Theo lời của gã, năm người Liễu Thiên liền ngồi xuống, hai tay vịm chặt vào thành thuyền hay bất cứ chỗ nào thừa ra trên thuyền để tránh bị rơi xuống hồ.
Ngay tức khắc, thuyền tăng tốc gấp đôi lướt đi trên mặt hồ với tốc độ cực nhanh, Liễu Thiên nhìn thấy cảnh vật hai bên cứ thế vùn vụt trôi về phía sau.
Hắn còn nhìn thấy phía xa xa cũng có những thuyền khác đang lao đi với tốc độ nhanh không kém thuyền của hắn.
“Đây chắc chắn là người của các chi khác cũng đi tham gia thí luyện như chi mình.” Liễu Thiên thầm đoán rồi cũng không để ý đến những thuyền phía xa nữa, hắn quay lại với những cảnh vật phía sau.
Rất hiếm khi được ngồi thuyền thăm quan một cái hồ lớn như thế này, hắn phải tận dụng cơ hội này mới được!
Thuyền cứ thế lướt trên mặt nước, cảnh chiều tà trên mặt hồ đang được Liễu Thiên thưởng thức. Tuy nói tốc độ di chuyển của thuyền là rất nhanh nhưng mấy thứ ở phía xa tận chân trời thì vẫn thoải mái ngăm nhìn.
Phía xa hướng Tây – nơi được gọi là chân trời! Ở đó là dãy Tử Quang Sơn hiên ngang hùng vĩ kéo dài bất tận, phía dưới là rừng xanh bạt ngàn không thấy điểm cuối, phía trên là một nền trời hồng và một mặt trời đỏ như như hòn than đang từ từ lặn xuống, cạnh mặt trời kia là những đám mây nửa đỏ nửa đen đang lừ đừ di chuyển như những lão già tản bộ công viên, điểm tô lên nền trời cuối ngày đó là những cánh chim nho nhỏ mờ mờ đang bay về tổ,…
Tất cả mọi thứ nơi chân trời đều hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của Liễu Thiên, điều này làm tâm trạng của hắn bồi hồi lao lao khó hiểu, hắn lúc này bỗng có cảm giác nhớ nhà.
Thế nhưng cảm giác đó rất nhanh qua đi vì mặt trời đã đi xuống ẩn sau Tử Quang Sơn, màn đêm dần ùa về, mọi thứ trở lên tối tăm, Liễu Thiên bỏ xuống cảm xúc kia quay lại với hiện tại.
Tầm ba mươi phút đi thuyền với tốc độ bàn thờ, đám người Liễu Thiên đã cập bờ bên kia.
Sáu người vào bờ, theo sự dẫn dắt của đại chấp sự tiếp tục lên đường đi sâu vào trong rừng.
Lúc này các nhóm người của các chi khác cũng tương tự đi theo những con đường khác hướng phía sâu bên trong rừng mà đi. Nhìn sơ qua mấy chi khác thì nhân số tham gia cũng chỉ có vài người, nhiều là ba ít là một hai, không có chi nào đông như ‘chi’ sáu của Liễu Thiên cả.
Đại chấp sự đi đầu liền kết ấn hai nhịp khẽ quát một tiếng, ngay lúc đó một luồng sáng bùng lên từ tay gã. Ở tay gã lúc này hình như đang cầm một thứ gì đó đang phát sáng với cường độ rất cao, ánh sáng trắng xuyên qua khẽ tay gã chiếu sáng cả một vùng khu rừng.
“Quang Thạch, Nguyên Quang Dịch Thuật!” Hà Minh liền nói.
“Ngươi cũng hiểu biết đó!” Đại chấp sự nghe thấy Hà Minh nhận ra thì liền gật đầu tán thưởng.
“Cái này có gì đâu, cái này ai cũng biết mà!” Hà Minh lắc đầu nói.
“Quang Thạch thì có thể ai cũng biết nhưng để nhắc được tên của Nguyên Quang Dịch Thuật này thì không học hỏi nhiều thì không thể!” Tần Long lắc đầu thản nhiên nói.
“Mà thôi không nói nữa! Nhanh lên, chúng ta còn cả quảng đường dài đó!” Tần Long lúc lại lắc đầu không muốn nói đến vấn đề này nữa, gã cầm theo Quang Thạch quay đi nói.
Thế là mấy người Liễu Thiên cũng đi theo, trong lúc này cả đám lại bàn tán về vụ việc Quang Thạch kia!
Mà Hà Minh đại khái cũng nói qua cho mấy người Liễu Thiên tạm hiểu mà thôi chứ không có ý giải thích sâu.
