Thiên Ý

Chương 192: Chương 192: Dám làm dám chịu




“A! A!”

Bị thiếu niên phía sau liên tục đánh lên lưng nhưng Liễu Thiên không thèm để ý, hắn lúc này lại vặn mạnh tay của tên cao gầy làm tên đó quỳ gục kêu la như chết đi sống lại.

“Chết đi! Phịch Phịch!” Tên thiếu niên đang đánh vào lưng Liễu Thiên thấy vậy lại một chưởng tiếp một chưởng, khí lưu do chường ầm ầm đập vào lưng Liễu Thiên nhưng không thấy Liễu Thiên có phản ứng gì. Thấy vậy tên này càng thêm điên cuồng, mặt tên này đỏ hồng vặn vẹo hắn điên cuồng xuất thủ, hắn đổi hướng đánh lên phần đầu của Liễu Thiên.

Liễu Thiên tất nhiên không muốn bị kẻ khác đánh vào đầu, hắn cũng không quay lại mà chỉ liên tục nghiêng đầu né tránh.

Vì vậy dù cho cho song thủ của thiếu niên kia liên tục đánh đến nhưng chỉ tạo ra những tiếng vùn vụt chứ không chúng đích.

Tên kia thấy vậy lại xuất cước đá vào người Liễu Thiên, rồi lại xuất quyền, hắn vận lực tung ra mọi thứ mình có. Tốc độ xuất chiêu là khá nhanh nhưng chỉ chúng vào lưng hoặc vai, mỗi hắn khi đánh vào chỗ trọng yếu thì Liễu Thiên như có mắt phía sau mà né được. Vì vậy dù hắn đã tung ra được rất nhiều đòn nhưng vẫn không khiến Liễu Thiên quay lại. Điều này khiến hắn sợ hãi, hắn lúc này đã biết mình không thể làm gì đối thủ thế nhưng hắn tự nhủ mình không thể dừng tay.

Không quá để ý đến thiếu niên phía sau, Liễu Thiên khi này vừa né đòn vừa nhìn xuống bàn tay của tên cao gầy đang bị mình nắm chặt. Nhìn lại thì bàn tay tên này đã biến dạng, các khớp tay rời rạc tím bầm, có vẻ bị thương không nhẹ.

“Tha cho ngươi!” Liễu Thiên thấy vậy liền thả tay tên gầy gò ra rồi đá một cái làm cho tên này năn ra ngoài.

Tên thiếu niên cao gầy bị đá văng đi lăn lộn vài vòng rồi nằm sấp trên đất không hề động đậy, xem ra đau đớn đã khiến hắn ngất đi.

Ngay lúc này, tên thiếu niên đang điên cuồng ra đòn về phía Liễu Thiên thấy tên cao gầy bị đá văng ra thì cũng dừng lại không công kích nữa, hắn rất nhanh lui ra sau.

“Còn một tên nữa!” Liễu Thiên quay lại nhìn thiếu niên phía sau mỉm cười nói. Hắn vừa rồi để cho tên này tha hồ đánh lên lưng mình chính là muốn xem hộ thể chân nguyên mạnh đến mức nào? Bây giờ hắn đã cảm nhận được thì không muốn tốn thời gian nữa.

Tên kia thấy Liễu Thiên quay lại cười nói thì bất giác lùi mấy bước, song chưởng đưa ra với vẻ mặt sợ hãi và cảnh giác.

“Ngươi…ngươi đã ở Khai Minh cảnh!” Thấy Liễu Thiên bước lên vài bước, thiếu niên cuối cùng này lùi lùi sợ hãi nói.

Bọn hắn lúc trước thấy Liễu Thiên luyện tập rất bình thường không có dùng dị thuật nên nghĩ rằng tu vi Liễu Thiên cũng chỉ tầm ngang mình mà thôi. Còn việc thấy Liễu Thiên bay xa hơn hai mươi trượng thì lại nghĩ rằng đó là một môn khinh công gì đó lợi hại. Chứ mấy người làm sao ngờ được một người mới từ Tân quán chuyển sang đã có tu vi Khai Minh cảnh rồi. Chẳng phải những người Khai Minh cảnh đa phần đều thi lên nội môn, đám còn lại thì đều báo danh để nhận trợ cấp mới rồi sao? Làm sao vừa gặp một tên mới đến đã là Khai Minh cảnh rồi, đồng thời lại im hơi lặng tiếng như vậy?

