Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy
Liễu Thiên lại lật sang một trang khác: “Mật độ linh khí trong trời đất ở một số nơi thì dầy đặc, một số nơi thì thưa thớt, đó chính là sự khác biệt giữa điều kiện tu luyện. Con người có thể hấp thụ linh khí nhanh hay chậm cũng phụ thuộc một phần vào mật độ linh khí trong trời đất. Đồng thời con người cũng có thể dùng Linh thạch để tăng tốc độ tu luyện.”
Tiếp một trang nữa: “Linh thạch được chia làm ba loại là Nhân thạch, Địa thạch và Thiên thạch. Nhân thạch chính là Linh thạch do con người tạo ra từ Vô lượng thạch. Nhân thạch chia ra làm những loại theo từng cấp độ nguyên thần, đó chính là chân thạch, tinh thạch .
Có một trang giấy chú thích kẹp bên cạnh, nó viết“Chỉ tồn tại nhân thạch ở hai dạng thay vì năm dạng, nguyên nhân rất đơn giản .
Nhân thạch chính là con người dùng nguyên thần của mình truyền vào Vô Lượng thạch để giúp cho tầng lớp hậu nhân tu luyện. Mà ở Linh Cơ cảnh người tu luyện vẫn chưa thể hấp thụ từ linh thạch được. Còn ở những cấp độ từ Hoành Không trở lên thì nguyên thần của mỗi người có đặc trưng riêng không thể truyền lại cho người khác được cho nên nó cũng là vô ích. Chính vì vậy mà nhân thạch chỉ tồn tại ở hai dạng là Chân thạch và Tinh thạch. Mà lại nói với một số dạng thể chất đặc biệt thì Tinh Thạch cũng không thể dùng được.”
Liễu Thiên lẩm bẩm, xem ra người đọc trước đã cố giải thích cho hậu nhân hiểu.
“Địa thạch hay còn gọi nó là linh thạch, nó chính là linh thạch chủ yếu ở đây. Địa thạch hay linh thạch chính là những miếng đá được tích tụ linh khí qua rất nhiều năm tháng từ thời xa xưa mà hình thành. Có thể coi nó như khoáng sản vậy. Nó được con người khai thác và sử dụng trong nhiều mục đích như là tu luyện, dao dịch, luyện khí, vận hành máy móc,…
Địa thạch này chia ra làm ba loại là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Thượng phẩm linh thạch có màu tím đậm. Trung Phẩm có màu đỏ thâm, hạ phẩm có màu hồng nhạt.
Theo đồng nhất của tất cả các tổ chức dị giả thì một viên linh thạch đã có một kích thước chuẩn khi được cắt ra từ khối của nó. Mọi quốc gia đều giống nhau về cái này, điều này làm lên tính thương mại của linh thạch.
Một miếng hạ phẩm linh thạch có thể giúp cho một người ở Khai Minh cảnh giảm được mấy tuần tu luyện khổ công. Còn nếu là trung phẩm linh thạch có thể giúp cho người Khai Minh cảnh giảm được vài tháng khổ công hấp thụ trong điều kiện bình thường. Thượng phẩm linh thạch thì quá hiếm, những dị giả cao cấp mới dùng đến loại này.
Nói tóm lại thì linh thạch đối với những người tu luyện chính là bảo bối. Nó đáng giá hơn vàng bạc châu báu nhiều lần.”
“Thiên thạch.”
Liễu Thiên nhíu mày, hắn tự hỏi: “Thiên thạch lại không có ghi chép gì nữa, quyền Dị giả toàn thư này thật là, cứ cái gì quan trọng nhất thì lại bỏ ngỏ.”
Hắn lắc đầu lật sang trang tiếp theo.
“Sự chuyển đổi giữa linh khí và nguyên thần sẽ phụ thuộc vào cấp độ của nguyên thần. Ở sơ nguyên thì tỉ lệ là một linh khí tạo thành một sơ nguyên. Chân nguyên là mười thành một, tinh nguyên là một trăm thành một, thể nguyên là một ngàn thành một, Dị nguyên là một vạn thành một, Thiên Nguyên lại không rõ.”
Liễu Thiên đọc xong thầm nghĩ: “Như vậy càng lên cao tu luyện sẽ càng lâu đây. Ở đây tỉ lệ quy đổi kia không nói dõ dàng cho lắm. Họ vẫn chưa coi mọi vật được cấu tạo tử hạt vật chất như ở thế giới mình. Công thức quy đổi kia chính là số lượng hạt linh khí trong trời đất tạo thành một hạt nguyên thần sẽ tăng dần lên theo cấp độ nguyên thần. Như vậy khi ở cảnh giới cao thì chỉ tích tụ một hạt nguyên thần thôi cũng tốn rất nhiều linh khí rồi.”
