Trời đã tối, khi này, tất cả các hành lang, đình đài, phòng ốc ở Liễu phủ đều đã có ánh đèn. Trong một gian phòng nhỏ phía sau khu đại điện, cả nhà ba người Liễu Thiên đang ăn cơm cùng nhau.
“Thiên nhi ta nghe mẫu thân nói từ đợt đi về thăm ngoại công con đã đạt Linh Cơ cảnh đệ thất trọng rồi! Như vậy sáu tháng qua con không có tiến bộ gì ư?” Liễu Nhân Khanh khi này liền nghi hoặc hỏi.
“Ông này, hài tử nó tiến giai như vậy đã nhanh lắm rồi, bây giờ có chững lại một chút cũng chỉ là củng cố cảnh giới, như vậy cũng tốt, sao phải sốt ruột!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt không vui quở trách.
“Mẫu thân đừng tức giận. Phụ thân chỉ là quan tâm hài nhi thôi!” Liễu Thiên cười cười giảng hòa rồi lại giải thích: “Hài nhi gần đây hơi bận tu luyện kiếm thuật nên tu vi tăng tiến khá chậm nhưng phụ thân cứ yên tâm, chỉ một vài ngày nữa là hài nhi sẽ lên đệ bát trong thôi!”
“Ha ha! Vậy thì tốt!” Liễu Nhân Khanh cười lớn gật đầu đầy hưng phấn.
“Xem ông kia! Có gì mà phấn khởi thế, con nó mới chuẩn bị đạt đệ bát trọng đã vậy rồi, nếu nó lên Khai Minh cảnh thì chắc phải mở tiệc đãi cả thành cũng nên!” Cơ Ngọc Oanh nhìn Liễu Nhân Khanh lắc đầu thở dài rồi lại mỉm cười nói.
“Hừm hừm! Ta đúng là hơi vui mừng thái quá!” Liễu Nhân Khanh khẽ ho vài cái tỏ vẻ điềm tĩnh nói nhưng trên mặt vẫn không dấu được sự vui vẻ.
Nếu bình thường ở tuổi mười sáu mới sắp đạt đến Linh Cơ cảnh đệ bát trọng thì chẳng có gì để vui mừng mà thậm trí còn lo lắng mới đúng. Nhưng đây không phải là bình thường, đây là Liễu Thiên. Hắn mười năm năm tuổi vẫn ở Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Khi đó Liễu Nhân Khanh rất lo lắng cho tương lai của hài tử nhưng đến này thì lỗi lo đó đã dần biến mất khi gã biết hài tử của mình đang tu luyện rất tốt.
“Tất cả đều do hài nhi trước kia không biết suy nghĩ đã làm phụ mẫu lo lắng!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt vui vẻ của phụ thân liền nhớ lại một đoạn ký ức của tên kia mà thở dài nói.
“Không sao, tuổi trẻ ai cũng phá phách, biết sửa sai là tốt rồi!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.
“Đúng vậy! Hảo hán tử giám làm giám nhận, biết tự nhận khuyết điểm, khi biết bản thân sai thì phải sửa, tiểu tử ngươi khá lắm, gia phụ nói quả không sai.” Liễu Nhân Khanh lúc này càng tỏ vẻ hài lòng nói.
“Phụ thân từng nói gì?” Cơ Ngọc Oanh liền hỏi.
“Gia phụ từng nhìn Liễu Thiên và bảo rằng nó sẽ thành nghiệp lớn. Trước kia ta không tin nhưng giờ ta có phần tin rồi!” Liễu Thiên hồi tưởng lại truyện mười mấy năm trước nói.
“Phụ thân cứ nói đùa! Con không thành phế vật đã là thành công lớn nhất rồi!” Liễu Thiên nghe vậy liền cười nói.
“Không sợ! Cứ từ từ! Vào được nội môn đã là đại sự rồi! Phải biết ta trước kia cũng rất chật vật mới vào được!” Liễu Nhân Khanh lắc đầu khích lệ.
“Đúng đó! Thời trước không phải vì phấn đấu theo đuổi ta thì phụ thân con cũng không vào được Nội Môn!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt hồi tưởng lầm bẩm.
