Thiên Ý

Chương 201: Chương 201: Để cho công bằng




Trong đám đệ tử tập trung cạnh võ đài, số lượng Khai Minh cảnh không nhiều, tất cả khi nghe vị trưởng lão kia nói vậy liền từ từ đi lên võ đài của chi mình. Ba người Liễu Thiên lúc này cũng đã đứng ngay ngắn trên võ đài của mình, bên cạnh bọn hắn là một vị nho sinh trưởng lão. Các võ đài của chi khác cũng tương tự đều có vài người đang đứng cùng trưởng lão của họ.

Vị nho sinh trưởng lão nhìn qua ba người Liễu Thiên rồi lại đảo mắt nhìn xuống đám đệ tử phía dưới nói: “Chi sáu có ai muốn khiếu chiến ba người này để đạt danh ngạch vào Pháp chiến?”

Mỗi lần khảo thí Thường Quán sẽ chia là 2 vòng là Thể Chiến và Pháp chiến. Thể chiến chính là sân chơi cho đám đệ tử dưới Khai Minh cảnh, còn Pháp chiến là nơi dành cho đệ tử đã đạt Khai Minh cảnh. Tất nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ như đệ tử Linh cơ cảnh đánh thắng để tử Khai Minh cảnh thì có đủ tư cách tham gia Pháp chiến. Lúc này, chính là thời gian để đám đệ tử Linh cơ cảnh khiêu chiến đạt danh ngạch vào Pháp chiến.

“Có đệ tử! Phùng Đông!”

“Đệ tử nữa, Lý Kiền!”

Phía dưới, hai thiếu niên bỗng nhảy khỏi hàng nói lớn. Hai người này đều bộ dạng 17 18 tuổi, gương mặt già dặn, cơ thể phát triển hơn nhiều so với đám đệ tử khác. Trong đó một người thì có cơ thể vạm vỡ như vận động viên thể hình, kẻ còn lại thì có nước da nâu sạm nắng nhìn có vẻ rất từng trải.

“Phùng Đông ngươi muốn khiêu chiến ai?” Vị trưởng lão kia liền hướng thanh niên vạm vỡ hỏi.

“Là hắn!” Phùng Đông chỉ tay về phía Liễu Thiên nói.

“Ta cũng chọn hắn!” Lý Kiền đứng bên cạnh bỗng kêu lên, hắn cũng không muốn buôn tha cơ hội tham gia Pháp chiến này. Do thời gian tổ chức khảo thí có hạn nên khiêu chiến có một số hạn chế. Đó là mỗi ứng viên sẽ chỉ bị khiêu chiến một lần duy nhất để tránh mất sức ảnh hưởng đến vòng Pháp chiến phía sau. Mà Lý Kiền lại không có tự tin thắng được Phùng Đông còn hai người Trương Doãn và Tiêu Viễn thì hắn đã thử và thất bại nên hắn không thể để Phùng Đông khiêu chiến trước được. Vì kết quả có thế nào thì hắn cũng sẽ phải rơi vào thế khó. Cách duy nhất là hắn phải khiêu chiến Liễu Thiên trước.

“Hay lắm, hai vị sư huynh này tuy cùng ta đều có tu vi Linh cơ đỉnh phong nhưng sức mạnh lại khác biệt rất nhiều. Xem ngươi còn hống hách được bao lâu!” Cạnh đài đấu, trong đám người tham gia khảo thí có tu vi Linh cơ cảnh của chi Sáu, Tống Liên Chính đứng gần cuối, hắn nhìn Liễu Thiên phía trên vẻ mặt âm trầm thầm vui vẻ. Hắn trước kia trong đám đệ tử Linh cơ cảnh được coi như vô địch chính là vì đại ca hắn bảo hộ chứ không trong đám đệ tử Linh cơ cảnh rất nhiều người mạnh hơn hắn, còn hai người Phùng Đông và Lý Kiền đều tập trung tu luyện chứ họ mà đi ra thì chỉ vài chiêu là có thể đánh bại hắn. Biết vậy nên hắn tin chắc lần này Liễu Thiên sẽ chịu nhục nhã mà đi xuống đài.

“Haha, tên da đen này đúng là đen đủi đều bị cả 2 vị sư huynh nhắm vào, đừng nói là hắn ngay cả Trương sư huynh cũng phải vất vả mới thắng được 2 vị sư huynh!”