Liễu Thiên thầm tính toán: “Cứ thầm xác định linh khí trong trời đất đang hình thành từ vô số hạt nhỏ như phân tử. Chúng sẽ được cơ thể hấp thụ vào và tổng hợp thành hạt nguyên thần. Mà theo cấp độ thì hạt nguyên thần cũng biến đổi, nó sẽ cần một lượng lớn các hạt linh khí để hình thành. Nói như vậy mình mai kia cũng sẽ dần tiến lên những cấp bậc kia.”
“Đúng là như vậy!” Liễu Thiên gật đầu tự nhủ.
Hắn đã dựa vào những thứ biết được để giải thích sự tu luyện ở đây.
Liễu Thiên lại lật trang tiếp theo.
“Tác dụng của nguyên thần đó chính là làm cho sự hoạt động của cơ thể tăng lên gấp nhiều lần đồng thời nó cũng là nguồn năng lượng chính để thi triển các loại dị thuật công kích. Ở mỗi cấp độ thì sức mạnh của nguyên thần cũng khác nhau.”
Liễu Thiên đọc lướt qua rồi lại lật trang tiếp theo.
“Cơ thể con người có một đan điền điều khiển sự hoạt động của nguyên thần. Tùy theo công pháp tu luyện mà mỗi kiểu vận hành có chút thay đổi nhưng về bản chất thì nó vẫn là nguyên thần tích tụ từ đan điền rồi được vận chuyển ra kinh mạch đi ra tế kích hoạt sự hoạt động của tế bào hoặc dẫn phát ra ngoài cơ thể tạo thành công kích.
Đan điền có hai trạng thái đó chính là tĩnh tu và động công. Ở trạng thái tĩnh tu thì đan điện sẽ vận hành để thu lại nguyên thần từ khắp cơ thể về. Lúc này toàn cơ thể đang biến đổi linh khí thành nguyên thần rồi đan điền lại hút những nguyên thần đó về.
Ở trạng thái động công thì mọi hạt nguyên thần được kích hoạt từ đan điền theo kinh mạch ra tế bào để cơ thể sử dụng.
Vì vậy hai trạng thái này luôn đối nghịch nhau. Để tiến vào trạng thái tĩnh tu thì mỗi người phải ngồi thiền và thật trú tâm, còn động công thì đa số phải di chuyển chiến đấu. Đồng thời hai trạng thái này nguyên thần di chuyển ngược nhau trong kinh mạch nên cũng không thể đông thời ở hai trạng thái được. Chính vì vậy một người không thể vừa chiến đấu vừa hấp thụ linh khí được.”
Liễu Thiên gấp quyển sách lại, hắn nhìn ra ngoài trời thì thấy mặt trời đã lên cao. Ánh nắng trói trang đang chiếu lên mọi cảnh vật.
Ngày hôm nay nóng đây!”
Hắn lắc đầu nói rồi dời khỏi thư viện, hắn đi về phía hậu viện, không phải hậu viện của hắn mà là của mẫu thân hắn. Hắn muốn nhìn kỹ hình hài của vị mẫu thân này. Tuy không có tình cảm nhưng dù sao đây cũng là thân sinh ra cái cơ thể này. Mà ở đây hắn cũng không có người thân nào khác ngoài mấy người này.
Mấy hôm nữa hắn sẽ đi Kỳ Nhân các rồi, hắn muốn mấy ngày này làm quen với những người thân ở đây. Hắn sợ sau khi mình đi Kỳ Nhân các trở lại hoàn toàn quên mất những người này. Nhân lúc ký ức còn rõ nét hắn phải thân thiết với những người thân mới này đã. Hắn không muốn sống một cuộc sống đơn độc, không chỉ hắn mà ai cũng không muốn sống đơn độc trên đời cả.
Liễu Thiên đi đến gần cửa phòng Cơ Ngọc Oanh thì dừng lại, hắn bỗng nhiên không giám đi vào. Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng và hắn cũng không biết nói gì, hắn quay đầu rời đi.
“Thiên nhi à! Vào đi!” Cơ Ngọc Oanh ngồi bên trong nói ra.
Liễu Thiên nghe vậy liền giật mình, sau đó liền quay lại đẩy cửa phòng từ từ bước vào.
Trong phòng, Cơ Ngọc Oanh đang ngồi ở cái bàn thêu cái gì đó, nàng thấy Liễu Thiên vào thì nàng quay ra nhìn hắn với ánh mắt lo âu: “Thiên nhi con làm sao vậy? Ta thật không hiểu, con thay đổi quá nhiều, hôm nay còn đi đọc sách nữa.”
