Thiên Ý

Chương 60: Chương 60: Không Linh Hoàn.




“Tên này thế mà cũng qua được! Haha! Nhìn thật thảm a!”

“Nhìn như sắp chết vây!”

“Ta đoán hắn chưa qua được tứ trọng nên mới chật vật như vậy!”

“Tên này đúng là phế vật…”

Một tràng bàn tán lại xuất hiên.

“Hì hì! Mọi người đang nói ta phải không?” Liễu Thiên khẽ cười rồi giả ngốc Hà Minh hỏi.

“Ngoài Liễu đại hiệp ra thì còn ai vào đây nữa!” Hà Minh cũng mỉm cười nói.

“Quá khen!” Liễu Thiên tỏ vẻ khách sáo đáp.

“Xong rồi thì đi ra ngoài cho người phía sau họ kiểm tra!” Lúc này, Lan chấp sự thấy bộ dáng diễn trò của Liễu Thiên như vậy liền khinh thường ra lệnh.

Liễu Thiên ra đến ngoài cơ thể cũng dần trở lại bình thường, hắn nghe thấy những lời của Lan chấp sự thì liền mỉm cười đứng dậy. Đối với hắn thì những lời khinh thường này đã quá quen rồi. Mà biểu hiện của hắn như vậy bị khinh thường là đúng, hắn cảm thấy không có gì phải tranh cãi cả!

Hắn cùng với Hà Minh liền quay trở lại tập trung vào hàng.

Mấy đệ tử khác thấy Liễu Thiên đi vào thì đều tỏ vẻ khinh thường, kẻ thì bĩu môi kẻ thì lắc đầu, kẻ thì cười nhạt, mấy nữ đệ tử cũng không thèm để ý đến hắn.

Hà Minh nhìn thấy một màn như vậy cảm thấy khó chịu, hắn đang định nói gì thì Liễu Thiên ngăn lại khẽ nói: “Thôi! Chúng ta xem Tằng Nhất kiểm tra đi!”

Hà Minh thở mạnh một cái, tỏ vẹ bực bội rồi cũng gật đầu.

Ngay lúc này, từ thông đạo một người đi ra, người này không ai khác chính là Tằng Nhất. Tên này từ trong thông đạo đi ra mà không thấy mảy may một tia dị thường, hắn cứ như vừa đi tản bộ về vậy!

Xem ra đối với đệ tử Khai Minh cảnh thì loại kiểm tra này không có chút thách thức nào cả!

Thực chất bài kiểm tra cuối này không chỉ là kiểm tra thân thể mà còn một phần liên quan đến tu vi nữa. Tu vi càng cao thì vượt ải áp lực này càng đơn giản. Ở ải cuối này, chỉ có mỗi Liễu Thiên không có nguyên thần nên mới chật vật như vậy.

Thế là chi sáu của Liễu Thiên đã kiểm tra xong, cả chi không có ai bị trượt cả.

Chi sáu của Liễu Thiên lại quay lại tập trung cùng các chi khác chờ đợi những chi sau kiểm tra nốt.

Trời mờ tối, lúc này chi mười cũng đã kiểm tra xong, tất cả đã tập hợp lại, vị trưởng lão kia tuyên lại bố:

“Kết thúc kiểm tra thể lực, chế độ trợ cấp mới! Sáng sớm ba ngày sau mọi người tập trung tại cổng của cung để đi vào Vạn Mộc Lâm thăm quan.

Sau màn phát biểu, vị trưởng lão kia liền ra lệnh phát đan.

Đầu tiên là nghi thức phát đan cho từng chi rồi các chấp sự lại phát đan cho đệ tử chi mình.

Lan chấp sự cầm một lọ đan dược bằng nắm tay có máu nâu đỏ từ từ đi lại phát cho từng người một trong chi sáu. Liễu Thiên cầm Không Linh Hoàn trên tay quan sát. Đó là một viên đan dược bằng hạt lạc có màu xanh biếc, khi cầm vào có cảm giác lạnh lạnh và một hương thơm dễ chịu lan tỏa.

Nhìn ngắm một lúc thì Liễu Thiên cũng lấy ra một lọ nhỏ bằng ngọc rồi bỏ Không Linh Hoàn vào rồi cất đi. Mà không chỉ có hắn mà tất cả các đệ tử khác đều làm điều tương tự.

Đan dược phát một lúc thì cũng xong, cuối cùng mọi người liền giải tán!

“Liễu Thiên ngươi mai có làm gì không?” Đi về được một đoạn Tằng Nhất bỗng hỏi.

“Ta chỉ tu luyện thôi, có việc gì không?” Liễu Thiên thản nhiên đáp rồi lại hỏi.

