Thiên Ý

Chương 208: Chương 208: Phá Thần Chỉ Đấu Yêu Biến




Phía ngoài, trên mười võ đài của các Chi lúc này cũng không còn người tỷ thí nữa. Đám đệ tử chiến thắng ở mỗi đài cũng đang nhận thưởng. Sau khi nhận thưởng xong một số cùng đồng môn huynh đệ ở phía ngoài rời đi, một số lại nhập vào đám đệ tử quan chiến bắt đầu tiến về phía võ đài trung tâm. Cứ như vậy tạo thành hai nhóm người đối lập, một nhóm tụ tập lại đi về phía trung tâm quảng trường, nhóm khác lại chia ra nhiều hướng rời khỏi quảng trường. Nhìn qua thì thấy số người rời đi khá ít, chỉ chiếm hai thành mà thôi. Số người ở lại lúc này vẫn rất đông, phải đến hơn ngàn người đang dần tụ lại quanh võ đài trung tâm.

Khi đám đông tụ họp lại cách võ đài trung tâm khoảng hai chục mét thì các vị chấp sự của mỗi Chi lại đi xuống điều hành. Theo sự điều hành, đám đông dần ổn định. Hơn ngàn người rất nhanh được chia làm mười nhóm ứng với mỗi Chi. Trong từng Chi, đám đệ tử xếp hàng ngay ngắn rồi đồng loạt ngồi xuống nhìn lên võ đài trung tâm.

Công Tôn Yến cũng ngồi cùng đám người chi Sáu nhìn lên võ đài trung tâm, nơi mấy người Liễu Thiên đang ngồi. Quanh cô đám đệ tử đa phần đang nhìn về chỗ Tiêu Viễn mà bàn tán, một số cũng để ý đến Liễu Thiên và biết cô quen hắn thì liền hỏi thăm nhưng Công Tôn Yến chỉ lắc đầu không nói nên không có ai làm phiền nữa.

“Mọi thứ cứ như vậy không sớm thì muộn mình sẽ phải xa hắn!” Công Tôn Yến nhìn lên chỗ Liễu Thiên ngồi mà lẩm bẩm tự nhủ. Gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy tư phiền muộn.

Hơn ngàn người tụ tập nhìn về phía võ đài bàn tán, trong đó nhiều kẻ đang nhắc đến Liễu Thiên, tiếng bàn luần hỏi han vọng cả lên trên khiến cho Liễu Thiên ngồi phía trên cũng cảm thấy có chút hồi hộp, hắn chưa bao giờ được nhiều người chú mục như vậy.

Liễu Thiên ngồi dưới sự đánh giá của mọi người thì bắt đầu có chút hồi hộp, hô hấp hơi dồn dập, tầm trí dao động, hắn bắt đầu có cảm giác lo lắng cho trận chiến tiếp theo. Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên những suy nghĩ sợ mình sẽ thua, sợ mình sẽ bị mọi người chê cười, hắn sợ sẽ mất mặt.

“Chút áp lực mà thôi! Sao phải quản họ nghĩ gì!” Liễu Thiên đang lâm vào hỗn loạn thì bỗng tự nhủ, hắn lắc lắc đầu, chân nguyên được đưa lên đỉnh đầu lan tỏa ra các hệ thần kinh, cuối cùng hắn ép xuống tản ra hai tai, mọi âm thanh đều biến mất, mọi thứ xung quanh dù có làm gì thì tiếng động cũng không ảnh hưởng đến hắn nữa, hắn dần trở lên bình tĩnh đánh giá mọi thứ.

Sau mấy giây yên tĩnh, Liễu Thiên thu lại chân nguyên phong bế hai tai, mọi tiếng động đều trở lại như thường nhưng không thể làm hắn phân tâm được nữa. Sau chút thời gian, hắn dần loại bỏ tất cả tạp niệm bắt đầu nhập định. Hắn sẽ cần một tinh thần sung mãn nhất cho trận chiến phía sau. Còn kết quả hay mọi người nghĩ gì hắn đều không quan tâm.

