Công pháp này, Liễu gia chưa có ai luyện được đến ngũ trọng cả. Ngay cả Liễu Không gia gia của Liễu Thiên đã đạt Hoành Không cảnh nhưng cũng chỉ dừng lại ở đệ tứ trọng mà thôi. Đây là một bộ công pháp khó luyện vô cùng và người không có tạo ngộ thích hợp thì rất khó đạt đến đệ tam trọng.
Đã hiểu rõ về công pháp hai trọng đầu tiên, đệ tam trọng thì cả đọc qua hắn còn chưa đọc thì lấy gì mà hỏi. Như vậy về công pháp Liễu Thiên không có gì để hỏi cả.
Thực ra hắn cũng định hỏi một chút nhưng do thái độ của chấp sự họ Lan làm hắn khó chịu nên không cần sự chỉ dậy của nàng.
Liễu Thiên không dây dưa với nàng nữa, hắn đi sang chỗ Hướng chấp sự.
Liễu Thiên chào Hướng chấp sự một cái, hắn liền nói: “Mong Hướng chấp sự giải thích cho đệ tử cuốn kiếm phổ này!”
Nói xong, Liễu Thiên lấy kiếm phổ ra đưa cho Hướng Kha.
Hướng Kha cầm cuốn kiếm phô lên, gã không cần dở ra lắc đầu nói: “Đây là một cuốn kiếm phổ không chính thức!”
“Không chính thức?” Liễu Thiên cảm thấy khó hiểu.
“Ừm! Người viết nó là một tuyệt đại cao thủ nhưng cũng là một người thô lỗ ngông cuồng đến tột cùng.”
Hướng Kha lắc đầu cảm thán: “Cuồng Nhân Kiếm khách danh trấn thiên hạ. Cuồng nhân nhất kiếm áp quần hùng, kiếm nơi thân ai giám tranh phong? Nhất kiếm trảm vạn địch, nhị kiếm chia Tây Hải!”
Hướng Kha tiếp tục nói.“Ngài từng là một trong Tam Đế tại Trung Địa. Người đời gọi ngài là Tây Kiếm Đế, bộ kiếm phổ này là do ngài viết ra khi còn chưa nổi danh được tông môn sưu tầm lại.”
“Tây Kiếm Đế tính tình phóng khoáng ngông cuồng, ngài luyện kiếm rất giỏi nhưng lại không biết cách truyền thụ những thứ mình có cho đời sau. Bản kiếm phổ này là bản sao từ bản chép tay của ngài, trong đây câu văn lộn xộn, từ ngữ sắp xếp lung tung, thỉnh thoảng lại chèn ngang chèn dọc những đoạn thơ từ và thỉnh thoảng cũng có những câu không rõ nghĩa. Vì vậy thật khó để nhìn ra được trong đó là một bộ kiếm phổ.
“Ngay cả những cao nhân của tông môn cũng không thể biên soạn thành kiếm phổ được. Vì vậy họ đã chép nó lại y hệt như bản chính và chỉnh lại một chút cho dễ nhìn rồi đem trưng bày ở thư viện và bí phòng. Từ trước đến nay có rất nhiều người từng xem qua cuốn kiếm phổ này nhưng chưa một ai thực sự hiểu được nó. Chỉ có một số người qua đó ngộ ra vài chiêu mà thôi.”
Nói đến đây Hướng Kha quay ra nhìn Liễu Thiên khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng tốn thời gian vào nó nữa, ngươi phải biết thời gian không chờ ai bao giờ!”
“Đa tạ!” Liễu Thiên cầm kiếm phổ cung kính nói: “Ta sẽ tự cân nhắc!”
Hắn dẫu biết vô vọng nhưng hắn đã chọn thì không dễ dàng từ bỏ. Dù sao cũng phải nghiên cứu một thời gian rồi mới tính tiếp.
Tiếp theo, Liễu Thiên đi sang chỗ Đồng chấp sự, nếu đã không tìm hiểu được kiếm phổ này thì hắn muốn tìm hiểu những thứ cơ bản về cách dùng kiếm.
Hướng Kha thấy Liễu Thiên kiên quyết như vậy thì lắc đầu không nói gì nữa.
“Đồng chấp sự khi dùng kiếm thì cần những kỹ năng gì ạ?” Liễu Thiên ngồi trước bàn của Đồng Nhất Tiêu cung kính hỏi.
