật lợi hại, khi nào có thể dạy đệ không?” Liễu Thiên lúc này cười nói.
“Ta chỉ sợ đệ không chịu được thôi chứ ta lúc nào cũng có thể truyền thụ!” Cơ Nhiên Phung ngồi xuống ghế của mình vỗ vãi Liễu Thiên nói.
“Mà huynh có quen thiếu nữ kia không?” Điền Tiểu Hi khi này liền gọi rồi chỉ lên sân khấu hỏi.
“Quen ư? Haha! Ta thì biết nàng nhưng nàng lại không biết ta!” Cơ Nhiên Phùng tự hỏi rồi lại cười nói.
“Vậy nói nghe thử xem huynh biết gì về nàng?” Liễu Thiên lúc này cũng tò mò hỏi.
“Ta chỉ biết nàng ta có dung mạo rất xinh đẹp, phải nói là có một không hai, mỹ lệ tuyệt trần. Nàng giờ đang là đệ tử của Tiêu Diêu phong, tu vi Huyền Môn cảnh sơ kỳ, những thứ khác thì ta không biết. Mà nói ra thì ta tuy đã gặp nàng có mấy lần nhưng gương mặt thật thì cũng chưa nhìn thấy bao giờ! Xinh đẹp tuyệt trần kia cũng chỉ là nghe đồn mà thôi!” Cơ Nhiên Phùng tỏ vẻ say mê nói.
“Ta nhìn dung mạo của nàng cũng bình thường!” Liễu Thiên nghe vậy nhíu mày nghi hoặc.
“Đó là thuật dịch dung che mắt mà thôi, nếu có tu vi cao hơn hẳn người dùng thì sẽ nhìn ra được! Đa số những người không muốn người khác chú ý đến mình đều dùng thuật này.” Điền Tiểu Hi liền giải thích.
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật gật đầu, hắn cảm thấy mình thật là ngốc, cái gì cũng không biết.
Mấy người cứ vậy bắt đầu bàn tán về thiếu nữ kia, còn thiếu nữ đó thì cũng không để ý xung quanh mà đang tập trung điều khiển ấm trà nhỏ của mình.
Rất nhanh đến lượt nàng đi vào dâng trà, Liễu Thiên ngồi viền ngoài sân khấu nhìn lại chỉ thấy Cơ Thường lão tổ tông kia cười cười nói nói liên hồi chứ không nghe được lão nói gì. Hắn tất nhiên không biết là trà của thiếu nữ kia pha có ngon không?
Thiếu nữ kia dâng trà cười nói một lượt thì cũng lui xuống, đó cũng là lượt dâng trà cuối cùng nên nữ nhân Cơ Điệp lại đi lên ung dung nói: “Đại lễ đã kết thúc, sau đây là đại tiệc mừng thọ, cùng với đó mời mọi người thưởng thức tiết mục ca vũ do Cơ gia chuẩn bị!”
Sau lời nói đó, nhóm bô lão cùng với Cơ Thường liền đứng dậy đi xuống sân khấu, tất cả tản ra các bàn, Cơ Thường quả nhiên đi lại chỗ vị trưởng lão có tên là Hàn Kiếm Kinh kia. Nhóm người Cơ Triết Dương cũng bắt đầu tản ra đi lại mỗi bàn tương ứng tiếp khách.
Ngay lúc này, từ phía ngoài, những đoàn người nối đuôi nhau bê những mâm lớn nhỏ tiến vào các bàn trong quảng trường.
Bàn của Liễu Thiên cũng như các bàn khác, những nô tỳ bắt đầu thu dọn bàn trà, những nhóm gia đinh lần lượt bê những mâm thức ăn đến và bày ra. Rất nhanh một bàn đầy đồ ăn được bày lên, Liễu Thiên đảo mặt một lượt thì nhẩm tính khoảng ngoài hai mươi món lớn nhỏ các loại. Trên bàn các món đều nhìn rất hấp dẫn, trang trí tỉ mỉ tinh xảo vô cùng.
Đồ ăn được bày xong, hai tỳ nữ lại bắt đầu rót rượu ra chén cho từng người rồi lại cung kính đứng bên cạnh. Trong sân, bàn nào cũng có những nữ tỳ phục vụ tận tình.
“Chúng ta cũng bắt đầu thôi! Ta cũng đói rồi!” Mọi người đang ngồi im thì Cơ Ngọc Hoàn bỗng cầm chén rượu lên mỉm cười nói.
Mọi người thấy vậy cũng đều hưởng ứng, tất cả khẽ dâng lên một cái rồi cùng uống. Trong nhóm người thì Điền Tiểu Hi chỉ cầm lên rồi lại đặt xuống còn tất cả những người khác đều uống cạn. Thế là bữa ăn chính thức bắt đầu.
Khi này, không chỉ mỗi bàn Liễu Thiên mà tất cả các khác cũng bắt đầu ăn uống cười nói, một không khí rôm rả lan tràn khắp quảng trường. Trên sân khấu kia giờ là những đoàn ca múa đang biểu diễn trợ hứng. Nhìn tổng quan chỗ này đang rất đông vui nhộn nhịp. Người người qua lại mời rượu, kẻ kẻ cười nói ăn uống, tất cả đều rất vui vẻ.