Ba người còn lại cũng đang ngồi xuống định thần, cả ba đều bày ra vẻ mặt bình thản, họ không hề có chút thất thố như Liễu Thiên. Xem ra với họ những tràng cảnh đông người chú mục này không phải là lần đầu.

Bốn người Liễu Thiên ngồi nhập định còn đám đệ tử tiếp tục bàn tán, một số cổ vũ cho người mình thích, một số còn đặt kèo cá cược, nhất là đám đệ tử chi Sáu lúc này như ăn được xuân dược mà cả đám đều hớn hở cười nói. Với họ từ ngày gia nhập Tông môn thì hôm nay là ngày oai phong nhất, ngày mà tất cả đám đệ tử chi khác đều phải nhìn vào. Nhìn vào chi có 2 người tham gia vương chiến, điều này cũng như khẳng định chi Sáu của bọn họ đang đứng đầu cả Cung.

Cứ như vậy hơn một giờ qua đi, trời đã qua chiều, ánh nắng vẫn gay gắt. Khi này, bốn người Liễu Thiên đã được gọi tụ tập lại, vị trung niên trưởng lão phổ biến một hồi rồi lại kết ấn mấy cái tay phải vỗ xuống nền võ đài.

“Kịch! Kịch!...” Những âm thanh đá va chạm liên tục vang lên, võ đài lại di động. Lần này cả hai tầng võ đài từ từ nún xuống, khi võ đài tầng một hoàn toàn nún xuống nền quảng trưởng thì mới dừng lại. Khi này, ở trung tâm quảng trường chỉ còn lại võ đài một tầng rộng hơn trăm mét vuông, trên đó có năm người đang đứng.

Vì võ đài hạ xuống mà đám đệ tử quan chiến lúc này cũng có thể nhìn rõ những đệ tử tham chiến phía trên nên bắt đầu trở lên ầm ĩ hơn.

“Quả nhiên là Tiêu Viễn cùng Bạch Hiên Hiên, còn hai người kia thì hơi lạ!”

“Tên da đen kia có năng lực gì mà vào đến tận vòng cuối này?”

Một số người lần đầu thấy Liễu Thiên đều ngạc nhiên bàn tán, có kẻ thì quay sang hỏi đồng bạn của mình.

“Ngươi vừa không xem không biết hắn đánh bại Từ Bưu đấy!” Một tên đồng bạn vội nói.

“A! Giờ mới để ý không thấy Từ Bưu đâu.”

“Đúng rồi nghe đâu ở Thể chiến trong chi Sáu, hắn chỉ dùng hai chiêu có thể đạnh bại hai kẻ được xưng là mạnh nhất dưới Khai Minh cảnh nữa!”

“Xem ra hắn cũng có bản lĩnh, như vậy càng có cái hay để xem!”

Trên đài, dưới sự bàn tán xôn xao của mọi người, vị trưởng lão kia cũng không ngăn lại mà chỉ khẽ nói: “Trận đầu là Tiêu Viễn đánh với Bạch Hiên Hiên!”

Hai người Tiêu Viễn, Bạch Hiên Hiên nghe vậy liền đi lên trước, Liễu Thiên cùng thiếu nữ mập mạp lùi ra ngoài võ đài.

“Nếu không có ý kiến gì thì bắt đầu đi!” Trung niên trưởng lão không thấy hai người nói gì thì liền nói rồi chủ đồng lùi ra ngoài.

“Bạch Lang yêu, cũng là một dạng của Hỗn Huyết thể, ta thật muốn xem mạnh đến mức nào?” Tiêu Viễn lùi ra sau mấy bước nói.

“Rất nhanh ngươi sẽ biết!” Bạch Hiên Hiên cũng vừa lùi vừa nói.

“Tiếp ta một trưởng!” Bạch Hiên Hiên vừa lùi bỗng dừng lại, thân hình vụt cái lao đến chỗ Tiêu Viễn.

“Hồn Trì!” Tiêu Viễn vừa bắt đầu hai tay đưa ra hai bên, miệng bỗng hô lớn. Ngay lập tức, từ chỗ hắn đứng vô số màn khí mờ ảo như làn sóng lan ra tứ phía.