Sáu người nối đuôi nhau đi sâu vào rừng, lúc đầu còn thấy tiếng nói chuyện nhưng càng về sau càng thấy yên ắng hơn hẳn. Chẳng ai nói chuyện nữa mà chỉ lặng lẽ bước đi trong đêm.
Thế là một cuộc hành trình biệt dã bắt đầu, sáu người một mạch đi hơn hai tiếng trong rừng mà vẫn chưa đến nơi. Điều này làm đám người Liễu Thiên há mồm không biết nói gì. Tuy đối với họ không tính là mệt nhưng đi bộ như vậy thật quá lâu đi.
Đi thêm nửa tiếng nữa, sáu người Liễu Thiên đã đi đến một vùng thảo nguyên nhỏ tầm hơn chục mẫu. Ra khỏi sư tối tăm của rừng rậm, cả đám đứng dưới ánh trăng đêm. Lúc này, cả đám đứng lại ở viền rừng nhìn ra phía xa xa thì thấy có một tòa thành nhỏ có ánh sáng.
Lúc này cũng có rất đông những nhóm người khác đang đi trên thảo nguyên hướng cổng thành có ánh sáng kia. Xem ra đây chính là nơi tập kết của đội mười hai như vị đại chấp sự kia từng đề cập.
Đại chấp sự liền thu quang thạch lại rồi tiếp tục dẫn năm người Liễu Thiên đi vào thảo nguyên tiến về phía tòa thành kia. Dưới ánh trăng khá sáng của một ngày giữa tháng mười một, năm người đi về phía tòa thành phía xa.
Cả đám vừa đi vừa nhìn quanh xem những người xung quanh có quen ai không? Đi gần những nhóm khác, Liễu Thiên bắt đầu nhìn qua gương mặt những đệ tử trong những nhóm này.
Theo đánh giá của Liễu Thiên thì những đệ tự này đều rất lạ mặt, ở đây chưa thấy người của những ‘chi’ khác trong ‘cung’ chữ Càn đến. Có thể họ chưa đến hoặc đã đến trước rồi nên Liễu Thiên không thể nhìn thấy người muốn thấy.
Những tên đệ tử của ‘cung’ khác khi nhìn nhóm Liễu Thiên thì tên nào ánh mắt cũng đây sát khí, gương mặt vô cùng bất thiện đầy địch ý. Dù bị đám người khác nhìn như vậy nhưng năm người Liễu Thiên cũng không bi làm cho ảnh hưởng, cả năm người vẫn thản nhiên vừa đi vừa thảo luận. Mà dĩ nhiên trong năm người cũng tự tách làm hai nhóm nói chuyện, ba người Liễu Thiên một nhóm, hai tên còn lại một nhóm.
Rất nhanh mấy người đến cổng thành, chỗ này cũng chẳng có ai canh gác cả nên mọi người cứ thế mà đi vào trong.
Bên trong tòa thành là lại có một tòa nhà lớn ở trung tâm, xung quanh là những dãy nhà nhỏ vây ngang dọc.
Đám người Liễu Thiên không có tiến vào tòa nhà lớn kia mà được dẫn sang dãy nhà phía bên trái.
Như bao nhóm khác thì vừa đi đến dãy nhà này đám người Liễu Thiên cũng được dẫn vào một gian phòng tầm hai mươi mét vuông.
Bên trong cũng không có đồ đạc gì cả, chỉ có mấy tấm phản, trên những tấm phản này được trải thảm, nhìn qua thì những thứ này mới được thu xếp mà thôi.
Căn phòng được thắp sáng bằng hai cây nến ở hai góc phòng cùng với ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mà thôi, ở đây lại không hề thấy những thiết bị phát sáng như trong tông môn.
Nhìn căn phòng này thật đơn sơ và lạnh lẽo!
“Tối nay các ngươi hãy nghỉ ở đây, sáng mai sẽ bắt đầu thí luyện. Tất cả hãy nghỉ sớm đi!” Đại chấp sự hướng mấy người Liễu Thiên nói rồi quay người rời đi.
Mấy người Liễu Thiên đứng đó nhộn nhạo một hồi.
“Có vấn đề gì không?” Gã đang quay người rời đi bỗng dừng lại hỏi một câu nữa.
Tất cả đều lắc đầu, thấy vậy đại chấp sự liền đi ra ngoài, cánh cửa kép lại. Tròng phòng chỉ còn năm người Liễu Thiên đang dứng nhìn nhau mà thôi.
“Chúng ta tu luyện rồi đi ngủ thôi!” Hà Minh bỗng nhiên đi lại một tấm phản bỏ đồ xuống nói.
