Cơ Ngọc Hưng bắn ra ngoài rất nhanh ổn định thân hình, trải qua một chiêu vừa rồi nhưng hắn không có ảnh hưởng gì nhiều. Nhìn một lượt thì chỉ quần áo hắn có một vài điểm bị cháy ngoài ra không có thương tích gì.
Lúc này, Cơ Ngọc Hưng phủi phủi quần áo rồi từ từ đi lại chỗ Cơ Đức Du cười nhạt nói: “Ta nói rồi! Ngươi không phải đối thủ của ta!”
Hắn nói xong liền niệm ấn vài lần rồi từ cánh tay phải liền phóng ra một mũi băng tiễn.
“Vèo! Keng! Ngươi!” Mũi băng tiễn được phóng đi thì ngay tức khắc nó xuyên qua cánh tay đang run run của Cơ Đức Du khiến thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống, điều này khiến Cơ Đức Du khó chịu nhưng hắn không biết làm gì.
Cơ Đức Du vừa rồi dùng một chiêu Lôi Trảm gần như đã hao phi hết nguyên thần trong cơ thể, đồng thời kích hoạt Lôi Trảm cuồng bạo hắn cũng bị phản chấn nên toàn thân và nhất là hai tay khi này đau nhức vô cùng. Mà tổn hại cơ thể như vậy nhưng cũng không làm đối thủ bị thường thì hắn đã biết mình không thể thắng được. Hắn không thắng được thì thôi hắn cũng không định ra tay nữa nhưng thật không ngờ Cơ Ngọc Hưng lại ra tay đánh đứt gân tay hắn điều này làm hắn uất ức nhưng không làm sao được.
“Ài! Không biết các cao thủ khác đánh giá ra sao chứ mình thì thấy tên Cơ Đức Du luyện kiếm quá bị động! Hắn thua không chỉ là ở cảnh giới mà ở cả kỹ năng chiến đấu vốn cũng thua.” Liễu Thiên thở dài thầm nghĩ.
Liễu Thiên biết nguyên thần là một hạt năng lượng, luồng công kích là một tập hợp các hạt năng lượng. Mà nguyên thần mỗi cảnh giới cao hơn thì mức năng lượng cũng tăng lên, kích thước mỗi hạt lại nhỏ đi. Như vậy lại nói cùng là một chiêu công kích nhưng ở hai đẳng cấp tu vi khác nhau thì kết quả cũng rất khác nhau.
Trường hợp của Cơ Đức Du thì nguyên thần của hắn kém nguyên thân của Cơ Ngọc Hưng hai cảnh giới, như vậy khi va chạm thì nguyên thần của hắn sẽ tan vỡ là điều đương nhiên. Rồi khi hắn dùng Lôi Trảm chính là chuyển hóa những hạt nguyên thần thành dạng năng lượng lôi điện để tăng lực công kích. Quả nhiên lực công kích tăng lên rất nhiều nhưng lượng nguyên thần mất đi cũng nhiều không kém.
Còn Cơ Ngọc Hưng thì lại khác hắn biết nguyên thần của mình mạnh hơn nên khi thấy đối thủ dùng sát chiêu mạnh mẽ thì hắn vẫn sử dụng nguyên thần của mình tạo thành lớp phòng thủ. Dù lôi điện có phá vỡ nguyên thần của hắn nhưng cũng sẽ bị tổn hao vì vậy Cơ Ngọc Hưng chỉ việc dùng lượng lớn nguyên thần để tiêu hao với đối thủ là được.
Liễu Thiên từng tiến giai mấy lượt nên hắn biết tiến một tiểu cảnh giới thì không chỉ chất mà cả lượng nguyên thần cũng tăng lên rất nhiều. Vì vậy muốn chiến thắng người trên một tiểu cảnh giới là chuyện khá khó! Còn việc đánh bại kẻ hơn một đại cảnh giới thì lại càng là khó hơn nữa. Bởi vì khi tiến lên một đại cảnh giới thì không chỉ chất lượng và số lượng nguyên thần tăng lên mà ngay cả tính chất và cấu tạo của hạt nguyên thần cũng thay đổi mạnh lên.