Những làn sóng lan qua khiến Bạch Hiên Hiên đang lao lên bỗng khựng lại, cô lùi lại mấy bước rồi đưa hai tay ôm đầu lảo đảo lùi ra sau như rất đau đớn.

“Thanh Hỏa Trảo!” Ngay khi Bạch Hiên Hiên chúng chiêu, Tiêu Viễn cũng không để phí thời gian, hắn khi này rất nhanh lao đến, năm đầu ngón tay bùng lên ngọn lửa xanh chộp về phía đỉnh đầu Bạch Hiên Hiên.

Bạch Hiên Hiên tuy bị Hồn Trì của Tiêu Viễn công kích cho tinh thần choáng váng nhưng vẫn cố gắng duy trì một tia tỉnh táo. Khi một trảo vô đến cô rất nhanh nghiêng người tránh đi.

“Phụp!” Cô tuy tránh không bị đánh vào đầu nhưng trảo kia lại vồ xuống bả vai tạo thành mấy vết rách, từ đó có máu mấy vệt máu chảy xuống.

Thế nhưng vết thương trên vai này so với công kích linh hồn của Tiêu Viễn chưa là gì. Khi này Bạch Hiên Hiên hai tay vẫn ôm đầu lùi ra sau, máu mũi theo đó cũng chảy xuống không ngừng.

Tiếp đến Tiêu Viễn định tiếp tục không kích nhưng lớp sóng mờ ảo do Hồn Trì tạo ra như mỏng đi, Bạch Hiên Hiên thấy vậy cố vùng vẫy như muốn lùi ra xa.

Tiêu Viễn phía đối diện xuất một chiêu không thành thì cũng biết mình không thể tiếp tục xuất chiêu. Hắn vừa rồi vận hành nguyên thần để dùng chiêu Thanh Hỏa Trảo khiến Hồn Trì của hắn dao động như sắp tán loạn mà không có Hồn Trì hắn biết mình khó khống chế được cục diện nên hắn bắt buộc phải tập trung duy trì.

Hồn Trì được duy trì, làn sóng mờ ảo kia tưởng như tan biến bỗng trở lên nồng đậm hơn, nó mỗi lúc một mạnh khiến Bạch Hiên Hiên không thể lùi lại mà chỉ biết ôm đầu đau đớn, máu từ mũi cô chảy xuống không ngừng, gương mặt xinh đẹo trở lên vặn vẹo nhìn rất đáng sợ.

“Xem ngươi chịu được bao lâu!” Tiêu Viễn nhíu mày nói rồi linh lực lại ầm ầm tràn ra, làn sóng kia mỗi lúc một đậm đặc.

“Gào! Rầm!” Thế rồi, Bạch Hiên Hiên như không chịu đựng được nữa, cô đang ôm đầu bỗng ngửa mặt gào một tiếng rồi toàn thân trùng xuống, võ đài theo đõ cũng bị trấn lún xuống một mảng.

“Bùng!” Tiếp đến, nguyên thần trong cơ thể cô ầm ầm tuôn ra thành từng luồng lớn quấn quanh rồi phóng lên cao như một cột lửa lớn đẩy lùi làn sóng do Hồn Trì tạo ra.

Phía trong đám nguyên thần đang cuồn cuộn quay tròn kia, quần áo, tóc tai của Bạch Hiên Hiên đều bị hút cho bay ngược lên trên. Cùng lúc này gương mặt của cô cũng đã có chút biến dị, một lớp lông trắng lan ra, đôi mắt từ đen chuyển thành đỏ, răng nanh cũng theo đó dài ra một chút nhìn có vài điểm giống sói.

“Yêu Hóa!” Tiêu Viễn nhíu mày lầm bầm rồi thân hình cấp tốc lùi ra sau.

“Doạt! Ầm!” Ngay khi này, tại chỗ Tiêu Viễn vừa đứng một đạo trảo mang chém xuống cầy tan một mảng mấy mét vuông trên võ đài.

“Chạy đi đâu!” Tiếp theo, một giọng nói nử tử vang lên, Tiêu Viễn nghe vậy quay sang thì thấy Bạch Hiên Hiên đã đứng ngay cạnh, một bàn tay với những móng vuốt sáng loáng nhanh như thiểm điện chụp xuống đỉnh đầu hắn.