“Đúng vậy! Nghe đâu Lý Kiệt sư huynh từng tiếp được 2 chiêu của Hoa chấp sự có tu vi Khai Minh cảnh hậu kỳ đó.”

“Phùng sư huynh cũng không kém đâu, tuần trước nghe nói hắn đã vào khu Dã Thí săn được một con Thạch Trư yêu đạt trung cấp trong đám yêu thú cấp ba!”

“Tên kia tu vi mới đột phá thì rất có thể lại có một màn vượt cấp đoạt ấn. Tên này bị loại thì thật nhục nhã, năm trước đã có một Lý Phú Cang, năm này lại là tên này!”

Phía ngoài đám đệ tử quan khán của chi Sáu đang thi nhau bàn tán, tất cả đều nhìn Liễu Thiên như thể hắn chắc chắn thua, chỉ riêng có Công Tôn Yến lại đang cười đầy đắc ý. Cô đặt niềm tin tuyệt đối vào Liễu Thiên, cô tin rằng Liễu Thiên sẽ đè bẹp 2 người kia.

Chứng kiến sự ầm ĩ của mọi người, Liễu Thiên nở nụ cười rạng rỡ nhìn hai người Phùng Đông, Lý Kiến. Hắn thấy hai người này tu vi đã ở Linh Cơ cảnh cửu trọng đỉnh phong, không phải nói là đã bước một chân sang cảnh giới Khai Minh cảnh rồi. Với tu vi và bộ dáng thân thể này tất nhiên có thể cùng những đệ tử Khai Minh cảnh bình thường đánh một trận nhưng đánh với hắn thì còn xa chưa đủ. Vì đừng nói là tu vi chênh lệch mà ngay cả thân thể hắn bây giờ cũng mạnh hơn hai người này nhiều lần. Khả năng thực chiến sau nhiều tháng luyện tập thí luyện cùng với việc trước từng học võ nên hắn cũng không ngán 2 tên này.

“Chi bằng đánh cho bọn chúng một trận để đám còn lại sợ hãi không làm phiền mình nữa!” Liễu Thiên nhìn hai tên kia tự nhủ.

Vị trưởng lão nho sinh kia nhìn Liễu Thiên đang cười thì không khỏi ngạc nhiên, gã lại nhìn hai người Phùng Đông, Lý Kiền nói: “Cả hai ngươi đều chọn hắn vậy phải xem hắn chọn đấu với ai? Các ngươi có ý kiến gì không?”

“Được!”

“Được!”

Cả hai rất nhanh đồng ý, rồi lại nhìn Liễu Thiên như chờ đợi. Cái nhìn như các phi tần chờ đế vương điểm chúng vậy, tất cả đều rất hồi hộp.

Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Liễu Thiên xem hắn chọn ai, ngay cả Trương Doãn bên cạnh cũng vậy chỉ có Tiêu Viễn là vẻ mặt vẫn thờ ơ dường như không để ý đến lựa chọn của Liễu Thiên.

“Để cho công bằng thì” Liễu Thiên lúc này trợt mở miệng.

“Thì sao?” Hai người Phùng Đông đều hỏi, mọi người cũng im lặng hơn để nghe.

“Để cho công bằng thì cả hai cùng lên một lượt đi!” Liễu Thiên thản nhiên nói.

“Òa!”

“Cái gì! Tên này điên rồi!”

“Haha, ta vừa nghe thấy gì vậy?”

“Hắn sợ mình sống quá thọ sao?”

“Liễu Thiên ngươi ngốc quá! Ngươi chết chắc rồi!”

Tất cả mọi người khi nghe xong câu nói đó thì như nghe được truyện gì rất đang cười, mọi người thi nhau chế diễu, chỉ riêng Công Tôn Yến đứng đó không nói gì. Cô biết Liễu Thiên không bao giờ tự đại, hắn nói được sẽ làm được nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

Trên đài, Trương Doãn trợn mắt há mồm nhìn Liễu Thiên, hắn thật không ngờ Liễu Thiên lại dám một lúc đánh với hai tên kia. Chính bản thân hắn tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, có nguyên thần hộ thể, dị thuật mấy hệ nhưng tỉ thí một chọi một cũng tốn nhiều thời gian mới thắng được một trong hai người này. Vậy mà Liễu Thiên lại chọn một chấp hai, cái này chẳng phải tự tìm nhục nhã sao?

Tiêu Viễn vốn đang thờ ơ cũng quay ra nhìn, hắn nhìn Liễu Thiên một chút rồi cũng không để ý nữa mà quay đi.

