“Rầm Rầm!”
Ngay tức khắc tất cả cửa sổ cửa chính của phòng học đóng chặt lại, ánh sáng trong phòng biến mất, cả gian phòng trợt tối rồi lại sáng.
Một màn này làm cho mọi người trong phòng đang bàn tán cũng phải dừng lại xem truyện gì xảy ra.
“Bộp!” Vị trưởng lão kia chống nhẹ gậy xuống sàn, một âm thanh nhè nhẹ vang lên rồi theo đó một làn sóng khí cực nhanh tràn ra khiến cho toàn thể mọi người trong giảng đường nghiêng ngả, tóc tai quần áo bay loạn, ngay cả Thượng Quan Nhu Vân cũng phải vận hết sực ngồi im không bị đẩy ra sau.
Ba người Liễu Thiên cũng bị đẩy cho cả người lẫn bàn ghế dê ra sau, quần áo tóc tai cũng bị tạt dạt sang hai bên.
“Im lặng chưa? Kẻ nào còn ồn ào sẽ ngay tức khắc bị đánh trượt, từ sau không cần đến học nữa!” Vị trưởng lão kia ôn tồn nói.
Ngay sau câu nói này toàn giảng đường im bặt, không ai nói gì.
“Tất cả ổn định chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu!” Vị trưởng lão kia ngồi xuống nói.
Toàn bộ hơn hai trăm người đều im lặng ổn định chỗ ngồi, không ai giám khinh thường vị trưởng lão già cả gần đất xa trời kia đang đứng trên bục này nữa.
Vị trưởng lão kia ngồi xuống nhìn quanh một lượt rồi liền bắt đầu giảng đạo: “Ngũ hành gồm năm yếu tố là kim, mộc, thổ, thủy, hỏa. Năm yếu tố này chính là năm yếu tố cơ bản cấu thành nên vạn vật. Nó nói lên sự tương tác của mọi vật trong thiên địa, và cụ thể nó xoay quanh hai quy luật chính là tương sinh và tương khắc.”
Nói đến đây vị trưởng lão kia liền đi đến cái bảng vẽ ra hai hình ngũ giác. Ở mỗi cạnh điền lên một nguyên tố trong ngũ hành, sau đó là các mũi tên. Bên dưới mỗi hình đều chú thích tương sinh tương khắc rõ ràng.
Vị trưởng lão kia chỉ lên bảng rồi nói: “Trong ngũ hành thì thuyết tương sinh là Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim.
Tương khắc là Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim.
Vị trưởng não kia ngồi lại ghế nhấp một ngụm trà rồi lại nói:
“Nói về tương sinh có nghĩa là giúp đỡ lẫn nhau để phát triển. Đem ngũ hành liên hệ với nhau thì thấy năm hành nhỏ có mỗi quan hệ xúc tiến lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau. Mà trong luật tương sinh mỗi một yếu tố đều phụ thuộc vào hai yếu tố khác theo quan hệ mẫu tử. Ví dụ như Hỏa chẳng hạn luôn có quan hệ với cái sinh ra nó là Mộc và cái nó sinh ra là Kim. Như vậy thì một nguyên tố luôn có mẫu và có tử!”
Tương khắc có nghĩa là áp chế lẫn nhau. Sự tương khắc có tác dụng duy trì cân bằng. Trong tương khắc, mỗi nguyên tố cũng có hai mối quan hệ với hai nguyên tố khác. Đó chính là cái nó khắc và cái khắc nó. Ví dụ như Thủy khắc Hỏa nhưng lại bị Thổ khắc lại.
Trong tương khắc còn hai loại chính là tương thừa và tương vũ. Tương thừa chính là khắc quá đỗi dẫn đến sử biến hóa trong ngũ hành trở lên bất thường. Tương vũ là khắc không nổi và bị phản phục lại.
Thấy đám đệ tử chú ý lắng nghe vị trưởng não này lại tận tâm nói: “Mỗi mối quan hệ tương sinh tương khắc này quan hệ rất mật thiết đến quá trình tu luyện dị thuật. Một người có thể dùng thủy thuật để chống hỏa thuật, dùng hỏa thuật chống kim thuật,…Có thể dùng thủy thuật hỗ trợ mộc thuật, dùng thổ thuật hỗ trợ kim thuật,…
“Nhưng nên nhớ không có gì là tuyệt đối, vì vậy thủy thuật không có nghĩa sẽ thắng hỏa thuật hay hỏa thuật thắng kim thuật. Di thuật thiên biên vạn hóa, người dùng đa tâm đa cách, vì thế đây chỉ căn bản của mỗi hành mà chúng nghiên cứu.”