“Mấy hôm nữa chúng ta được đi chơi rồi nhưng mai ta lại có một vụ này muốn dẫn ngươi đi trước. Ngươi có hứng thú không?” Tằng Nhất từ từ nói rồi lại hỏi.

“Đi đâu? Tốn nhiều thời gian không?” Liễu Thiên không có trả lời mà lại hỏi.

“Đi vào Vạn Mộc Lâm, chỉ mất một ngày thôi!” Hà Minh lúc này nói chen vào.

“Chúng ta làm gì trong đó?” Liễu Thiên lại hỏi.

“Ngươi cứ đi đi, nếu ngươi đi thì chúng ta mới nói.” Tằng Nhất gạ gẫm rồi đưa ra điều kiện.

“Được! Đi thì đi!” Nhìn vào ánh mắt chờ đợi của hai người Tằng Nhất, Liễu Thiên không do dự nữa mà liền gật đầu đồng ý.

Tối đến, Liễu Thiên ngồi trên giường nhìn ngắm viên Không Linh Hoàn màu xanh biếc trên tay.

Theo như thể lệ của tông môn thì từ nay mỗi tháng một đệ tử sẽ nhận được ba viên Không Linh Hoàn. Hôm nay do hoàn thành bài kiểm tra thể lực nên mỗi đệ tử được thưởng một viên.

Cầm viên thuốc trên tay, Liễu Thiên nhìn ngắm mấy lượt rồi liền ném vào mồm nuốt xuống.

Ngay tức khắc, Liễu Thiên ngồi khoanh chân nhắm mắt bắt đầu tiến vào trạng thái tĩnh tu.

Lúc này, như mọi lần tu luyện, công pháp vận chuyển, linh khí trong thiên địa lại được Liễu Thiên tổng hợp thành nguyên thần rồi quy tụ lại đan điền. Có điều là nguyên thần vừa vào đan điền thì ngay tức khắc thiên tinh đang quay tròn kia không khách khí hút cho bằng hết.

Mà cùng lúc này lại có một luồng khí nóng từ dạ dày hắn bốc lên, luồng khí này bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể. Nó đi đến đâu nơi đó ấm lên, mỗi chỗ nó đi qua lúc đầu thì hơi khó chịu nhưng càng ngày lại càng dễ chịu.

Luồng khí nóng đó chính là dược khí trong Không Linh Hoàn đang tràn ra.

Đầu tiên đan dược vào dạ dày ở dạng dược liệu, khi dược liệu này bị axit tiêu hóa thì ló sinh ra dược khí, dược khí bốc lên rồi thẩm thấu qua thành dạ dày tiến vào từng tế bào, nó dần tản ra mọi điểm trên cơ thể.

Do lúc này, dược khí này cũng như linh khí sẽ được tổng hợp thành nguyên thần.

Dược khí tuy có lượng lớn nhưng khi tổng hợp thành nguyên thần thì lượng tiêu hao cũng không nhỏ. Ở cấp độ Linh cơ cảnh đệ tam trọng thì cứ ba hạt linh khí mới tổng hợp thành một hạt nguyên thần nhưng nếu là dược khí thì phải cần gấp đôi.

Chính vì vậy lên dùng đan dược chỉ đem tính phụ trợ mà thôi chứ cái chính vẫn phải tu luyện hấp thụ linh khí trong thiên địa.

Lại nói Không Linh Hoàn là một loại đan dược có nồng độ dược khí rất cao, lúc này dược khí trong dạ dày đang tỏa ra liên tục và không có dấu hiệu dừng lại.

Tại các tế bào trong cơ thể, trong các tế bào diễn ra đồng thời hai quá trình tổng hợp là tổng hợp linh khí và tổng hợp dược khí. Chính vì thế nên áp lực trên toàn cơ thể tăng lên rất cao.

Tu luyện rất phức tạp, muốn tiêu hóa linh dược thì cần vận hành công pháp tĩnh tu mà khi đó cơ thể cũng sẽ hấp thụ linh khí trong thiên địa. Vì vậy mọi tế bào sẽ phải tổng hợp hai loại khí một lúc. Như vậy thì áp lực lên cơ thể sẽ tăng lên! Đây chính là tính toán của tông môn khi bắt buộc phải cho kiểm tra xong mới cho dùng thuốc.

Lại nói đến việc những gia tộc có tiền cho con cái dùng thuốc từ nhỏ thì đó đều là những loại thuốc có tác dụng phụ trợ chứ không hấp thụ trực tiếp kiểu này. Mà có hấp thụ trực tiếp thì cũng có trưởng bối dùng nguyên thần trợ gúp hấp thụ. Còn trong tông môn thì có hàng vạn đệ tử nên không thể nào mỗi đệ tử đều có cao nhân hỗ trợ được.