Ngay cả vị trưởng lão nho sinh cũng ngạc nhiên không kém, gã đứng đó dơ tay chặn đám người đang bàn tán lại rồi nhíu mày hỏi Liễu Thiên: “Ngươi thực sự muốn đánh với hai người bọn họ?”

“Vâng! Trưởng lão, hai vị xin cho mượn đài đấu này một lúc!” Liễu Thiên mỉm cười gật đầu nói.

“Từ đã! Nếu ngươi thua thì cả hai người bọn hắn sẽ có tư cách tham gia Pháp Chiến. Đổi lại ngươi sẽ mất đi cả tư cách tham giả Thể chiến. Ngươi thấy thế nào?” Vị trưởng lão kia nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu đưa ra đề nghị.

“Haha, vậy nếu ta thắng thì sao?” Liễu Thiên cười hỏi.

“Hừ! Nếu ta thua thì sẽ đem trợ cấp tháng sau cho ngươi!” Phùng Đông nghe vậy trợn mắt nói.

“Tìm chết! Được! Ta cũng vậy!” Lý Kiền cũng tỏ vẻ tức giận nói.

“Thành giao, ba vị mời!” Liễu Thiên mỉm cười gật đầu hướng ba người bên cạnh nói.

“Chúng ta tạm tránh một chút, chắc sẽ nhanh thôi!” Vị trưởng lão kia thấy vẻ tự tin của Liễu Thiên thì cười khẩy rồi cùng hai người Trương Doãn, Tiêu Viên bay khỏi đài đấu.

“Muốn chết!”

“Để ta cho ngươi biết tu vi không phải là tất cả!”

Ngay khi này, hai người Phùng Đông, Lý Kiền cùng nhảy lên võ đài, vừa lên cả hai đã bày ra bộ dạng hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Thiên vậy.

“Bình tĩnh!” Liễu Thiên thấy vậy dần thu lại nụ cười, hắn xắn ống tay áo, vận lại ngoại trang, hắn làm vậy cũng là để chút thời gian cho đám đệ tử phía ngoài bàn tán chứ không khi hắn ra tay thì họ lại không còn cơ hội bàn tán nữa.

Thế nhưng đám đệ tử chi Sáu phía ngoài lúc này lại không bàn tán nữa, tất cả đang tập trung nhìn lên đài đấu, tất cả đang chờ một màn hạnh hạ hiếm có.

“Không ai kêu gào nữa thì bắt đầu đi!” Trên đài, Liễu Thiên chập hai ngón tay đưa lên trước miệng nói. Tay còn lại cũng làm thủ ấn, miệng hắn lẩm bẩm như chuẩn bị dùng dị thuật gì đó.

Hai người Phùng Đông tất nhiên biết sự lợi hai của dị thuật nên rất nhanh lùi lại, binh khí xuất hiện trong tay. Phùng Đông cầm một cây thiết côn lớn vung ra phía trước còn Lý Kiền xuất ra đại đao vung vung mấy cái trước người chém lên không khí tạo thành những tiếng xoạt xoạt.

“Sợ sao? Có ai dám lên không vậy!” Liễu Thiên hai tay tiếp tục kết ấn, mỉm cười hỏi.

“Dị thuật hệ gì đây?” Trương Doãn trợn mắt nhìn từng lần kết ấn của Liễu Thiên nhưng vẫn không nhân ra Liễu Thiên dùng hệ gì.

“Ấn ký rất lạ!” Tiêu Viễn cũng nhíu mày đánh giá.

“Là thuật gì, sao ta chưa thấy bao giờ?” Vị trưởng lão phía ngoài thấy kết ấn của Liễu Thiên thì không khỏi nhíu mày, gã lục lại ký ức nhưng không tìm ra được thì đành lắc đầu nhìn về phía đài đấu.

“Dị thuật thì sao, với tu vi của ngươi cũng chỉ làm ta bị thương tổn một chút mà thôi!” Trên đài, Phùng Đông không sợ hãi mà lại quát lớn rồi chân phải đạp mạnh xuống nền đá.

“Phạch!” Nền đá nõm xuống một dấu chân, còn thân thể Phùng Đông vụt lên cao, thiết công dài 2 mét quay nửa vòng rồi vung từ trên không vụt xuống đỉnh đầu Liễu Thiên. Một luồng khí lưu theo thiết côn kéo xuống khiến không trung như bị chẻ ra.