“Nghiên cứu ngũ hành này không chỉ trên sách vở, các ngươi phải ứng dụng vào cuộc sống, nghiên cứu ngũ hành trong đời sống. Qua những thứ trong cuộc sống để tìm hiểu rõ hơn về tương sinh và tương khắc trong ngũ hành.”
“Ngũ hành tồn tại trong thiên đia, nó không bao gồm tất cả nhưng cấu thành vạn vật….
Tất cả đệ tử đều chăm chú, cả ba người Liễu Thiên cũng vậy. Tất cả đều đang nghe vị trưởng lão kia nói về ngũ hành cơ bản.
Cả gian phong chỉ có mỗi âm thanh nhỏ nhẹ của vị trưởng lão kia phát ra.
Thời gian lặng lẽ trôi, âm thanh của vị trưởng lão kia du dương đều đều như những tiếng kim đồng hồ vậy.
Vậy rồi rất nhanh một canh giờ qua đi, buổi học Ngũ Hành đạo số kết thúc.
Mọi người xôn xao một chút nhưng lại rất nhanh để ý lên phía bục giảng.
Vị trưởng lão kia lúc này liền dặn: “Buổi này đã nói qua về quy luật cơ bản của ngũ hành, buổi sau ta sẽ nói về nguyên tố Kim. Mọi người có thể nghiên cứu trước, tuần sau khi ta giảng giải sẽ hiểu nhanh hơn!”
“Rõ!”
Rất đông đệ tử đồng thanh nói.
“Rồi! Tất cả về nghỉ đi!” Vị trưởng lão kia gật đầu rồi cũng chống gậy từ từ đi ra ngoài.
Tan học, đám người Liễu Thiên lại tản ra, mỗi người đi tìm một việc làm cho hết buổi sáng.
Liễu Thiên vẫn đến thư viện, hôm nay không có Hà Minh, còn Tằng Nhất thì vẫn đi tìm hiểu về cơ quan ám khí của hắn.
“Hứa quản thư hảo!” Liễu Thiên đi đến thư viện thì chào Hứa Vĩnh Thiên một câu.
Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên liền mỉm cười nói: “Chăm chỉ đọc sách cũng tốt, nhưng đừng quên tu luyện nguyên thần đấy!”
Liễu Thiên gật đầu nói: “Đọc sách không thể không đọc! Nguyên thần không thể không tu!”
“Ừm! Ngươi vào đi, thời gian rất quan trọng đó!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi thúc dục Liễu Thiên.
Hứa Vĩnh Thiên biết kiến thức về mọi mặt là rất tốt nhưng tu vi vẫn quan trọng hơn, thời tuổi trẻ không tăng tiến nhanh thì mai kia càng vô vọng. Cảnh giới không cao thì không thể ra ngoài hành tẩu được, như vậy kiến thức uyên bác cũng vô dụng. Lúc đó chỉ thành một con mọt sách ngồi dí một chỗ mà thôi.
Đây chính là bài học mà Hứa Vĩnh Thiên đã từng mắc phải nên hắn không muốn Liễu Thiên như mình, cả đời không có triển vọng chỉ làm chức quản thư của một thư viện nhỏ. Nhưng khi thấy Liễu Thiên quả quyết như vậy, gã cũng không nhiều lời nữa.
Thế nhưng không hiểu sao vị quản thư này lại quý Liễu Thiên mà lo lắng căn dặn hắn nữa?
Liễu Thiên đi quanh rồi rất nhanh kiếm một cuốn có ghi về Lịch sử Kỳ Nhân Các rồi đi ra ngồi cạnh cửa sổ. Hắn ngồi duỗi dài trên ghế, lưng tựa vào thành tường bắt đầu đọc sách.
Một vùng nông thôn với những căn nhà cấp bốn nhỏ nhắn, những vườn cây ăn quả, những cái ao thả cá, những đống rơm, cái giếng,…mọi thứ đều rất giản dị.
Buổi chiều, dưới gốc cây, hai cậu nhóc một lớn một nhỏ đang ngồi câu cá, bên cạnh có một đứa em gái nhỏ đang ngồi xem. Cách đó không xa một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi đang ngồi thái rau cho lợn.