Chính vì không tin một kẻ mới sang đã có tu vi bức đó nên bọn chúng mới ra hạnh họe bắt nạt. Khi bọn chúng thấy Liễu Thiên nhún nhường muốn giảng hòa thì bọn chúng càng lấn tới. Kết quả là bọn chúng bị đánh cho tan tác. Và đến tận bây giờ, khi tên kia đánh được lên người Liễu Thiên thì thấy chân nguyên hộ thể phản lại thì hắn mới biết rằng mình đã trêu trọc sai người.

“Đã biết sao ngươi còn muốn ra tay?” Liễu Thiên cũng không phủ nhận mà thay vào đó nghi hoặc hỏi.

“Thật sự đã ở Khai Minh cảnh, ta kháo, tên này thật biết giả trư ăn hổ!”

“Quả nhiên chênh lệch tu vi, mấy người Tống Liên Chính thua không oan!”

“Bảo sao mạnh như vậy, thì ra đã đạt Khai Minh cảnh.”

“Tên này ngày thường không đi luyện tập di thuật toàn ra sân này ai ngờ hắn lại đạt Khai Minh cảnh cơ chứ.”

“Khai Minh cảnh, mấy tên kia thật ngu ngốc!”

Chiến đấu quá nhanh, mọi người đang tập trung xem thì thấy mấy tên kia đã gục hết, giờ lại nghe thiếu niên kia nói đến việc Liễu Thiên đã đạt Khai Minh cảnh thì đều trầm trồ bàn tán.

Tiếng bàn luận xôn xao khắp sân tập của chi Sáu. Mọi người đều có đánh giá riêng về trận chiến vừa rồi nhưng đa phần vẫn là ngạc nhiên với cảnh giới của Liễu Thiên và chê cười đám người Tống Liên Chính ngu ngốc khi không biết lượng sức. Một số người thì chỉ ham vui khi thấy người gặp nạn nên càng đem ra bàn tán sôi nổi.

“Liễu Thiên! Ngươi đã đạt Khai Minh cảnh rồi ư?” Công Tôn Yến phía ngoài hai mắt mở lớn nhìn về phía Liễu Thiên, miệng thì vô thức lẩm bẩm. Bản thân nàng có thể coi là người thân cận nhất với Liễu Thiên ở chi Sáu nhưng vẫn khó tin vào sự thật này, phải nói là không thể tin được!

Công Tôn Yến vẫn nhớ, một Liễu Thiên mới ngày nào vào tông môn gầy gòm ốm yếu, các chấp sự xếp hắn đứng cuối về tu vi, nhận thức và sức mạnh. Rồi từng ngày tập luyện thì không có gì nổi bật, có thể nói là yếu kém. Nói chung là không có gì nổi bật nên Công Tôn Yến rất nhanh lãng quên.

Vậy rồi một năm qua đi, khi cùng nhau sang Thường Quán, khi Công Tôn Yến gặp lại thì đã thấy một Liễu Thiên khác.

Một Liễu Thiên cao lớn, da đen, hiểu biết và theo cũng cảm nhận của nàng thì tu vi của Liễu Thiên đã tăng cao, nàng thầm đoán tu vi hắn cũng phải ngang với mình.

Nhưng mọi thứ như vậy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ đến khi chứng kiến màn chiến đầu một chấp năm kia mới làm nàng sững sờ! Rồi khi này lại nghe thấy tên kia nói rằng Liễu Thiên đã đạt Khai Minh cảnh thì càng làm cho nàng sốc nặng hơn.

“Đây là quái vật ư? Mới có một năm, ngươi như vậy thì ta làm sao theo được!”Công Tôn Yến ánh mắt mờ mịt vẻ mặt có chút u sầu lẩm bẩm.

Liễu Thiên tất nhiên là không nghe thấy Công Tôn Yến lẩm bẩm, hắn khi này nhìn tên thiếu niên đang đứng đối diện ngạc nhiên hỏi: “Ngươi biết rồi sao còn cố công kích ta làm gì?”

“Vì ngươi chưa thả đệ đệ của ta ra!” Tên kia nhìn vào thiếu niên cao gầy đang nằm một chỗ tức giận nói.

“Biết không đánh được nhưng vẫn đánh, vì cứu đệ đệ ư! Rất tốt! Thế nhưng nếu ngươi biết khó mà dừng lại cầu xin thì ta đã nhẹ tay hơn!” Liễu Thiên khi này gật đầu nhìn lại tên gày gò đang nằm bên ngoài rồi lại hướng thanh niên kia nói.

“Nam tử hán làm sao có thể xin đối thủ của mình được!” Tên kia lấy lại tinh thần rồi tỏ vẻ cứng rắn nói.