Liễu Thiên thấy vậy, mặt biến sắc, người vừa lùi, tay kết ấn mỗi lúc một nhanh hơn, thế nhưng dị thuật còn chưa ra, thiết côn đã xé gió đánh xuống chỉ còn cách đỉnh đầu hơn mét.

“Không kịp!”

“Tên này chết rồi!”

“Tránh đi!” Công Tôn Yến sợ hãi thầm hô.

Đám người quan chiến đều nhận ra Liễu Thiên quá chủ quan nên đã sử dụng dị thuật quá phức tạp. Mà trong khi dụng dị thuật phức tạp thì nguyên thân đang di chuyển theo nhiều đường kinh mạch khác nhau vì vậy muốn vận thân di chuyển cũng rất chậm chạm. Khi này một côn kia đánh xuống đã không kịp ngăn cản, mà nhìn tốc độ và khí lực của một côn này, Liễu Thiên dính đòn không chết cũng trọng thương.

Toàn trường im lặng nhìn đường côn kia, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn vào khoảnh khắc này còn riêng Lý Kiền cũng không chịu thua kém, hắn từ lúc nào đã đang vòng ra sau Liễu Thiên mấy mét chuẩn bị công kích.

“Đùa tý!” Trong khoảnh khắc thiết côn vụt xuống, một màn quỷ dị xuất hiện. Chỉ thấy Liễu Thiên mặt đang tái đi vì lo lắng thì bỗng mỉm cười, tiếp đến hai tay hắn đang đang kết ấn liền dừng lại, tay trái rất nhanh đưa lên đón đỡ thiết côn.

“Phạch! Phùng!” Thiết côn ầm ầm đánh xuống cực nhanh bỗng bị bàn tay Liễu Thiên đón được khiến nó không di chuyển thêm được dù chỉ một li. Dẫu vậy khí lực một côn kia cũng tác động khiến nền đá dưới chân Liễu Thiên rạn vỡ như màng nhện.

Cùng lúc này thân thể Phùng đông cũng tiếp đất, hắn giật mình muốn kéo thiết côn ra khỏi tay Liễu Thiên nhưng dù hắn có dùng bao nhiêu lực đạo cũng không khiến thiết côn lay động.

“Có chút lực!” Liễu Thiên thản nhiên nói rồi tay trái bóp mạnh khiến thiết côn trong tay bẹp dúm. Tiếp đến hắn vận nguyên thần giật mạnh một cái, Phùng Đông do đang nắm chặt thiết côn để kéo nên cũng bị kéo nhào về phía Liễu Thiên.

“Nhớ đem trợ cấp cho ta!” Liễu Thiên liền nói lớn rồi tay phải vận một quyền toàn lực đấm về phía Phùng Đông đang lao đến. Chỉ thấy nguyên thần tỏa ra khiến không khí cuồn cuộn quấn quanh cánh tay cơ bắp Liễu Thiên, rồi tất cả ập đến như lôi đình đánh vào gương mặt đang đầy vẻ ngạc nhiên và sợ hãi của Phùng Đông.

“Phùng!” Nắm đấm vừa đánh vào, gương mặt Phùng Đông đã biến dạng, rãi cùng răng bắn ra, đồng thời quanh đó không khí như bị kích vỡ, tiếp đến đầu Phùng Đông bị đấm cho ngả ra sau, rồi hai chân rời đất, tay hắn vẫn cầm thiết côn, cả người lập tức bắn đi như một viên đại bác.

“Vụt! Ầm!” Phùng Đông bắn sang đập vào võ đài của chi Năm, khiến một góc đài vỡ tung, đá bụi bay tung tóe, trong đống đá bụi Phùng Đông lăn ra, thân thể chảy máu nhiều chỗ, nhất là phần mặt đã biến dạng nặng.

Nói thì lâu nhưng thực chất lại rất nhanh, Phùng Đông hừng hực khí thế lao đến rồi lại bị đập bay ra, tất cả chưa đến mấy giây. Phía bên cạnh, Lý Kiền do không muốn thất thể trước Phùng Đông nên ngay khi Phùng Đông ra tay cũng lẩn ra sau Liễu Thiên. Hắn thân pháp quỷ dị lao đến, đại đao trong tay rung lên từng hồi.