“Hì! Như vậy phụ thân cũng có cố gắng.” Liễu Thiên khẽ cười.
“Ài! Nghĩ lại thời đó ta cũng hơi bồng bột không thì...!” Liễu Nhân Khanh nghĩ nghĩ một chút liền thở dài tỏ vẻ hối hận.
“Ông nói gì?” Cơ Ngọc Oanh chưa nghe hết đã dùng ánh mắt đầy trìu mến hỏi.
“À! Không có gì! Ta nói là hơi bồng bột không thì đã tu luyện tốt hơn rồi!” Liễu Nhân Khanh giật mình lắc đầu rồi lại cười cười giải thích.
“Hừ! Làm như lấy ta ông bị thiệt thòi không bằng!” Cơ Ngọc Oanh trợn mắt nói.
“Mẫu thân người quá nhạy cảm rồi!” Liễu Thiên ngồi bên cạnh chỉ biết gãi gãi đầu giảng hòa.
“Ông cứ cẩn thận!” Cơ Ngọc Oanh đe dọa.
“Tại hạ cam bái hạ phong!” Cơ Nhân Khanh chắp tay cung kính nói.
“À! Phụ thân! Hài nhi có đề nghị này mong người đồng ý!” Liễu Thiên lúc này nhớ ra gì đó liền hướng Liễu Nhân Khanh tỏ vẻ thỉnh cầu.
“Có gì cứ nói đi! Chúng ta là người nhà không cần câu lệ!” Liễu Nhân Khanh liền hất cằm nói.
“Hài nhi một lòng muốn tu luyện đến đỉnh cao, mai kia con sẽ đi khắp nơi nên sẽ không thể về lo việc gia tộc nhiều được. Vì vậy hài nhi muốn người hãy cho Liễu Hải đi theo để học tập sử lí các công việc trong gia tộc!” Liễu Thiên lúc này liền nói.
“Ý con…ta hiểu rồi, con muốn ta đào tạo Liễu Hải để mai kia nó thành gia chủ của Liễu gia thay con?” Liễu Nhân Khanh lưỡng lự rồi cũng tỏ vẻ hiểu ra liền hỏi.
“Vậy cũng tốt, ta cũng không mong mai kia Thiên nhi lại như phụ thân của nó, ngày nào cũng bù đầu trong công việc!” Cơ Ngọc Oanh bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng tình với Liễu Thiên.
“Liễu Hải giờ đã không thể đi xa trên con đường tu luyện nên hắn sẽ tập trung đi theo phụ thân học tập cách kinh doanh và quản lí gia tộc! Còn hài nhi sẽ không thể đảm nhiệm trọng trách này được.” Liễu Thiên từ từ giải thích.
“Con biết nghĩ cho đệ đệ mình như vậy là tốt, ta sẽ dẫn nó đi, còn xem nó có đủ khả năng không đã! Nhưng con muốn ra ngoài thì phải có tu vi vượt qua lão tổ tông thì mới được!” Liễu Nhân Khanh gật đầu nói rồi lại cười đưa ra điều kiện.
“Vâng!” Liễu Thiên biết phụ thân nói đùa nên rất nhanh vui vẻ gật đầu đáp.
“Thôi chúng ta ăn đi, mải nói chuyện thức ăn nguội hết rồi!” Cơ Ngọc Oanh liền thúc dục.
Liễu Thiên chỉ mỉm cười không nói gì nữa, hắn tiếp tục quay lại với bữa cơm trong tâm thế rất vui vẻ và thoải mái. Hắn hôm nay đã bỏ xuống một gánh nặng, một gánh nắng mà không phải ai cũng muốn từ bỏ.
Hắn hôm nay không phải chỉ giúp mỗi Liễu Hải mà còn giúp chính bản thân mình nữa. Hắn hôm này chính thức đã trối bỏ được trách nhiệm đại thiếu gia của hắn. Gia tộc hắn sẽ không bao giờ bỏ nhưng hắn không muốn gò bó vào một chức vị gì đó. Hắn muốn được đi khắp nơi, tìm hiểu mọi thứ trên thế giới này. Hôm nay, hắn đã nói ra trí hướng của hắn cho song thân biết. Khi biết, hai người họ cũng không có phản đối, điều này làm hắn rất vui vẻ nhưng cũng cảm thấy có chút áy náy.