“Tính cách rất hợp với ta nhưng tu vi lại quá kém. Ta nghĩ ngươi thay vì đi theo đám này đua đòi bắt nạt người khác thì hãy tập trung vào việc tu luyện của bản thân thì tốt hơn! Bởi vì không có sức mạnh thì ngươi mang cái nam tử hán ra cũng không cứu được mình và người thân đâu!”

Liễu Thiên khi này gật đầu khen ngợi cùng với đó là một hồi khuyên nhủ.

“Đa tạ đã nhắc nhở!” Tên kia thấy Liễu Thiên không có ý tấn công mình lại khuyên nhủ thì cũng tỏ vẻ biết ơn nói.

“Ta là Liễu Thiên! Ngươi tên gì? Sau này biết đâu chúng ta sẽ làm bạn?” Liễu Thiên liền giới thiệu rồi lại hỏi. Hắn dù sao cũng thấy tên này có tính cách khá ổn, người đời nói không đánh không quen biết, hắn thật muốn xem có thể từ kẻ thù chuyển thành bạn bè được không?

“Ta là Triệu Tuấn!” Tên kia cũng nói tên của mình ra.

“Tạm biệt! Đưa huynh đệ của người về trị thương đi!” Liễu Thiên gật đầu mỉm cười nói.

Nói xong Liễu Thiên nhìn lại chỗ tên Tống Liên Chính thì thấy tên này đã đứng dậy, cánh tay trái xưng vù đang để thòng vô lực, gương mặt anh tuấn kia của hắn giờ đang vặn vẹo đầy đau đớn. Ánh mắt hắn nhìn Liễu Thiên đầy thù hận nhưng lại không nói câu gì cả.

Liễu Thiên tất nhiên cũng chẳng quan tâm ánh mắt kia, hắn đảo qua mấy tên còn lại. Hắn thấy đám người kia lúc này đều đã bị thương đang ngồi mỗi người một chỗ thì cũng không để ý nữa mà quay đầu rời đi.

“Ngươi sao vậy?” Liễu Thiên đi lại thấy Công Tôn Yến ngơ ngác thì liền xua xua tay hỏi.

“Ngươi từ khi nào lại tu luyện nhanh như vậy?” Công Tôn Yến thẫn thờ hỏi. Đến bây giờ cô vẫn không tin Liễu Thiên đã đạt Khai Minh cảnh.

“Ta chỉ may mắn mà thôi. Mai sau ngươi cũng..”

“Kẻ nào vừa gây rối ở đây?” Liễu Thiên vừa đang nói dở thì bỗng một tiếng quát từ xa vang đến, rồi một người rất nhanh chạy đến.

Người chạy đến là một trung niên có dáng người hơi thấp, có chút gầy, gương mặt khá khó coi. Gã có đôi mắt dài hẹp, gò má cao, mũi tẹt, môi thâm cùng với chòm râu lưa thưa nhìn rất gian xảo. Gã mặc một bộ đồ xanh dương, trên viền áo có thêu hoa văn hai tầng đơn giản, vạt áo có thêu một có tiểu sư nhỏ. Nhìn qua thì ai cũng có thể nhận ra đây là một vị chấp sự.

“Đây là chuyện gì? Là ai lại ra tay độc ác như vậy!” Vị chấp sự kia vừa đến đã nhìn thấy cả đám người Tống Liên Chính đang kẻ đứng người ngồi trị thương thì không khỏi nhíu mày hỏi.

“Là ta!” Liễu Thiên cũng không sợ hãi đi ra.

Công Tôn Yến đứng cạnh thì vẻ mặt lo lắng muốn ngăn Liễu Thiên lại nhưng lại thôi.

“Là ngươi, đệ tử mới chuyển đến, ngươi tu vi Khai Minh cảnh mà lại bắt nạt mấy đệ tử Linh Cơ cảnh ư?” Vị chấp sự kia có vẻ nhận ra Liễu Thiên, gã nhìn Liễu Thiên rồi gằn giọng hỏi.

“Ta chẳng bắt nạt ai cả, ta chỉ tự vệ mà thôi. Người không tin có thể hỏi tất cả mọi người ở đây!” Liễu Thiên hừ một cái rồi dõng dạc nói, hắn cũng không hề tỏ ra yếu thế.

“Chấp sự đại nhân minh giám, tên này lao vào Toàn Thu Hải mà không chịu xin lỗi, bọn ta thấy thế muốn đòi lại công đạo thì liền bị hắn đánh cho trọng thương.”

Tống Liên Chính vội vàng nói, giọng điều đầy chính nghĩa và có chút ủy khuất.