“Phụp!” Một trảo vồ xuống, thân hình Tiêu Viễn vỡ tan, Bạch Hiên Hiên thân hình lại động, cô vụt cái đã xuất hiện ở một chỗ khác một trảo đánh ra.

“Ầm!” Trảo mang năm mảnh cắt ngang khoảng không cuối cùng như va chạm với thứ gì đó mà nổ tung.

Trong đám khí lưu một thân ảnh xuất hiện chính là Tiêu Viễn. Hắn vừa xuất hiện Bạch Hiên Hiên đã lại áp sát hai tay điên cuồng tát ra, trảo mang tầng tầng lớp lớp chém đến theo nhiều phương hướng.

Tiêu Viễn cũng không chậm, đối diện với trảo mang của đối thủ hắn liền thu người lùi ra sau mấy bước đồng thời hai tay kế ấn rất nhanh rồi đẩy ra trước mặt. Theo một đẩy là một màng chắn màu nâu nhạt xuất hiện, trên màn chắn này những hoa văn từ từ hiện lên tạo thành những tầng đồ đá phức tạp, những đồ án này quay tròn theo nhiều chiều khác nhau đón đỡ những trảo ảnh chém đến.

“Phành! Phành!....”

Trảo ảnh như mưa chém lên màng chắn kia bất ngờ bị bắn ngược lại, chúng bắn ra tứ phía của võ đài khiến cả võ đài như bị lật lên. Thế nhưng dù công kích có phá hủy được cả võ đài thì Tiêu Viễn ở phía sau màng chắn màu nâu kia chỉ bị đẩy lùi về sau chứ không hề bị thương. Điều này khiến Bạch Hiên Hiên tức giận!

“Lang Nộ trưởng!” Ngay khi này, Bạch Hiên Hiên hét lớn rồi nhảy lên không, bàn tay đưa qua đầu ấn xuống.

Theo một ấn này, một hư ảnh bàn tay sói bằng tòa nhà xuất hiện rồi rất nhanh vồ xuống chỗ Tiêu Viễn.

“Két! Uỳnh!” Tấm khiến nâu của Tiêu Viễn được đưa lên đón đỡ nhưng nó chỉ giằng co với cự trưởng được nửa giây đã vụn vỡ, hư ảnh bàn tay sói vồ xuống đánh thụt một mảng võ đài, không gian xung quanh võ đài rung chuyển. Nhiều mảng cự thạch bị đánh bật lên, đá bụi bay tung tóe.

“Vù!” Trong đám đá bụi, một thân ảnh vụt ra, người đó không ai khác chính là Tiêu Viễn. Nhìn lại hắn khi này toàn thân nhem nhuốc, quần áo bị chém rách nhiều chỗ, phần éo và vai đều có vết máu bị bụi bám, trên má cũng bị cắt qua một vết vẫn còn máu chảy xuống.

Phía bên kia Bạch Hiên Hiên lại không ngừng nghỉ, cô vừa tiếp đất lại xoay mình một cự trưởng khác vồ ra.

Một hư ảnh tay sói khác rất nhanh quét ngang võ đài ập đến trước mắt Tiêu Viễn.

“Bùm!” Tiêu Viễn vừa xuất hiện đã bị công kích nên chưa kịp chuẩn bị gì đã bị một trảo kia vồ đến, hắn như phản xạ đưa tay tạo ra một màn chắn nguyên thần nhưng vẫn bị đập cho bay thẳng ra viền võ đài va vào màn chắn rơi xuống.

“Hộc!” Tiêu Viễn vừa đứng dậy đã phun máu, gương mặt tái đi nhưng ánh mắt lại dần trở lên sắc bén nhìn về phía Bạch Hiên Hiên đang lao đến.

Bạch Hiên Hiên thắng thế tiếp tục lao đến lại dùng một trảo từ trên không vồ xuống, hư ảnh bàn tay sói ù ù ép xuống đỉnh đầu Tiêu Viễn.