Đối với Liễu Thiên thì việc dùng Lôi Trảm của Cơ Đông Du là quá sai lầm. Không chỉ cách vận kiếm, đường kiếm, rồi khoảng cách, thời điểm, sức lực, tốc độ,… Lôi Trảm đâu nhất thiết phải trảm từ xa như vậy, không nhất thiết phải hầm hố tạo thế như vậy, không nhất thiết phải chém thẳng xuống, rồi thời điểm dùng không nhất thiết là lúc đối thủ đang phòng ngự, sức mạnh không nhất thiết phải mạnh nhất, tốc độ thì không phải là chậm nhự vậy,…
Dùng kiếm thiên biến vạn hóa, một chiêu thôi cũng có thể biến thể thành nhiều dạng công kích và mục đích công kích khác nhau, sử dụng hợp lí thứ mình có chính là điều kiếm khách cần làm. Theo Liễu Thiên thì tên kia mà dùng hợp lí hơn thì chắc chắn sẽ đem lại kết quả khác biệt hoàn toàn. Dù không thể đánh bại đối thủ hơn mình hai tiểu cảnh giới nhưng chắc chắn cũng làm cho đối thủ vất vả hơn rất nhiều.
Cơ Đức Du sau khi thất bại cũng không cầm kiếm lên mà nhăn mày đi ra hướng khác của võ đài. Vị trọng tài kia lại tuyên bố người chiến thắng rồi lại đưa người lên dùng dị thuật sửa lại võ đài. Sau một lúc võ đài sửa xong, hai người tiếp theo đã đi vào.
“Cặp này cũng không mấy thú vị, Cơ Linh kia tu vi cũng cao hơn Cơ Viễn Sinh rất nhiều, đồng thời nàng ta lại là kẻ tu luyện dị thuật hệ kim nên Cơ Viễn Sinh cũng không có cửa thắng!” Cơ Nhiên Phùng nhìn vào hai người dưới đài tỏ vẻ hiểu biết phân tích.
“Xem ra huynh nghiên cứu rất kỹ về những người trong gia tộc mình!” Liễu Thiên ngồi cạnh mỉm cười nói.
“Ài! Cái này là do ta nhu nhược nên mới vậy!” Cơ Nhiên Phùng tỏ vẻ ngại ngùng rồi thở dài nói.
Cái này đúng là do hắn nhụt trí không muốn tu luyện nên mới đâm đầu nghiên cứu mọi thứ về gia tộc để mai kia làm việc trong gia có hiệu quả hơn. Giờ hắn mới biết suy nghĩ của mình khi đó thật kém cỏi và đáng coi thường. Một kẻ chưa gì đã chỉ nghĩ đến về gia tộc để làm quản sự thì không có hi vọng tăng tiến là đúng.
Hắn bây giờ cảm thấy gặp Liễu Thiên đúng là duyên phận, sự gặp mặt này làm thay đổi chút suy nghĩ của hắn, điều này rất có thể sẽ thay đổi cuộc đời hắn. Nếu không gặp và nói chuyện với Liễu Thiên thì tương lại của hắn rất có thể đã thành một vị quản sự của Cơ gia. Khi đó một cuộc sống nhàm chán mà hắn không hề muốn đang chờ phía trước. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, hắn đã tìm lại được quyết tâm của mình để tiếp tục phấn đấu. Lại nói thì những nghiên cứu của hắn về gia tộc cũng không uống phí, dù sao hắn cũng hiểu rõ được tình thế của mình bây giờ so với mọi người xung quanh.
Dưới sân, quả nhiên theo lời của Cơ Nhiên Phùng, trận đấu tiếp theo cũng rất nhanh có kết quả. Cơ Linh còn chưa dùng đến dị thuật hệ Kim thì Cơ Viễn Sinh đã bị đánh cho tan tác quần áo và phải nhận thua.