“Hắn có xin lỗi! Chỉ là mấy người các ngươi không đồng ý thôi!” Công Tôn Yến nghe vậy vội giải thích.

“Ai hỏi ngươi!” Vị chấp sự kia nghe vậy trợn mắt quát.

“Ta…”

“Được rồi! Kệ đi!” Liễu Thiên vội kéo Công Tôn Yến lại, hắn phần nào đã đoán ra được tên chấp sự này quen biết Tống Liên Chính nên hắn cũng không muốn cãi nhau nhiều làm gì, thiên vị ư, hắn muốn xem thử gã chấp sự này sẽ thiên vị đến mức nào?

“Ăn cướp còn la làng, quả nhiên là bản lĩnh của đám người này!”

“Đúng vậy! La chấp sự đến, ta thấy tên da đen kia sẽ bị xử ép!”

“Chờ xem đã, ta thấy La chấp sự cũng không thể quá trắng trợn được!”

Đám người bên ngoài thấy vậy cũng xì xào bàn tán, họ lúc này đều tập trung xem vị chấp sự kia sẽ xử lí.

Dưới ánh mắt của mọi người, vị chấp sự kia cũng không nói gì mà liền quay ra nhìn một lượt những người đứng xem, cuối cùng ánh mắt hướng về thiếu niên có gương mặt bình thường đứng phía xa hỏi: “Trương Doãn, ngươi nói ta nghe thử vừa xảy ra chuyện gì?”

“Ta cũng mới đên nên không biết rõ đầu đuôi thế nào. Ta chỉ biết rằng đám người Tông Liên Chính thấy Toàn Thu Hải bị thương thì liền vây lại muốn giáo huấn vị huynh đệ này nhưng không thành!” Trương Doãn nghe vậy liền gật đầu rồi đi ra vừa chỉ vừa nói. Hắn nói vậy cũng không thiên vị bên nào bảo vì đó thực sự là những gì hắn chứng kiến.

“Phương Hiểu Vân, ngươi nói ta nghe thử?” Vị chấp sự này lại hướng sang thiếu niên khác hỏi.

“Đệ tử không rõ lắm, ta cũng chỉ vừa đến!” Thiếu niên vừa được gọi lắc đầu nói.

“Lý Phi Phụng, ngươi có biết không?” Vị chấp sự lại quay sang một nữ đệ tử khá xinh đẹp hỏi.

“Khi ta đến chỉ thấy mấy người Tống Liên Chính đang vây người kia lại rồi tất cả nói gì đó với nhau. Rồi lại thấy Toàn Thu Hải xuất quyền đánh trước và bị đánh cho bay ra ngoài. Thế rồi cả đám người Tống Liên Chính liền lao vào vây công nhưng kết quả thì ngài cũng biết rồi!” Nữ đệ tử kia từ từ kể lại những gì mình biết.

“Ta..”

“Ngươi nói đi!” Vị chấp sự kia thấy Công Tôn Yến dơ tay muốn nói dù không muốn nhưng gã cũng không thể lờ đi được nên cũng đành gật đầu cho nàng nói.

“Ta lúc vừa đến thấy Liễu Thiên hắn bị mấy người này vây lại định xin mấy người này giảng hòa thế nhưng chưa kịp làm gì thì vị đại ca to lớn kia đã xuất quyền tấn công Liễu Thiên. Ta nghĩ Liễu Thiên cũng chỉ là tự vệ chứ không có ác ý!” Công Tôn Yến vội vàng bào chữa cho Liễu Thiên.

Liễu Thiên thấy vẻ mặt lo lắng đang bào chữa cho mình thì cũng mỉm cười vui vẻ. Có người quan tâm cho lúc nào cũng rất hạnh phúc! Hắn thật không biết một ngày nào đó Công Tôn Yến có như Khương Tuyết coi thường hắn không nhưng hiện tại tiểu cô nương này vẫn đang quan tâm đến hắn. Đây chính là điều hắn nên chân trọng.

“Còn ai muốn nói nữa không?” Vị chấp sự kia nghe Công Tôn Yên nói xong thì suy tư một chút rồi lại hỏi.

“Ta!” Triệu Tuấn đứng phía kia đang đỡ tên cao gầy nghe vậy bỗng dơ tay nói.

“Nói đi!” Vị chấp sự kia gật đầu.

“Mấy người chúng ta sai, bọn ta cố tình gây sự trước,và cũng xuất thủ với hắn trước. Thế nhưng hắn cũng ra tay quá nặng, mong chấp sự sử phạt phân minh!” Triệu Tuấn liền nhận lỗi thế nhưng cuối cùng cũng không quên đòi lại chút gì đó từ Liễu Thiên.