Mấy người Liễu Thiên cũng tự đi ra một tấm phản của mình.
Thế là tất cả làm công việc buổi tối của mình, không ai quan tâm đến ai nữa.
…Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa lên, năm người Liễu Thiên đã dậy, tất cả đi ra khu hậu viên làm công việc vệ sinh cá nhân rồi hành trang đầy đủ đi đên tòa nhà ở giữa thành.
Theo sự dẫn dắt của đại chấp sự, đám Liễu Thiên tiến vào tòa nhà kia. Vừa vào trong Liễu Thiên nhìn quanh rồi đánh giá một lượt.
Tòa nhà này trần cao tầm năm mét, cột nhà to tầm một người ôm không xuể, điêu khắc, trang trí bình thường có chút gọn gàng nhã nhặn, ánh sáng bên trong tran hòa dễ chịu.
Thế nhưng trái ngược với không gian dễ chịu nhã nhặn này, ở chỗ này bây giờ có tầm hơn hai trăm người, thỉnh thoảng lại có những nhóm người khác đến. Tất cả đang rì rào bàn luận to nhỏ tạo lên một quang cảnh hổn hợp nhộn nhạo vô cùng.
Mấy người Liễu Thiên lúc này cũng đứng ở một chỗ trong tòa nhà này quan sát những nhóm khác.
“Toàn những kẻ nguy hiểm!” Ha Minh nhìn quanh một lượt thì e ngại đánh giá.
“Ừm! Ở đây cũng có rất nhiều đệ tử Khai Minh cảnh, thí luyện này không hề đơn giản!” Tằng Nhất cũng quan sát một lượt rồi gật đầu nói.
“Kệ đi! Nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải chúng ta đã tham gia rồi sao?” Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm nói.
Thêm một lúc nữa, mọi người coi như đã đông đủ! Khi này, từ phía ngoài một nhóm người cuối cùng tiến vào. Người đi đầu nhóm người này không ai khác chính là trung niên Thượng Quan Định, gã dẫn theo một vị chấp sự của chi một cùng đám đệ tử của chi này.
Đám người đi đến đâu thì mọi người đều tránh ra nhường đường. Phải biết cung chữ Càn là cung đứng đầu trong tám cung, chi một là chi đứng đầu của ‘cung’ nên có thể coi đây là nhóm đệ tử ưu tú nhất của đội mười hai.
Thế nhưng nếu chỉ có như vậy cũng không làm mọi người phải lùi ra hết như thế!
Điều đặc biệt là chi một lần này có đến mười mấy người tham gia thí luyện, hơn nữa là trong nhóm đó lại có năm nữ đệ tử.
Thí luyện kiểu này số lượng nữ đệ tử ít đến đáng thương mà có tham gia thì đa phần là nữ đệ tử của Tứ Tượng đội mà thôi. Vì vậy việc ‘chi’ một của đội mười hai có năm nữ đệ tử tham gia thí luyện khiến cho đám đệ tử càng thêm chú ý.
Mà nhất là trong số nữ đệ tử của ‘chi’ một lại có cả nhóm ba người Thượng Quan Nhu Vân.
“Xinh quá! Cung chữ Càn từ khi nào lại có một nữ đệ tử xinh như vây?”
“Nữ đệ tử này thì ta biết, nàng là Thượng Quan Nhu Vân, chắc chắn là nàng, không ngờ nàng cũng tham gia thí luyện này!”
“Ta cũng đã nghe qua không ngờ lại xinh đẹp đến vậy!”
“Tên hay, người cũng đẹp nữa!”
“Ta nhất định sẽ cho nàng thấy sự lợi hại của mình! Biết đâu nàng lại…”
…
Đám người chi một đi vào làm cho bầu không khí bên trong bỗng trở lên xôn xao ồn ào hơn hẳn. Tất cả đều đang bàn tán về Thượng Quan Nhu Vân xinh đẹp kia. Một số thì đang khó hiểu tại sao lần này chi một lại đông người tham gia như vậy.
Dưới sự quan sát của đám đông, Thượng Quan Định đi đầu thì chỉ mỉm cười, cước bộ thì nhanh hơn đi về phía trong, Thượng Quan Nhu Vân thì vẻ mặt khó chịu, ánh mắt lạnh băng đi theo sau.
Đi vào trung tâm tòa nhà, Thượng Quan Định đi lại một phía vắng vẻ hơn rồi gã liền ra hiệu những chi trong cung chữ Càn tập trung lại quanh gã.