Đồng Nhất Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Kiếm thuật chia ra làm dùng khí ngự kiếm và dùng kiếm ngự khí. Dùng khí ngự kiếm là trường hợp một người từ xa dùng nguyên thần dung nhập vào kiếm để chiến đấu. Dùng kiếm ngự khí là kiếm cầm trong tay, một kiếm chém ra kiếm khí tấn công kẻ thù ở phía xa. Ngươi đại khái có thể hiểu như vậy.”
Thấy Liễu Thiên có vẻ hiểu, Đồng Nhất Tiêu lại nói.
“Tiếp theo là phân biệt sự khác biệt giữa hai dạng kiếm thuật trong dị giả.
Lấy kiếm ngự khí là một dạng dùng nguyên thần truyền vào kiếm hoặc dùng nguyên thần tạo thành kiếm. Kiếm không trong tay mà chỉ có nguyên thần liên kết cùng kiếm, sau đó điều khiển kiếm công kích kẻ thù. Ưu điểm tầm công kích xa, một lúc có thể điều khiển nhiều kiếm, công kích đa dạng khó ngăn chặn và tiêu tốn ít nguyên thần. Nhược điểm là hao tổn tinh thần khi sử dụng nhiều kiếm, lực công kích không cao, dễ để ra sơ hở nguyên thần vận hành, khó phòng thủ cho bản thân.
Dùng kiếm ngự khí là dạng chiến đấu kiếm thuật cơ bản, nó không khác gì những kiếm khách trong giang hồ, có điều là theo mỗi kiếm xuất ra sẽ có nguyên thần chuyển hóa thành kiếm khí bay ra tấn công kẻ thù. Ưu điểm của dạng này là dễ luyện, ngay cả ở cảnh giới thấp cũng có thể luyện được, lực công kích lớn, công thủ toàn diện. Nhược điểm là công kích không xa, càng xa thì hiệu quả càng giảm, nguyên thần tiêu tốn lớn, xuất chiêu đơn giản đối thủ có thể nhìn ra quỹ đạo để chống đỡ.
“Dù là hình thức nào thì khi chiến đấu của kiếm cũng gồm bốn kiểu chính là đâm, chém, lướt và chặn. Bốn kỹ năng này là bốn kỹ năng cơ bản của chiến đấu bằng kiếm, qua bốn kỹ năng này con người đã nghiên cứu ra hàng ngàn bộ kiếm pháp khác nhau.”
Đồng Nhất Tiêu lại giảng giải, nhìn gã rất hăng say.
“Bốn kỹ năng?” Liễu Thiên lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Ngươi về nhà từ từ nghiên cứu rồi ta sẽ nói ở tuần sau giờ ta tiếp tục giới thiệu qua về kiếm đạo.” Đồng Nhất Tiêu gật đầu nói.
“Kiếm đạo là thứ bắt đầu luyện thì dễ nhưng để tìm hiểu sâu xa thì vô cùng khó. Trong kiếm đạo còn có rất nhiều kía cạnh khác liên quan chặt chẽ với nhau đó là tâm, tay và kiếm.”
Ba khía cạnh tâm, tay và kiếm này đa số áp dụng cho những người dùng kiếm ngự khí, tâm nhất niệm, kiếm nơi tay trảm vạn vật. Ba trạng thái tiến triển là tâm khiển tay, tay khiển kiếm, kiếm khiển tâm.”
“Thế nào là kiếm khiển tâm?” Liễu Thiên liền hỏi.
“Kiếm khiển tâm chính là trạng thái đỉnh cao của kiếm đạo, khi đó người dùng kiếm đã hợp tâm mình vào thanh kiếm, mỗi đường kiếm đều kéo theo tâm hồn của kiếm khách để đạt đến trạng thái hoa mỹ nhất.
Nhưng đó chỉ là dùng kiếm bình thường, còn trong dị giả kiếm còn thêm một chữ nữa đó là nguyên, dùng kiếm không thì không thể thắng được một dị giả khác, phải có nguyên thần nhập vào kiếm. Vì vậy kết hợp thêm chữ nguyên là thành bốn khía cạnh là tâm, nguyên, tay và kiếm.
Khi này tâm vận chuyển nguyên thần, nguyên thần chạy trong cơ thể đến cánh tay, theo lực cánh tay nhập vào kiếm, từ kiếm phóng xuất ra ngoài tạo thành kiếm khí.”
Nói đến đây Đồng Nhất Tiêu dừng lại nghỉ một nhịp, nhưng Liễu Thiên không cho gã nghỉ lại hỏi: “Thế những khía cạnh trong dùng khí ngự kiếm là gì ạ?”