Trận thứ ba là giữa Cơ Khuyết và Cơ Hoa Diệm, cả hai người này đều có tu vi Khai Minh cảnh trung kỳ nên trận chiến giữa hai người khá căng thẳng. Cả hai vừa bắt đầu thì dị thuật hệ thổ liên tục đánh ra làm cho cả võ đài chẳng mấy đã thành một cái sân toàn đá tảng chồng chất lên nhau. Thế rồi cả hai giằng co một lúc lâu mới tung ra sát chiêu của mình.
Cơ Khuyết bất ngờ đổi chiêu, hắn tung ra chiêu Long Hỏa Phi Thiên chiêu cuối trong bộ Long Hỏa quyền. Chỉ thấy một con rồng lửa cuộn tròn quanh người hắn rồi bay thẳng lên cao sau đó lại từ trên cao lao đến chỗ Cơ Hoa Diệm.
Cơ Hoa Diệm phía đối diện cũng đổi hệ, hắn lại đánh ra một chiêu có tên là Hỏa Nội Thiết Cương. Một hỏa cầu lớn được hình thành. Nhìn hỏa cầu này không khác gì hỏa cầu của Cơ Bảo Hưng nhưng lại có màu sắc nhạt hơn và kích thước lớn hơn.
“Nha…!”
Một bên là một con hỏa long uốn lượn hùng hổ nhe nanh múa vuốt bay đến. Một bên là một hỏa cầu lớn lăng không bay đi. Kết quả là hỏa cầu cuồn cuộn đã nuốt chửng hỏa long và dư thế chồm lên người Cơ Khuyết.
Cứ tưởng Cơ Khuyết thất bại là cái chắc nhưng thật không ngờ vào đúng thời điểm này chỉ thấy hỏa cầu vừa đến trước mặt Cơ Khuyết thì bỗng sững lại rồi bùng nổ tan biến thành nhiều mảnh lửa nhỏ. Mà ngay tức khắc từ trong đám tàn hỏa lại có một luồng khí kình bắn đi cực nhanh.
Khí kình loáng cái đã đến trước người Cơ Hoa Diệm. Cơ Hoa Diêm vì quá bất ngờ chỉ kịp khẽ vặn mình để tránh khí kình đánh vào đểm yếu hại.
“Phịch!”
Cơ Hoa Diệm dính đòn ngay ở phần bụng trái, hắn lảo đảo lùi ra sau. Nhưng như vậy cũng chưa thể nói là hắn thua vì thân hình hắn đang lùi ra sau lại liên tục vặn vẹo vài cái rồi toàn thân hắn bắn lên cao.
“Hỏa Hải!” Vừa bay lên cao, hai tay Cơ Hoa Diệm đưa ra trước miệng quát lớn.
Theo hai cánh tay của hắn nguyên thần bạo phát bắn ra ngoài rồi như được châm lửa liền bùng cháy hóa thành một ngọn lửa lớn tràn xuống công kích Cơ Khuyết đang đứng.
Cơ Khuyết cũng rất nhanh phản ứng, chỉ thấy hai tay hắn lay động liên tục rồi miệng lẩm bẩm sau đó hai trân trùng xuống.
Khi này hỏa mang đánh đến trước mặt Cơ Khuyết thì thấy hai tay Cơ Khuyết chắp lại thật mạnh một cái rồi đẩy ra.
“Ù Ù…” Âm thanh gió thổi ù ù rung động, ngọn lửa vừa đi đến đã bị tạt cho vặn veo tản mát khắp nơi.
Cơ Hoa Diệm thấy vậy vẻ mặt lại càng thêm quyết tâm, hắn lại tiếp tục tăng thêm nguyên thần công kích. Hỏa mang mỗi lúc một lớn tràn về phía Cơ Khuyết.
Mà Cơ Khuyết lại vẫn ung dung tiếp tục tràn nguyên thần ra tạo thành cuồng phong đón đỡ.
Hai bên tiếp tục giằng co một lúc thì cũng kết thúc. Cuối cùng Cơ Hoa Diệm không thể duy trì được nữa, hắn vừa bay trên không vừa dùng Hỏa Hải quá tốn nguyên thần, nguyên thần của hắn đã sắp hết nên đành thu công nhảy xuống.