“Tên này rất hay a!” Liễu Thiên nghe vậy mỉm cười thầm nghĩ.

“Ngươi…”

“Được rồi! Không cần nhiều lời nữa! Ta cũng tạm nắm được tình hình ở đây!” Tống Liên Chính thấy chính người của mình nhận sai thì vẻ mặt tức giận định nói gì đó nhưng chưa hết câu đã bị vị chấp sự kia chặn lại.

Toàn trường khi này đều im lặng, vị chấp sự kia ánh mắt đảo quanh một lượt rồi thầm suy luận:

“Tống Liên Chính và mấy người này chắc chắn thích tiểu cô nương xinh đẹp kia nhưng lại thấy tiểu cô nương này thân cận với thiếu niên da đen vì thế muốn ra tay đánh cho thiếu niên kia mất mặt để thể hiện trước mỹ nhân. Thế nhưng bọn hắn không ngờ lại chính mình mất mặt. Xem ra phần sai chính là đám người Tống Liên Chính!”

“Nhưng mình và Tống Hải Chính có chút giao tình, mà tên kia cũng ta tay khá nặng nên không thể cứ thế bỏ qua được!” Vị chấp sự kia nhìn quanh một lượt rồi lại lắc đầu tự nhủ.

“Tống Liên Chính các ngươi là người chủ động ra tay nên các ngươi sai, vốn các ngươi phải chịu phạt diện bích ba tháng nhưng do thương thế khá nặng nên tất cả hãy về dưỡng thương trước, khi nào khỏi ta sẽ sử phạt các ngươi!” Vị chấp sự kia nhìn sang đám người Tông Liên Chính nói.

“Vâng! Đa tạ La chấp sự!” Tống Liên Chính nghe vậy biết mình đã được ưu ái thì liền gật đầu cảm tạ.

“Cái gì, đến lúc khỏi mới sử phạt, cái này chính là thiên vị mà!” Mọi người khi này nghe vậy trong lòng đều thầm mắng.

“Đúng như mình đoán, tên da đen này đen đủi rồi!” Trương Doãn phía xa cũng lắc đầu thầm than. Hắn lúc này cũng hiểu ra được là ai đúng ai và kết quả phán xử này một phần cũng nằm trong dự liệu của hắn.

“Lại một lần đám Tống Liên Chính thoát tội!” Phía ngoài, một nữ đệ tử tỏ vẻ tiếc nuối nói.

“Ta xem bọn chúng cũng bị chừng phạt đủ rồi. Thương thế như vậy xem ra mấy tháng sắp tới trong Cung cũng yên ổn hơn!”

Công Tôn Yến nghe vị chấp sự kia xử như vậy cũng cảm thấy có chút thiên vị nhưng nàng vừa định nói gì thì Liễu Thiên đã kéo lại nói: “Bỏ đi, không có ích gì đâu!”

Công Tôn Yến nhăn mày nhìn sang Liễu Thiên thì nàng thấy hắn lại rất dửng dưng, hình như hắn không quan tấm đến việc chấp sự phạt mấy tên kia?

“Còn ngươi tuy bị động tự vệ nhưng lại ra tay độc ác, chủ ý đả thương đồng môn, đúng ra phải bị đuổi khỏi tông môn nhưng do hành động tự vệ nên ngươi sẽ bị cắt trợ cấp nửa năm! Trợ cấp nửa năm của ngươi sẽ được bồi thường cho mấy người Tống Liên Chính. Và nhớ rằng trong thời gian án phạt này ngươi cũng không được đăng ký thi lên nội môn đệ tử!” Vị chấp sự kia nhìn sang Liễu Thiên đưa ra phán xét.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Vị chấp sự kia nói xong lại nhìn Liễu Thiên thâm ý hỏi.

“Ta không có ý kiến gì!” Liễu Thiên nghe vậy vẻ mặt vẫn thản nhiên, hắn cười cười lắc đầu đáp.

“Cái gì, trợ cấp nửa năm! Chúng ta…” Công Tôn Yến nghe thấy Liễu Thiên không phản đối thì lại càng ngạc nhiên, nàng không chịu được mà kêu lên rồi định nói gì đó nhưng lại bị Liễu Thiên kéo lại.

“Không sao! Chúng ta về thôi!” Liễu Thiên lắc đầu cười nói rồi quay người rời đi, Công Tôn Yến thấy vậy cũng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.