“Anh! Anh!” Đứa em gái lay anh nó hỏi: “Sao mãi không thấy có cá thế?”
Đứa em gái có vẻ chán nản, nhà có ba anh em nhưng hai anh lại ngồi câu cá thành ra nó không có ai chơi nên phải ngồi xem. Mà ngồi xem chỉ thấy hai anh ngồi im nên nó thấy buồn tẻ, mà trẻ con thì sao chịu được cảm giác buồn tẻ này.
Thằng em nhỏ lúc này có vẻ tức, nó liền mắng: “Mày cứ lèo nhèo cá nó chạy hết rồi!”
Thằng lớn liền nói: “Về kia chơi với mẹ đi!”
“Hu hu!” Đứa em gái bị mắng thì liền khóc gọi mẹ: “Mẹ ơi! Các ánh bắt nạt con!”
“Để em chơi cùng đi!” Người mẹ ngồi bên kia liền nhăn mày nói.
Thằng nhỏ có vẻ không thích, ra bộ người lớn, nó nói: “Suốt ngày làm lũng, mai kia không biết làm được cái gì?”
Mẹ nó thấy vậy cười hỏi: “Thế con mai kia định làm gì?”
“Con sẽ là người mạnh nhất!” Thằng nhỏ đứng dậy nói với vẻ rất quyết tâm.
“Ê! Liễu Thiên!” Bỗng nhiên có một tiếng gọi.
Liễu Thiên mở mắt, hắn chợt nhận ra đó là mơ, mà cũng không phải là mơ mà đó là một dòng hồi ức cũ. Đó chính là một khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời hắn.
Liễu Thiên khi này chấn định lại thì mới nhìn ra người gọi mình và đó không ai chính là Hứa quản thư.
Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi: “Trưa rồi người còn nằm đây ngủ à? Không mau về!”
“Hứa quản thư! Ài thật ngại quá, ta..” Liễu Thiên lấy tay lau miệng tỏ vẻ ngại ngùng nói.
“Không sao, thôi về đi muộn rồi, chiều phải luyện tập nữa chứ!” Hưa quản thư lắc đầu tỏ vẻ quan tâm nói.
“Đa tạ! Vậy ta đi ngay đây!” Liễu Thiên đứng dậy, hắn đưa luôn cuốn sách cho Hứa Vĩnh Thiên rồi chạy đi.
Hắn vừa chạy thì vừa lẩm bẩm: “Là người mạnh nhất ư!”
Vừa rồi hắn đọc sách ngồi cảnh cửa sổ, gió mát cảnh đẹp bất trợt làm hắn ngủ quên mất. Và những thứ trên là hắn mơ và hồi tưởng về tuổi thơ của mình ở trái đất. Một tuổi thơ rất đẹp mà hắn luôn muốn quay lại. Có điều thời gian đã qua là không trở lại, mọi người chỉ biết tiếc nuối hoài niệm quá khứ mà thôi. Hắn hiểu điều đó và biết mình phải làm gì đe
….
Buổi chiều trên sân tập là một màu nắng vàng nhạt dễ chịu, đám người Liễu Thiên đang tập hợp ngay ngắn trên sân cùng các chi khác.
Một lúc, vị trưởng lão huấn luyện thể thuật hôm qua gặp lại đi ra nói: “Hôm qua tất cả mọi người đều đã có được bí tịch thể thuật cùng binh khí của mình. Nhưng quản sự các ngươi đã nhắc rồi, các ngươi phải nghiên cứu thật kỹ, sau một tuần mới được bắt đầu luyện. Trong vòng một tuần này các người vẫn tiếp tục tu luyện như thường.
“Hôm nay mọi người đều tập thể lực, sau đó chấp sự từng chi sẽ giải thích qua về cách chiến đấu cơ bản của thể thuật. Đồng thời sẽ giải thích về những thứ trong bí tịch mà các ngươi chưa hiểu!”
Vị trưởng lão này nói xong quay người đi về phía quảng trường, các chấp sự ở lại thì đi lên dẫn đám người của chi mình ra nơi tập riêng.
Như hôm qua, đám người Liễu Thiên rời ra một góc của sân tập. Và như thường lệ là bài thể lực cho cả chi, sau đó sẽ là tự tập nửa giờ, rồi quay lại đứng tấn.”