Vui vẻ vì hắn được làm điều mình muốn còn áy náy chính là hắn đã chối bỏ một phần trách nhiệm của mình. Nhưng trên đời này làm gì có vẹn toàn được tất cả, hắn cũng vậy!
Ăn tối xong, Liễu Thiên cùng với Cơ Ngọc Oanh đi về phòng ở hậu viện còn Liễu Nhân Khanh lại vội vã đi ra đại điện.
Tính theo kiểu chia giờ của Trái Đất trước đây thì bây giờ cũng tầm tám giờ tối, Liễu Phủ lúc này đang rất yên tĩnh, các phòng đều có ánh đèn, mọi người đều chưa đi ngủ nhưng lại không có tiếng ồn nào cả. Phía ngoài hoa viên trước của phòng của Liễu Thiên cũng yên tĩnh không kém. Gió nhè nhẹ thổi, hoa cỏ khẽ lay động, những tán cây cũng nhẹ nhàng đung đưa dưới ánh trăng mờ đầu tháng.
Liễu Thiên khi này đang ngồi trong phòng tu luyện, hắn cũng chẳng quan tâm đến bên ngoài có yên tĩnh hay không, hắn chỉ tập trung vào những chuyển biến trong cơ thể mình. Không gian yên tĩnh tiếp tục duy trì, trong phòng, Liễu Thiên tiếp tục vận chuyển từng vòng từng vòng sơ nguyên từ các lộ tuyến kinh mạch trở về đan điền.
“Ầm!”
Thế nhưng Liễu Thiên vừa ngồi được một lúc thì bỗng có một âm thanh lớn phía trung tâm Liễu Phủ vang lại khiến hắn mở mắt đứng dậy.
“Có biến!” Hắn vừa đứng dậy liền mặc vội đồ rồi phi ra khỏi phòng chạy về phía đại điện.
“Rầm Rầm! Nha…” Sau âm thanh kia thì phía xa lại có những âm thanh khác liên tục vang lên, rồi tiếng hô hào đánh nhau, rồi ánh lửa bốc lên khiến cả Liễu phủ bừng tỉnh.
Khi này, không chỉ Liễu Thiên mà rất nhiều người khác trong gia tộc cũng chạy ra, mọi người nháo nhác chạy ra khỏi phòng, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều nhìn ra phương hướng phát ra tiếng động, có người lập tức lao đi nhưng cũng có người lùi lại vào phòng đóng cửa tắt đèn.
Liễu Thiên khi này vừa chạy qua hoa viên đến trước một dãy nhà thì gặp mấy người Liễu Thuyên cũng chạy ra đến đây.
“Đại ca!”
“Các ngươi cũng ra đây rồi!” Liễu Thiên gật đầu nói.
“Đại ca có biết xảy ra chuyện gì không?” Liễu Thuyên lúc này liền hỏi.
“Ta cũng không rõ! Nhìn ánh lửa và tiếng nổ lớn thì chắc là gia tộc bị người ta tấn công!” Liễu Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đại điện vẻ mặt lo lắng phán đoán.
“Vậy chúng ta mau qua đó thôi!” Liễu Hòa lúc này mới vội vàng nói.
“Không được! Trong gia tộc có nhiều phụ nữ và trẻ em cùng một số lượng lớn người không tu luyện. Các ngươi hãy tản ra huy động một số người khác bảo vệ họ, ta đi xem đại điện!” Liễu Thiên lúc này mới lắc đầu nói.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết! Tất cả hành động đi, mạng người quan trọng hơn! Đây chính là cơ hội chứng mình gia tộc cho chúng ta đi học không uổng phí!” Liễu Thuyên đang định nói gì thì Liễu Thiên đã cắt ngang.