“Ngươi thua rồi! Ta nghĩ không cần ta phải ra tay đánh ngất ngươi chứ?” Thấy Cơ Hoa Diệm đáp xuống đất, Cơ Khuyết nhàn nhạt nói.
“Ta thua!” Cơ Hoa Diệm cũng không phản đối gì mà ngay tức khắc nhận thua, hắn cố gắng đến giờ đã là tốt lắm rồi. Thực chất hắn biết dù tu vi có ngang nhau nhưng hắn không có cơ hội thắng.
“Cơ Khuyết vốn là cháu của một vị cung phụng trong cơ gia, người này chỉ đứng thứ ba trong cơ gia nên tài nguyên bí tịch tu luyện cũng nhiều hơn người thường rất nhiều. Còn bản thân hắn chỉ là con cháu của một chi nhỏ đã rất xa, trong chi không có ai lắm quyền, những thứ hắn học được đa số đều có được ở Kỳ Nhân các. Dù chênh lệch về võ học hay tài nguyên tính ra rất nhỏ nhưng nhiều cái nhỏ ghép lại vẫn là chênh lệch lớn và cuối cùng kết quả đã rõ mồn một.” Cơ Nhiên Phùng nhìn xuống cục diện dưới sân giải thích cho Liễu Thiên.
“Trận này người thắng là Cơ Khuyết, trận tiếp theo là Điền Tiểu Hi đánh với Cơ Nhiên Dã!” Trọng tài lại trịnh trọng tuyên bố.
Thế là hai người Cơ Khuyết liền đi xuống nhường lại võ đài. Lúc này, Cơ Nhiên Dã từ trong một căn phòng nhỏ phía nam từ từ đi ra đứng giữa võ đài.
“Oa! Nhiên Dã ca ra rồi!”
“Tiểu Kiếm Vương! Nhiên Dã ca ca cố lên, chúng ta ủng hộ ca!”
“Nhiên Dã ca thật đẹp trai!”
“Soái ca của ta…”
Hắn vừa ra tiếng hò hét reo hò đã ầm ĩ hẳn lên, người người ca ngợi cổ vũ hắn.
“Đại ca cố lên!” Trong đó Cơ Nhiên Phùng cũng hét lên một câu cổ vũ làm cho mấy người Liễu Thiên phải trố mắt ra nhìn.
“Hì! Dù gì hắn cũng là đại ca ta!” Cơ Nhiên Phùng thấy mấy người nhìn mình thì khẽ cười giải thích.
“Ta có nói gì đâu, chỉ là không ngờ huynh cũng là người tình cảm như vậy, nếu là ta chưa chắc ta đã mở miệng hô lên được!” Liễu Thiên cười cười từ từ nói.
“Có gì, chỉ là một câu cổ vũ!” Cơ Nhiên Phùng lắc đầu nói.
Lúc này đây Điền Tiểu Hi cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra võ đài, với nàng thì mọi đối thủ đều phải vượt qua nên đối đầu với Cơ Nhiên Dã cũng không làm nàng lo lắng.
“Cẩn thận!” Cơ Ngọc Hoàn lo lắng nói.
“Nếu không đánh được thì cứ nhận thua, dù sao thời gian tu luyện của con vẫn chưa dài, thua một lần cũng không sao!” Điền Vô Lượng nhẹ nhàng dặn dò.
“Hai người yên tâm đi, cứ coi con như con nít vậy!” Điền Tiểu Hi gật đầu nói rồi lại bĩu môi than.
“Tiểu Hi tỷ cố lên, tỷ nhất định chiến thắng!” Liễu Thiên lúc này cũng nói một câu.
“Ừm! Có thế chứ, ta nhất định sẽ thắng!” Điền Tiểu Hi gật đầu cười vui vẻ rồi cũng quay người rời đi.
“Ta tuy cổ vũ cho đại ca nhưng cũng cổ vũ cho cả muội, cố lên!” Cơ Nhiên Phùng lúc này cũng nói một câu cổ vũ.
“Cảm ơn huynh, thôi ta ra đây!” Điền Tiểu Hi gật đầu rồi vội vàng đi ra phía ngoài.