Theo sự ra lệnh của gã, những chấp sự khác liền dẫn đệ tử của chi mình đi lại và chi sáu cũng không ngoại lệ.
Thượng Quan Nhu Vân thấy nhóm Liễu Thiên đi lại thì vẻ mặt biến đổi mấy lần sau đó ánh mắt trầm xuống. Thượng Quan Định thì cười tít mắt, xem ra thấy nhóm Liễu Thiên làm gã rất vui!
Mọi người thi lễ chào hỏi xong, các chấp sự báo quân số lên.
Thượng Quan Định liên trầm tư khẽ nói: “Lần này cung chúng ta có ba tư người, một con số khá lớn so với mọi lần.”
Gã nhìn một lượt đám đệ tử rồi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiền đề của thành công là chính lỗ lực, yếu tố quyết định của thành công là quyết đoán, điều quan trọng nhất để thành công là hợp tác. Trong mấy ngàn đệ tử tham gia thí luyện thì người các ngươi quen biết chỉ có chỗ này mà thôi, vì vậy vào bên trong nếu có gặp nhau thì hãy hợp tác kết hợp bảo vệ lẫn nhau.”
“Chẳng phải đây là thí luyện sức mạnh và sự can đảm của từng người sao, như vậy mà giúp đỡ nhau thì còn có tác dụng gì nữa!” Một nam đệ tử của chi hai vẻ mặt cao ngạo nói.
“Ngươi muốn tự lực điều đó không sai nhưng liên kết đồng đội sẽ đem lại cho các ngươi sự sống. Các ngươi có thể không cần đồng đội hay không cần những người khác giúp đỡ nhưng những người ở ‘cung’ khác ‘đội’ khác họ sẽ làm, họ sẽ liên kết lại và bắt những con chim lạc như các ngươi! Đây là nơi để thể hiện bản lĩnh bản thân cũng như sự kết hợp với bạn bè đồng đội!”
Thượng Quan Định không hề tức giận, gã lại từ từ nói.
Tất cả đệ tử chầm mặc suy nghĩ, Liễu Thiên thì đang nghĩ vớ vẩn.
Hắn đang đưa ra những trường hợp khi gặp Thượng Quan Nhu Vân bên trong thí luyện. Hắn đang tự hỏi với hoàn cảnh lúc đó hắn liệu có bị nàng giết không nữa, dù sao hắn cũng đã đắc tội nhiều lần với nàng. Mà trong đó giết người không những ít người biết mà có biết cũng không làm sao cả.
“Tốt nhất là cứ tránh xa một chút!” Liễu Thiên nghĩ vậy thì hơi rùng mình tự nhủ.
“Xong rồi! Tất cả hãy cố gắng! Chúc mọi người may mắn!”
Lúc này, Thượng Quan Định nói xong một hồi thì lại gật đầu chúc một câu rồi gã cũng quay người đi vào phía trong.
Những đệ tử ở lại tiếp tục bàn tán nhìn ngắm những người trong ‘chi’ và ‘cung’ khác. Tất cả tạo thành một không khí náo nhiệt, ồn ã vô cùng.
Mà ba người Thượng Quan Nhu Vân vẫn là tâm điểm của sự chú ý, lúc này không ít những nhóm hào kiệt đi lại muốn làm quen với mấy người nàng.
Thế nhưng những thanh thiếu niên trong ‘chi’ của Thượng Quan Nhu Vân làm sao để điều đó xảy ra, gần mười tên nam đệ tử phân biệt đứng thành một vòng để Thượng Quan Nhu Vân ở trong. Mà Thượng Quan Nhu Vân dường như biết điều này, nàng đứng bên trong không để ý gì cả mà chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên phía cuối tòa nhà.
Mấy tên muốn làm quen bị ngăn lại thì tỏ vẻ khó chịu, có kẻ lời qua tiếng lại tạo lên không khí căng thẳng vô cùng. Thế nhưng dù có nói gì thì cuối cùng đám đệ tử của các cung khác cũng không có cớ gì cả nên đành tỏ vẻ khó chịu đi về chỗ của mình.
Liễu Thiên thấy hết một màn này thì không khỏi lắc đầu, hắn giờ mới thấu câu nói: ‘Hồng nhân hỏa thủy’ là thế nào?
Không khí ồn ã này rất nhanh kết thúc vì lúc này từ căn phòng phía trong một nhóm người đi ra, tất cả đều mặc áo trưởng lão. Đi đầu là một tráng hán dáng người cân đối, mắt sáng mày cao, có bộ râu quai nón rậm rạp. Đi sau là tám trưởng lão của tám cung, Thượng Quan Định cũng ở trong số đó.