“Đi đi!” Thấy mấy người Liễu Thuyên vẫn lưỡng lự Liễu Thiên lại quát lớn.
Mấy người kia giật mình rồi cũng gật đầu chia nhau tản ra, Liễu Thiên lúc này cũng rất nhanh chạy tiếp về phía đại điện.
…
Phía chính đường của Liễu phủ, hơn nửa khắc trước.
Nơi đây có một cái sân rộng, trên sân lúc này là rất nhiều người chia làm hai phe đang đứng. Một bên chính là đám người Liễu Nhân Khanh, một bên chính là đám người Tần Khang.
Bên Liễu Nhân Khanh chỉ có hơn năm chục người còn bên kia phải đến hai trăm người. Nhìn qua thôi cũng biết là Liễu gia đang bị vây hãm.
Trên không phía ngoài Liễu Phủ mấy chục trượng khi này có cũng có một bóng người đang đứng đó. Người này đang quan sát những diễn biến trong cái sân lớn kia.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Người này thấy Liễu gia chỉ có bằng kia người thì không khỏi lắc đầu thở dài thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ lại nhầm, không thể! Tin tức lần này là bên trưởng tôn báo xuống dù không đúng cũng không đến mức kém cỏi thế này!”
Người kia sau khi suy nghĩ một hồi liền cầm ra một hộp nhỏ đưa ra sau nói: “Hổ Hà! Người cứ theo kế hoạch hành động, lão già kia xuất hiện thì lập tức ra tay!”
“Được! Vì Nguyên Dương đan dù có bị Kỳ Nhân các truy sát ta cũng sẽ làm!” Một bóng người nữa xuất hiện cầm lấy hộp kia rồi liền biến mất.
Dưới sân của Liễu Phủ, hai nhóm người đang bước vào giai đoạn khẩu đấu.
“Liễu Nhân Khanh, ngươi tốt nhất không nên chống cự làm gì, hôm nay không có cơ hội cho Liễu gia các ngươi đâu!” Một vị đại hán đứng sau Tần Khang khi này mới lớn tiếng nói.
“Ài! Sa Lượng ngươi cũng thuộc dạng đại trượng phu có cốt khí nhưng thật không ngờ lại làm hành động phản chủ này!” Liễu Nhân Khanh khi này nhìn đại hán kia lắc đầu nói.
“Cái gì mà phản chủ, ngươi hữu đức vô tài làm sao xứng làm chủ của ta, một tên Khai Minh cảnh trung kỳ! Haha! Quá là yếu kém đi!” Sa Lượng phía bên kia lúc này lại nói rồi cười tỏ vẻ khinh bỉ.
Liễu Nhân Khanh chỉ lắc lắc đầu, gã lại nhìn lại Tần Khang tỏ vẻ khó hiểu nói: “Ngươi nghĩ bản thân là ai, ngươi dựa vào cái lại dám làm lên hành động này? Dù Đường Kim Thương có hộ thuẫn thì các ngươi cũng không đủ sức đâu? Ngay cả hắn cũng không đủ!”
Đường Kim Thương khi này đứng phía sau đám người Tần Khang nghe vậy cũng giật mình. Gã thật không ngờ mình và người của mình chưa xuất hiện vậy mà Liễu Nhân Khanh cũng biết. Đây là nguyên nhân gì, chẳng nhẽ thông tin đã lộ ra ngoài?
“Haha! Không thử làm sao biết không đủ! Lần này Liễu Nhân Toàn, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều đã dẫn người đi ta thử hỏi Liễu gia các ngươi lấy gì để chống lại bọn ta!” Tuy nghi hoặc là vậy nhưng Đường Kim Thương cũng không sợ, hắn tách đám người từ từ đi ra cười lớn nói.
“Ngươi không sợ Kỳ Nhân các điều tra ư?” Liễu Nhân Khanh vẻ mặt ầm trầm lại hỏi.