Liễu Thiên đứng sững lại, hắn suy nghĩ gì đó rồi liền nói: “Mẫu thân quá lo lắng rồi, hài nhi sau khi bị người ta đánh đã ngộ ra là mình cần phản tu luyện để mạnh mẽ hơn.”
“Ngộ ra?” Cơ Ngọc Oanh ngạc nhiên hỏi.
“Hài nhi biết giằng mình còn quá yếu, Liễu gia cũng không thể bảo vệ con suốt đời được, hài nhi đã quá tự phụ, hài nhi đã làm nhiều việc không đúng!” Liễu Thiên vẻ mặt áy náy nói.
Hắn đi đến gần chỗ Cơ Ngọc Oanh điềm tĩnh nói: “Mẫu thân cứ coi như hài nhi là một người mới là được. Từ nay hài nhi sẽ thay đổi.”
Cơ Ngọc Oanh ngơ ngác một hồi rồi cũng kịp chấn tĩnh lại. Nàng suy nghĩ những gì Liễu Thiên nói, nghĩ nghĩ một lúc đang định nói gì đó thì Liễu Thiên lại nói: “Từ này Thiên nhi sẽ thay đổi. Mẫu thân nghỉ ngơi, con ra ngoài trước.”
Nói xong, hắn quay đầu chạy ra ngoài. Thế là lần đầu tiên nói chuyện với mẫu thân đã kết thúc, hắn phải rời khỏi chỗ này thật nhanh. Hắn sợ nói đến những vấn đề khác sẽ làm hắn bối rối và dễ bị lật tẩy.
Cơ Ngọc Oanh nhìn theo bóng người Liễu Thiên chạy ra ngoài, nàng không nghĩ ra mình nên nói gì liền vội nói: “Trưa nay Liễu gia họp mặt, con nhớ đến.”
Không thấy có tiếng trả lời, Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt bỗng trở lên vui vẻ, nàng thầm nghĩ: “Thôi kệ nghĩ nhiều làm gì, tính cách thay đổi cũng tốt!”
Liễu Thiên giờ đang ra một hoa viên trong phủ, hắn thản nhiên ngắm cảnh.
Ở giữa cái đình ở hoa viên có mấy người đang chơi nghịch ở đó, mấy người này cũng là con cháu của Liễu gia. Liễu Thiên đi lại gần, hắn nhìn qua một lượt.
Ở đây có ba nam một nữ, ba tên thiếu niên kia dáng vẻ nho nhã gương mặt khá tuấn tú. Có một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp và dễ thương đang ngồi cùng đám người này.
Liễu Thiên không có mấy ký ức về những người này, hắn chỉ biết được mỗi tên của ba tên kia mà thôi. Trong ba tên thì có hai anh em Liễu Hải, Liễu Hòa là con của nhị thúc, một tên mười bảy tuổi, một tên mười lăm tuổi. Tên còn lại là Tần Dương năm nay mười sáu tuổi. Tên này không phải người của Liễu gia mà là con của một trưởng lão trong Liễu gia.
Ở đây, mỗi gia tộc đều có những thành viên ngoại tộc gia nhập và sinh sống cùng. Trường hợp của Tần Dương này cũng như vậy, cha hắn là Tần Khang là một trưởng não có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong những trưởng não ngoại tộc ở Liễu gia. Chính vì vậy tên Tần Dương này cũng được coi ngang hàng với những thiếu gia tiểu thư ở Liễu phủ.
Vị tiểu cô nương xinh đẹp dễ thương kia là Liễu Thuyên, nàng là con gái duy nhất của Liễu Nhân Toàn. Đối với Liễu Thiên thì tiểu cô nương kia cũng gọi là có nhiều kỷ niệm nhất. Tiểu cô nương này kém tuổi Liễu Thiên nàng kém hắn hai tuổi, năm nay mới mười ba tuổi. Mà điều đang nói là trước đây khi Liễu Thuyên chưa đi Kỳ Nhân các thì nàng rất hay bị Liễu Thiên bắt nạt.
Cả bốn người thấy Liễu Thiên đi đến vẻ mặt đều tỏ ra chán nản. Tuy vậy khi Liễu Thiên đến gần cả đám đều cung kính chào hỏi.
“Đai ca ! Đại ca !....Thiếu gia .”
Liễu Thiên cũng gật đầu, hắn tỏ vẻ bề trên hỏi: “Các đệ muội đang thưởng hoa à?”
Liễu Hải liền nói: “Chúng ta mai lại đến Kỳ Nhân các rồi nên hôm nay ra đây nghỉ ngơi ngắm cảnh nói chuyện chút.”
Liễu Thiên vẻ mặt tò mò hỏi: “Mọi người không biết đã tu luyện đến cảnh giới gì rồi?”