Đồng Nhất Tiêu lắc đầu nói: “Cái đó ở cảnh giới cao hơn, ta cũng không rõ, mai kia ngươi vào được nội môn sẽ hỏi trưởng lão trong đó. Bây giờ mới Linh Cơ cảnh mà quan tâm đến khí ngự kiếm làm gì?”
Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi: “Như vậy là dùng khí ngự kiếm cao cấp hơn dùng kiếm xuất khí ư?”
Đồng Nhất Tiêu chỉ vào cuốn kiếm phổ trong tay Liễu Thiên nói: “Vị cuồng nhân kiếm khách này là một cao thủ dùng kiếm ngự khí. Ngươi nghĩ sao?”
Liễu Thiên gật gật đầu nói: “Rất mạnh!”
Đồng Nhất Tiêu đưa cho Liễu Thiên một thẻ bài nói: “Cầm cái này, ngày mai hãy đến Bí tịch phòng tìm một bộ khác!”
“Được thêm một bộ nữa ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Bộ bí tịch vô danh này chỉ coi như một bộ tham khảo, đúng ra ngươi đã lấy đủ bí tịch thì từ giờ đến khi hết một năm huấn luyện không được lấy thêm nữa. Nhưng dù sao bí tịch kiếm phổ này cũng vô dụng lên cho ngươi chọn một bộ khác.”
“Lấy xong nhớ giao nộp thẻ bài lên, cái này của Hướng chấp sự đó.” Đồng Nhất Tiêu nhắc nhở
“Đa tạ Hướng chấp sự!” Liễu Thiên quay sang chỗ Hướng Kha cung kính nói.
Hướng Kha cũng chỉ gật đầu mà không nói gì!
“Thôi ngươi lui đi, trời tối rồi, chúng ta cũng phải tập hợp nữa!” Đồng Nhất Tiêu hất hất tay nói.
Đồng Nhất Tiêu tuy luyện kiếm không giỏi nhưng lí thuyết lại thuộc hạng đứng đầu, gã đã nghiên cứu và học hỏi rất nhiều năm mới rút ra được bằng đó kiến thức về kiếm đạo, hôm này gặp được Liễu Thiên ham học đã một mạch nói hết ra. Mà Liễu Thiên cũng rất may mới gặp được gã!
Liễu Thiên lúc này mới quay lại nhìn thì thấy tất cả mọi người đều đang ngồi chờ hắn, Tằng Nhất cũng đã hỏi xong và đi xuống rồi, Liễu Thiên quá tập trung nên không để ý.
Liễu Thiên xuống dưới, Lan Nhược Vân liền nói: “Mọi khúc mắc của mọi người đã được giải thích. Các ngươi vẫn chưa được phép tu luyện bí tịch, tất cả hãy nghiên cứu tiếp, dựa vào những chỉ dẫn của chúng ta mà nghiên cứu. Khi nào đủ một tuần, tất cả phải qua một bài kiểm tra độ hiểu biết về mật tịch và binh khí thì mới được tu luyện, kẻ nào làm trái sẽ bị thu hồi mật tịch và cắt trợ cấp ba tháng.”
Nhìn hai mươi đệ tử này một lượt, Lan Nhược Vân lại hỏi: “Rõ chưa?”
“Rõ!” Tất cả đồng thanh hô.
“Giải tán đi!” Lan Nhược Vân xua tay rồi cùng hai vị kia đi ra khỏi đây.
Đám đệ tử cũng lục tục đi ra khỏi đây. Liễu Thiên nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã xuống núi, ánh dương cuối cùng cũng đã biến mất, trời đang tối rất nhanh.
“Các ngươi có tập luyện nữa không?” Ba người Liễu Thiên ở lại sau cùng, Liễu Thiên hướng hai người kia hỏi.
“Luyện tập cái gì?” Tằng Nhất chố đôi mắt thâm quầng hỏi.
“Ta muốn tập thêm chút thể lực, không phấn đấu sợ rằng sẽ không làm lên trò trống gì. Kiếp này chỉ là kẻ đứng dưới nhìn lên kẻ khác mà thôi!”
Liễu Thiên nhìn ra ngoài trời nói.
“Được ta sẽ cùng ngươi! Chúng ta cùng thành cường giả.” Hà Minh tuổi trẻ quyết tâm cao nói.
“Chẳng nhẽ ta lại sợ! Được chúng ta đi!” Tằng Nhất nói xong liền phóng ra khỏi phòng đầu tiên.
Hai người Liễu Thiên chạy theo, rất nhanh cả ba biến mất khỏi dãy nhà chi sáu.