“Điều tra ư? Người Liễu gia chết hết thì còn gì để điều tra, khi đó là sẽ thành lập Tần gia. Tần gia sẽ tiếp tục đăng ký trực thuộc Kỳ Nhân các, như vậy chỉ là một gia tộc suy tàn thay bằng một gia tộc khác! Cống phẩm vẫn đủ, đối với Kỳ Nhân các không hề có một chút tổn hại nào!” Tần Khang lúc này tự hỏi rồi lại dùng ánh mắt âm lãnh nói.
Lúc này, Liễu Nhân Khanh gương mặt bình thản đi lên trước nói: “Hay cho một kế hoạch! Thế nhưng ta biết các ngươi đã lên kế hoạch này từ rất lâu nên hôm nay cũng không ngạc nhiên cho lắm. Còn các ngươi lại không nghĩ xem ta thế nào lại điều hết chủ lực ra khỏi gia tộc?”
“Như thế nào nữa, haha là do ngươi qua ngu ngốc nên đã hại gia tộc của mình!” Một người đứng trong đội ngũ của Tần Khang nghe vậy cười lớn châm biếm.
“Haha! Đúng vậy! “
“Ngươi đúng là bất tài nên mới hại gia tộc của mình.”
“Các người nói gì? Giết hết bọn chúng!”
Nhóm thuộc hạ của Tần Khang thi nhau cười nhạo Liễu Nhân Khanh làm cho đám người đứng sau Liễu Nhân Khanh tức giận định lao ra nhưng Liễu Nhân Khanh khi này lại chặn lại, gã thở ra một hơi nhìn lại đám người trước mặt lắc lắc đầu nói tiếp:
“Tần Khang ngươi có ý phản ta đã rõ từ lâu, ngươi chiêu mộ thuộc hạ ở khắp nơi, mở tiệc chiêu đãi các trưởng lão ngoại tộc, ngươi mua đan dược, binh khí hay ngay cả việc qua lại với Đường Kim Thương ta đều biết. Còn Đường Kim Thương ngươi muốn độc chiếm gia tài của Liễu gia ta cũng biết. Ngay cả việc các ngươi thành lập một nhóm sơn tặc ta cũng biết, những gì các ngươi bày ra chỉ là chò mèo trước mặt ta!” Liễu Nhân Khanh từ từ nói ra những gì mình biết nhưng gã lại không hề nhắc đến người đứng sau dật dây.
“Đánh rắm! Ngươi biết mà còn để gia tộc của mình bị tấn công? Để người thân của ngươi bị nguy hiểm, rồi lại điều hết người đi sao?” Tần Khang khi này mới mở miệng mắng.
“Kẻ tài ta cần nhưng kẻ luôn một lòng tư lợi thì Liễu mỗ không thể dung thứ. Hôm này các ngươi tự đến đây thì cũng không nên về nữa!” Liễu Nhân Khanh khi này không muốn nói nhiều nữa, một số thứ gã không thể nói ra cũng không muốn cho đám ngu muội này biết. Đám người này đã bị người lợi dụng thì cũng đành vì đó mà chết đi.
“Ta cũng không muốn nhiều lời nữa, tất cả lên, nam nữ trưởng thành của Liễu gia giết hết, đám thiếu niên thì bắt hết lại cho ta!” Tần Khang khi này cũng không nghĩ đến vấn đề Liễu Nhân Khanh biết âm mưu của mình liền ra lệnh, gã đã đi đến nước này thì không còn gì để quay đầu nữa. Lại nói thì biết đâu đây chỉ là võ mồm của đối thủ, đồng thời gã còn có cao nhân hỗ trợ như vậy việc gì phải sợ!
“Haha!” Liễu Nhân Khanh cười lớn rồi ánh mắt nhìn qua đám người Tần Khang giọng điệu đầy khí thế nói: “Người chết vì tài vật cũng như chó chết vì miếng xương!”
“Lớn mật! Anh em giết sạch bọn chúng!” Tần Khang nghe vậy vẻ mặt tức giận gầm lên. Đám người phía sau thấy vậy đồng loạt lao lên, theo đó các loại binh khi nhất tề đưa ra, một số kẻ tu vi cao thì trưởng kình theo tay đang vận tạo thành từng luồng khí ba động quanh thân nhìn rất có phong thái của cao thủ.