Vì vậy trong tông việc quản thuốc rất nghiêm ngặt, các gia tộc đưa đệ tử mới nhập tông phải cam đoan không mang theo các loại linh dược thuộc hệ ‘thực linh*’. Việc cố ý mang vào mà để tông mông phát hiện được, nhẹ thì đệ tử đó bị đuổi về, nặng thì toàn bộ đệ tử trong gia tộc đó bị đuổi về. Vì vậy các gia tộc dù lớn hay nhỏ đều tuân theo và để cho Kỳ Nhân Các phân phối đan dược tu luyện cho đệ tử trong gia tộc mình.

*Thực linh ý nói linh dược dùng để ăn trực tiếp.

Quá trình tổng hợp nguyên thần diễn ra tầm nửa canh giờ thì dược khí đã thưa dần, trong dạ dày của Liễu Thiên, Không Linh Hoàn đã gần tan hết chỉ còn bằng hạt thóc mà thôi.

Thêm một khắc nữa, Liễu Thiên lúc này đã trở lại bình thường. Dược khí trong cơ thể đã tổng hợp hết, số lượng nguyên thần tu luyện được hôm nay là rất nhiều, tính ra cũng nhiều gấp mấy lần ngày thường.

Dược khí tuy tổng hợp kém hơn nhưng lưu lượng lớn hơn nên số lượng nguyên thần tổng hợp được cũng nhiều hơn việc tu luyện. Thế nhưng ai cũng biết trên đời người đông thảo dược thì ít, một số loại linh dược lại có điều kiện sinh sống đặc thù nên không thể nuôi trồng được. Nên đan dược trong giới tu luyện luôn là vấn đề được các tổ chức lớn quan tâm.

Không Linh Hoàn được luyện ra từ nhiều loại thảo dược khác nhau trong đó chủ dược gồm bốn loại linh thảo là Trúc Diệp thảo, Tú hoa mộc, Linh Ti quả và Hoàng Liên phấn. Bốn loại này đều có thể nuôi trồng, trong Y Viện cũng có trồng với trữ lượng lớn. Thế nhưng từ linh thảo thành đan dược hao tổn quá nhiều và số đệ tử trong tông quá đông đảo nên Không Linh hoàn dù mỗi năm sản xuất ra hàng vạn viên cũng không đủ để cho mọi người dùng hàng ngày.

Vì vậy nên với ngoại môn đệ tử thì mỗi tháng chỉ có ba viên mà thôi.

Liễu Thiên lúc này tu luyện xong thì liền xem xét lại tình hình cơ thể của mình.

Khi hắn nhìn lại đan điền của mình thì lại chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Cả đan điền của hắn đều khô cạn không hề có một chút nguyên thần dư thừa, ngoài lượng nguyên thần đã xây dựng lên thành đan điền thì trong đan điền không hề có một chút nguyên thần nào để sử dụng cả.

Theo tu luyện thì nguyên thần sẽ theo sự khống chế của công pháp tiến vào điểm thủy khởi. Sau đó nguyên thần từ điểm thủy khởi sẽ đi ra đan điền tiến hành tích tụ.

Bước đầu tích tụ chính là tạo thành đan điền, khi thành đan điền tạo được đến đâu thì sẽ tích tụ nguyên thần đến đó. Khi xây dựng và tích tụ tối đa thì chính là lúc đột phá.

Đan điền của Liễu Thiên bây giờ đã được tạo một nửa rồi nhưng trong một nửa đó lại không hề có nguyên thần bên trong.

Nguyên nhân chính là do thiên tinh kia hấp thụ hết làm cho đan điền của hắn luôn ở trạng thái khô cạn. Như vậy đồng nghĩa với việc tu vi hắn không tăng tiến và không có nguyên thần để sử dụng.

Tu vi không tăng tiến, Liễu Thiên cũng không buồn nhưng việc không có nguyên thần sử dụng thì lại khiến hắn có chút khó chịu. Nguyên nhân là khi luyện tập hàng ngày hắn không thể kết hợp cùng nguyên thần nên việc tu luyện cũng không được như ý.

Bỏ qua suy nghĩ về thiên tinh, Liễu Thiên bò lên giường đi ngủ, ngày mai hắn còn có hẹn.

Sáng hôm sau, theo lời ước hẹn, Liễu Thiên được Tằng Nhất và Hà Minh dẫn ra khỏi cung chữ Càn.

“Ngươi nói là đi vào Vạn Mộc Lâm ư? Chúng ta làm sao được vào trong đó?” Liễu Thiên đi theo sau nghi hoặc hỏi.

“Vạn Mộc Lâm nguy hiểm thật nhưng không phải chỗ nào cũng vậy, nhiều chỗ cũng không có cấm đệ tử ra vào thăm quan. Lại nói chúng ta cũng chỉ đi vào viền ngoài mà thôi!” Tằng Nhất liền quay lại nói.