Sân tập của cung, một mặt trải rộng hơn mười mẫu, ở đó có chỗ có cỏ tốt tươi, có chỗ là đất nâu đầy bụi. Cả một sân tập rộng lớn chỉ có ba bóng người nhỏ xíu đang múa may gì đó.
Nhìn lại gần thì đó chính là ba người Liễu Thiên, cả ba đang tập thể lực, kẻ thì chống đẩy, kẻ thì trồng cây chuối, kẻ thì đứng lên ngồi xuống. Cứ như vậy một lúc họ lại đổi kiểu tập luyện, cả ba mồ hôi nhễ nhại, áo ướt như người dội nước. Nhưng cả ba vẫn cố gắng, nửa canh giờ ước hẹn chưa kết thúc chưa được đầu hàng.
Trời tối như mực, trên sân tập vô cùng vắng vẻ, ba người Liễu Thiên cửi trần vắt áo trên vai đi về phía chi của mình.
“Mệt thật!” Liễu Thiên vừa đi vừa thở nói.
“Cứ tập thế này chúng ta về thể lực ắt không sợ kẻ nào!” Hà Minh cũng nói.
Tằng Nhất nghe vậy cũng đáp: “Chúng ta về nhanh kẻo không còn cơm mà ăn đâu!”
Cả ba luyện tập nửa canh giờ sau đó ngồi nghỉ một lúc, đến khi đi về đã rất muộn rồi. Nếu tính theo giờ hiện đại thì giờ cũng gần 8h tối rồi. Thời gian này phòng ăn có thể đã không còn ai nữa!
Tại phòng ăn, cả ba người Liễu Thiên mỗi người đều có một cái mâm nhỏ được chứa đầy đồ ăn để trước mặt, xem ra hôm nay thật vớ bở. Nguyên nhân của việc này là ba người họ đến muộn, khi này mấy vị trù sư sắp nghỉ rồi nên bọn họ thoải mái, thích lấy bao nhiêu thì lấy.
Cả ba nhìn đống đồ ăn không ai bảo ai bắt đầu ăn như hổ đói lâu ngày, tên nào tên đấy phồng má trợn mắt nuốt lấy nuốt để.
Rất nhanh bữa tối đã giải quyết xong, cả ba ngồi nghỉ một lúc rồi bê cái bụng bự đị về phía chi mình.
Những ngày tiếp theo, đám người Liễu Thiên buổi sáng được học về kinh mạch, huyệt đạo, bát quái, địa lí, lịch sử, thiên nhiên, vận khí, ảo cảnh,… Buổi chiều vẫn là tập luyện thể lực dưới sự giám sát của chấp sự. Cuối buổi vẫn là bài tập riêng của ba người Liễu Thiên.
Cứ như vậy thời gian một tuần trôi đi, buổi chiều hôm nay sau khi kết thục buổi tập thể lực, đám người Liễu Thiên sẽ phải kiểm tra hiểu biết về mật tịch để lấy điều kiện tu luyện.
Vẫn tại căn phòng chấp sự của chi sáu, từng nhóm ba người một đi lên.
Năm loạt qua đi, nhưng chưa có ai bị đánh trượt cả, tất cả đều thành công.
Nguyên nhân là những kẻ vào đây đều là những kẻ ưu tú, rất ít kẻ ăn bám gia tộc để vào đây. Cùng với đó bí tịch và binh khí đã được giảng giải một lượt, đồng thời lại có một tuần nghiên cứu kỹ lưỡng. Bằng đó điều kiện mà vẫn bị đánh trượt thì đúng là phế vật rồi.
Cuối cùng cũng đến lượt hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất đi lên kiểm tra. Đầu tiên Liễu Thiên gặp Lan chấp sự, công pháp vốn không cần kiểm tra, ai cần hỏi thêm thì hỏi không thì có thể trực tiếp sang chấp sự khác.
Do lượt cuối chỉ có hai người nên Liễu Thiên rất nhanh chuyển qua chỗ Đồng Nhất Tiêu để kiểm tra.
Còn vấn đề công pháp hắn thật sự không muốn hỏi. Một tuần qua hắn đã tu luyện rất hiệu quả, nguyên thần đã sắp đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng rồi, hắn cảm thấy công pháp của mình vận hành rất trôi chảy, mỗi ngày vòng xoáy một rõ nét, mọi thứ vẫn tiến triển tốt, bây giờ chỉ chờ tu vi tăng tiến là công pháp của hắn cũng tiến triển theo.