“Ngũ Trảm Ngũ Phương!” Ngay sau đó, thân thể Lý Kiến vút cái áp sát sau Liễu Thiên, đao trong tay vung qua đầu rồi liên tục bổ xuống, ánh đao lập lòe chém đến, khiến khí lưu trên đỉnh đầu Liễu Thiên như bị trẻ ra làm nhiều mảnh. Lý Kiền lúc này cũng không thăm dò, vừa xuất chiêu đã dùng sát chiêu Ngũ Phương Trảm mà mình từng đón được một chiêu của chấp sự.

Liễu Thiên vừa đấm bay Phùng Đông thì lại thấy Lý Kiền lao đến thì liền quay người rồi đạp mạnh chân xuống nền, theo đó nguyên thần lan tỏa, thân thể hắn lướt ra sau mấy bước, rồi thoáng cái đã tránh sang bên cạnh, Tam Bộ Di được sử đụng liên tục khiến hắn như thuấn di, người ngoài không ai nhìn thấy hắn di chuyển ra sao chỉ biết khi dừng lại hắn đã đứng sau Lý Kiền mà tên kia không hề hay biết.

“Rầm! Rầm! Rầm!...” Lý Kiền tung ra chiêu Ngũ Phương trảm xong mới nhận ra không chúng đích, trước mặt hắn nền đài mấy vệt đao lớn còn Liễu Thiên đã đâu. Hắn lúc xuất chiêu cũng vừa thấy Phùng Đông bị đánh bay đi mà bản thân hắn tập kích lại trượt nên sợ hãi trong lòng càng tăng lên. Hắn lúc này sợ hãi lùi về sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn xem Liễu Thiên ở đâu.

“Một tháng trợ cấp không được thiếu một chút nào!”

Một câu nói vang lên, cùng với đó Lý Kiền cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào gáy khiến hắn sởn gai ốc.

“Đằng sau!” Lý Kiền giật mình nhận ra, hắn định xoay người vung đao nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị một lực lượng cực lớn từ gáy ấn xuống khiến hắn mất trụ ngã nhào, hình ảnh trước mặt hắn vụt vụt lao đi cuối cùng hắn thấy mình lao lao xuống nền võ đài.

“Rầm!” Liễu Thiên tay cầm vào gáy Lý Kiền như cầm một viên gạch đập xuống nền võ đài khiến cả võ đài rung lên, chỗ va chạm hình thành một mảng lớn vỡ nát. Trong đống vỡ nát kia, Liễu Thiên đứng dậy, Lý Kiền thì nằm bất động dưới chân hắn. Nhìn lại phần đầu Lý Kiền toàn máu, lún sâu dưới trung tâm mảng vỡ.

Năm giây, chỉ chừng đó, Liễu Thiên đã đập cho hai tên kia nằm sàn. Toàn trường lúc này lặng ngắt như tờ, không chỉ chi Sáu mà mấy chi bên cạnh cũng đều nhìn lại chỗ Liễu Thiên.

“A! Thắng rồi!” Công Tôn Yên sau chút bỡ ngỡ liền nhảy lên hô lớn phá tan sự yên tĩnh xung quanh. Liễu Thiên trên đài thấy vậy hướng phía nàng mỉm cười rồi lại hướng vị trưởng lão nho sinh phía ngoài nói: “Các vị có thể trở về rồi!”

Ba người trưởng lão nho sinh, Trương Doãn, Tiêu Viễn thu lại vẻ trấn kinh cùng bay lên đài.

“Tên thiếu niên kia khí lực quá mạnh!”

“Hắn luyện thể, quả nhiên không tồi!”

“Tên này là đệ tử mới ư? Ta chưa thấy bao giờ?”

Cùng lúc này, mấy vị trưởng lão của các tri khác đều nhìn sáng đánh giá, ngay cả vị trưởng lão ở phía võ đài trung tâm cũng nhìn lại rồi vẻ mặt thần ra như đang suy nghĩ gì đó.

Trên đài, cạnh Liễu Thiên, Trương Doãn nhìn lại nơi hai người Lý Kiền, Phùng Đông nằm thì không khỏi sợ hãi. Hắn khi này thừa nhận mình hoàn toàn không phải đối thủ của Liễu Thiên. Đừng nói là hắn có dị thuật, với tốc độ vừa rồi thì hắn không thể đánh trúng được, còn khi hắn trúng đòn thì kết quả có khi còn thảm hơn hai tên kia.

Tiêu Viễn lúc này lại nhìn Liễu Thiên với ánh mắt rất thưởng thức, hắn bỗng cảm thấy Liễu Thiên rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.