“Hai mươi, hai mốt,…hai sáu.” Liễu Thiên vừa chống đẩy vừa đếm. Bây giờ là giờ tự tập, Liễu Thiên đang cố gắng chống đẩy từng cái một.
Bên cạnh hai người Hà Minh và Tằng Nhất cũng chống đẩy cùng, nhưng có điều là họ đã làm được gần trăm cái mà Liễu Thiên mới được hai mấy cái.
“Ba mươi ba, ba mươi tư, ba mươi…năm! Hờ!” Liễu Thiên đứng dậy, gương mặt hắn đỏ ửng và xuất hiện nhiều gân xanh, xem ra bằng đó đã là giới hạn của hắn rồi!
Hai người Hà Minh cũng dừng lại, Liễu Thiên vừa thở vừa nói: “Xem ra còn phải cố gắng hơn nữa!”
“Cứ từ từ, để có thể lực như hôm nay chúng ta cũng luyện tập mấy năm rồi đó!” Tằng Nhất an ủi.
Liễu Thiên bỗng nhiên nghĩ ra gì đó rồi nói: “Hay ba chúng ta luận bàn chút!”
“Ý hay! Nhưng ra tay nhẹ thôi nha!” Hà Minh ngập ngừng nói.
Tằng Nhất lắc đầu phủ định, hắn ra vẻ mạnh mẽ nói: “Đã đánh là phải dùng hết sức, có bị thương mới trở lên mạnh mẽ được!”
“Ừm! Đã thế ta cùng Hà Minh sẽ vây công người thế nào?” Liễu Thiên hướng Tằng Nhất hỏi.
Liễu Thiên thấy điệu bộ ra vẻ không sợ ăn đòn của Tằng Nhất nên mới đề nghị như vậy. Hắn biết tất cả đều chưa từng luyện qua võ công mà chỉ luyện tập thể lực để hỗ trợ tu luyện mà thôi. Mà hắn lại từng học qua chút võ thuật, tuy cơ thể hơi yếu nhưng kỹ năng cơ bản vẫn dùng được. Vì thế hai người mà đánh một thì kết quả chắc chắn bên một sẽ ăn no đòn.
Tằng Nhất suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, hắn nhìn Liễu Thiên thì mảnh khảnh yếu đuối còn Hà Minh lại kém tuổi nhỏ con nên hai ngươi liên thủ chắc không có vấn đề gì.
“Hai người các ngươi cẩn thận đấy, ta không lương tay đâu!” Tằng Nhất đứng đối diện cung Liễu Thiên và Hà Minh nói.
Liễu Thiên mỉm cười một cách gian tà nói: “Hà Minh hôm nay có kẻ thành đầu heo rồi!”
Hà Minh cũng cười rất gian xảo nói: “Bắt đầu thôi! Mà chúng ta tốt nhất không nên dùng nguyên thần.”
“Tất nhiên là vậy rồi! Ta cần gì phải dùng nguyên thần!” Tằng Nhất đắc ý từ từ đi lại chuẩn bị giao chiến.
Hai người Liễu Thiên cũng không nói gì nữa mà từ từ tách ra.
Ba người đứng thành thế chân vạc chuẩn bị đánh nhau.
Rất nhanh cả ba lao vào nhau, nhìn không khác gì một cuộc ẩu đả.
Điều này đã kinh động đám đệ tử cùng chi tụ tập lại xem.
“Sao lại đánh nhau vậy? Bọn chúng không phải thân nhau lắm sao?”
“Xích mích gì ư?”
“Ta không rõ, chắc là tranh giành gì đó!”
“Mà kệ thôi kệ có đánh nhau thì cứ xem thôi!”
Mọi người bàn tán làm cho mấy vị chấp sự cũng phải quay ra nhìn. Nữ chấp sự duy nhất kia thấy vậy định đi lên can ngăn thì đại chấp sự chặn lại nói: “Ngươi định làm gì?”
Nữ chấp sự kia quay lại nói: “Thì muội ngăn chúng lại chứ làm gì nữa!”
“Không cần! Bọn họ đang muốn tỷ thí với nhau! Luyện tập phải cọ sát mới phát triển được!” Vị đại chấp sự ung dung nói.
Bên này ba người Liễu Thiên đã đánh nhau, nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là đánh công bằng, ở đây là hai người lại quây đánh một người.
Tằng Nhất vừa vào đã lao thẳng đến chỗ Liễu Thiên xuất quyền, hắn muốn đánh bầm dập Liễu Thiên trước.