“Đúng vậy! Mà Tằng Nhất đã lên Khai Minh cảnh thì chúng ta càng dễ ràng đi vào đó hơn.” Hà Minh cũng gật đầu nói theo.

Ba người vừa nói vừa đi rất nhanh ra đến cổng của đội mười hai.

Từ cổng đi về phía Đông Bắc hơn cây số, ba người Liễu Thiên đã nhìn thấy một dải đất phẳng, sau dải đất đó là một dải rừng cây dài bất tật không nhìn thấy điểm cuối.

“Kia là Vạn Mộc Lâm ư?” Liễu Thiên chỉ ra cánh rừng phía xa hỏi.

“Đó chỉ là viền ngoài mà thôi! Chúng ta đi vào tầm hai dặm sẽ thấy những trạm canh gác, khi đó mới thực sự tiến vào Vạn Mộc Lâm.” Hà Minh lắc đầu nói.

“Thế thì đi thôi!” Liễu Thiên nghe vậy liền đi lên trước nói.

“Từ đã! Chúng ta đâu phải đi hẳn vào Vạn Mộc Lâm, chúng ta đi đến khu Bách Du hồ gần đây nên phải đi nối khác!” Tằng Nhất vội kéo Liễu Thiên lại nói.

“Đúng vậy, đi dọc theo viền rừng hơn năm dặm nữa, rồi từ đó qua cửa đi vào!” Hà Minh gật đầu nói rồi liền dẫn đầu đi lên trước.

Ba người lại theo những con đường lớn nhỏ khác nhau đi về phía bắc. Cả ba đi qua nhiều khu nhà nhỏ đơn sơ quanh viền rừng và cuối cùng cũng dừng lại ở một chỗ như vậy.

Đây là một trạm gác của chấp sự quản lý xung quanh Vạn Mộc Lâm.

Từ đó Tằng Nhất đi lên làm vài thủ tục gì đó rồi liền quay lại cười nói với hai người Liễu Thiên: “Được rồi! Chúng ta phải về trước khi trời tối!”

“Nếu không về kịp thì sao?” Liễu Thiên liền hỏi.

“Hừ! Sao ư? Các ngươi sẽ bị hủy đi thành tích học tập thời gian qua, diện bích hai tuần tại hình đường!” Một vị trung niên mặt có một vết tràm từ đâu đi lại khẽ hừ một cái nói.

Ba người qua ra nhìn thì thấy đó là một vị chấp sự thì không khỏi lùi lại tỏ vẻ kính trọng.

“Hai ngày nữa là đến buổi thăm quan rồi! Các ngươi giờ này lại muốn đi vào trong đó làm gì?” Vị trung niên kia đi lại từ từ hỏi.

“Bọn đệ tử có hẹn trong đó, ngài cũng biết Bách Du hồ rất gần đây và không có mấy nguy hiểm. Chúng ta chỉ đi chơi cho khuây khỏa mà thôi!” Tằng Nhất lúc này vội đi lên trước nói.

“Ngươi đừng tưởng Khai Minh cảnh vào đó thì có thể thong dong, trong đó tuy không có yêu thú nhưng cũng không thiếu cự thú mà các ngươi không đánh lại được. Lúc đó mất mạng là điều khó tránh khỏi, nên nhớ tông mông không chịu trách nhiệm đâu!” Trung niên kia nhìn qua Tằng Nhất rồi lại trợn mắt đe dọa.

“Đa tạ chấp sự đã chỉ dậy, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận!” Tằng Nhất liền chắp tay tỏ vẻ cảm kích nói.

“Thôi ta không nhiều lời, trời tối mà chưa ra mà để bọn ta phải đi tìm thì các ngươi biết hậu quả rồi đó!” Vị trung niên kia cảm thấy không khuyên được thì cũng không cản nữa, gã xua xua tay nói rồi lại dặn một câu.

Ba người Liễu Thiên nghe vậy thì liền cung kính dạ vâng rồi từ từ quay đầu rời đi.

“Nhanh thôi! Tối không về kịp thì tiêu đó!” Hà Minh lúc này có hơi lo lắng thúc dục.

“Ngươi lo gì, nơi đó gần đây, cả đi lẫn về chưa mất một canh giờ, chúng ta còn thừa thời gian.” Tằng Nhất liền nói.

Liễu Thiên thì chẳng nói gì cả, hắn hôm này để cho hai tên kia làm chủ hết, cái gì không hiểu thì hắn mới hỏi mà thôi.

Lúc này, ba người đi qua khu nhà nhỏ kia rồi theo một con đường nhỏ tiến ra viền rừng, từ đó đi vào trong cánh rừng xanh thẳm bất tận kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.