“Là ngươi ép ta!” Tiêu Viên vẻ mặt điên cuồng hét lớn rồi tung người nhảy lên, hắn vừa nhảy lên hai tay đã kết ấn không ngừng rồi hai ngón tay đưa lên trán vuốt một cái rồi điểm ra trước.

“Phá Thần Chỉ!”

“Dừng tay!” Vị trung niên trưởng lão nhìn một màn này thì giật mình hô lớn rồi thân hình lao lên nhưng không kịp.

Lúc này chỉ thấy tại khoảng không trước đầu ngón tay Tiêu Viễn vặn vẹo rồi từ đó bắn ra một đạo khí kình mờ ảo. Đạo khí kình này lao đi rất nhanh, chỉ thấy nó đi đến đâu khoảng không như đóng băng, mọi thứ như dừng lại để nhường đường.

Đạo công kích này vô thanh vô thức bắn đến trán của Bạch Hiên Hiên. Vì quá nhanh và không nhìn rõ nên Bạch Hiên Hiên không tránh được bị bắn vào trán. Một chỉ bắn vào không hề phát ra tiếng động nhưng Bạch Hiên Hiên dính đòn bỗng ngã lăn ra bất tỉnh, nguyên thần quanh thân vốn đang cuồn cuồn bỗng tiêu tán, lớp lông trên mặt dần biến mất. Còn hư ảnh cự trảo mà cô đánh ra theo đó cũng tán loạn rồi tan biến.

“Hộc!” Tiêu Viễn đánh ra một chiêu kia cả cơ thể như bị hút mất sức sống, hắn liên tục ộc máu, gương mặt khi này không chỉ tái mà còn teo tóp nhìn rất tiều tụy.

“Ta thắng!” Tiêu Viễn cười đầy thỏa mãn rồi cũng lẵn ra đám loạn thạch.

“Ài! Ta đã quá chủ quan rồi! Rất may là tiểu nha đầu kia là Yêu Lang thể nếu không thật khó nói.” Vị trung niên trưởng lão đứng giữa hai người thở dài rồi rất nhanh mang hai người rời khỏi võ đài.

“Xong rồi ư?”

“Không thể tin được, đã kết thúc!”

“Tiêu ca thắng rồi!”

“Tiêu ca ca vô địch!”

Khi này, toàn trường trở lên ầm ĩ, mọi người vừa xem một trận chiến quá nhanh nên không ai kịp nói gì cả, đến giờ khi nó đã kết thúc thì tất cả mới thi nhau hò reo bàn tán.

“Công kích linh hồn vừa rồi thật quỷ dị, ngay cả trưởng lão cũng không cản được thì mình cũng không tránh được!” Liễu Thiên đứng phía ngoài võ đài nhớ lại một chiêu Phá Thần Chỉ kia thì không khỏi sợ hãi.

“Thật sự không có cơ hội phòng bị, Tam Hình phù của mình tuy có thể chặn được nhưng nếu dùng thì cái được không bù cái mất!” Diệp Tinh Khả đứng một bên cũng thầm suy tính.

Trong lúc mọi người đang bàn tán thì vị trung niên trưởng lão kia đã trở lại, gã lúc này lại dùng dị thuật sửa lại võ đài. Võ đài được sửa sang như mới, vị trung niên trưởng lão liền hướng hai người Liễu Thiên nói: “Hai người các ngươi đánh trận cuối đi!”

“Trận cuối?” Cả hai nghe vậy đều nghi hoặc hỏi.

“Tiêu Viễn và Bạch Hiên Hiên đều đã trọng thương nên không thể tiếp tục thi đấu.” Vị trung niên trưởng lão ôn tồn đáp.

“Như vậy nếu ai thắng sẽ lấy hạng đầu luôn ư?” Diệp Tinh Khả lại hỏi.

“Đúng vậy!” Trung niên trưởng lão gật đầu.

“Xem ra không có cơ hội đấu với Tiêu Viễn rồi! Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi cũng từ từ lùi ra.

“Quá tốt rồi, quán quân sẽ thuộc về mình!” Phía đối diện Diệp Tinh Khả cũng tự nhủ rồi lùi lại một khoảng chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của lần khảo thí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.