Liễu Nhân Toàn rất nhanh tránh sang một bên, ngay lúc đó một vệt kiếm dài in trên đất, cùng với đó một cái cây nhỏ phía sau bị trẻ làm hai đổ xuông đất, cành lá rơi rụng bay toán loạn trong không trung.
Vèo! Vèo!...Vèo!
Hạ Linh lúc này gồng mình vận chuyển chân nguyên vào hai tay dùng toàn lực vung cự kiếm chém ngang một vòng, rồi lại chém chéo, rồi bổ thẳng,...hắn liên tục xuất chiêu về phía Liễu Nhân Toàn, chiêu nào cũng thập phần mạnh mẽ và bá đạo.
Kiếm khí màu trắng mờ ảo liên tục phóng ra không ngớt, mỗi đường đều có thể xẻ đôi một tòa nhà nhỏ.
Nhưng điều đáng nói là không một nhát nào đánh chúng được Liễu Nhân Toàn.
Liễu Nhân Toàn chân nguyên vận vào hai chân làm tốc độ di chuyển thêm phần linh hoạt. Hắn vừa lùi vừa né tránh, Hà Linh thì vừa đuổi theo vừa vung cự kiếm chém theo.
“Xoạt! Xoạt!... Ầm! Ầm!” Tiếng cây cối đổ liên tục vang lên!
Cả một đoạn rừng dài bị chém cho cây cối đổ ngổn ngang bụi đất cùng lá cây bay lên toán loạn.
Đám người Liễu Thiên thì chỉ đứng nhìn hai ngươi kia đánh nhau, không ai giám mạnh động.
Liễu Thuyên thầm xuy tính: “Người kia ít ra cũng đạt đến Khai Minh cảnh hậu kì rồi, mỗi nhát kiếm đều có nguyên thần bao bọc cộng thêm, khí lực theo lưỡi kiếm toát ra thì chắc chắn đã luyện kiếm rất lâu năm mới có được.”
Tần Dương đứng cạnh nàng liền an ủi: “Tên kia tuy đã Khai Minh cảnh nhưng Tứ gia cũng là người có cùng cảnh giới, tứ gia hiểu rõ về tên này chắc chắn không làm việc khinh xuất, tiểu thư không cần lo lắng! Mà lại nói người ngoài không có dị thuật thì tứ gia càng có nhiều phần chiến thắng!”
Liễu Thuyên khẽ gật đầu, nàng cũng không biết làm gì ngoài tin tưởng phụ thân sẽ thắng mà thôi.
Liễu Thiên thì chỉ tập trung nhìn. Hắn chưa thấy chiến đấu kiểu này bao giờ. Hai người đánh nhau mà phá hỏng cả một đoạn rừng. Sức chiến đấu như vậy hắn chỉ thấy trên phim ảnh mà thôi chưa thấy tận mắt bao giờ nên rất hưng phấn đứng xem. Có điều hai người kia cứ thế đi xa hắn hơn làm hắn càng ngày càng khó nhìn.
Phía bên này hai người vẫn đang đuổi nhau đi xa đám người Liễu Thiên hơn.
“Ngươi chỉ biết chạy thôi à! Vừa còn mạnh miệng lắm mà!”
Hạ Linh vừa chém vừa nói lớn, hắn cũng chẳng dùng chiêu thức gì cả mà chỉ liên tục bổ tới.
Liễu Nhân Toàn vẫn ung dung vừa lùi vừa né không có chút gì mệt mỏi vất vả cả. Gã cũng không thèm để ý đến mấy lời nói của Hạ Linh kia.
Khi hai người đuổi nhau chạy ra xa một đoạn tầm trăm mét so với chỗ mấy người Liễu gia. Liễu Nhẫn Toàn lúc này nhảy lên né một nhát kiếm của Hạ Linh rồi đáp xuống thân cây vừa bị đốn đổ, lúc này gã dừng lại không chạy nữa.
“Đủ xa rồi!” Gã nhìn lại đoạn đường vừa rồi thầm nghĩ.
“Nhất Kiếm Đoạn Sơn.”
Cùng lúc này, Hạ Linh nhảy lên không một kiếm bổ xuống đầu Liễu Nhân Toàn.
Cự kiếm trắng xóa cùng với kiếm khí bùng nổ như một con thương long đang vùng vẫy đầy khí thế bổ xuống.
Kiếm khí chưa đến đã làm cho quần áo và tóc của Liễu Nhân Toàn tung bay phần phật. Nhưng như vậy cũng không làm cho Liễu Nhân Toàn nhíu mày, gã khi này vẫn bình thản nhìn cự kiếm cùng kiếm khí hùng hổ đánh xuống đầu mình.
“KINH!
Một âm thanh vang vọng cùng với đó là một ba động khí lan tỏa làm cho cây dại xung quanh dạt ra, cảnh lá đang rụng dưới đất cũng bị thủi lên, tóc và quần áo hai người cũng bị thủi cho bay phất phới.
Mà nhìn lại ở tâm ba động kia thì thấy tay trái Liễu Nhân Toàn giơ lên nắm lấy lưỡi kiếm của Hạ Linh làm lưỡi kiếm bất động trên không.
Hạ Linh thân thể đang trên không cũng ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, hắn lục này không tin nổi vào mắt mình nữa.
Theo thông tin thì Liễu Nhân Toàn cũng chỉ ở Khai Minh cảnh hậu kỳ như hắn nhưng tại sao lại có thể tay không dễ dàng chặn một kiếm của hắn? Đây là lí gì? Đây chính là chênh lệch rất lớn!
Không kịp cho Hạ Linh xuy nghĩ hay hạ thân xuống, Liễu Nhân Toàn ngay tức khắc dựt mạnh lưỡi kiếm làm thân thể của Hạ Linh đang ở lơ lửng không tự chủ được đầu nhao về phía Liễu Nhân Toàn.
Trong khoảng khắc này, Liễu Nhân Toàn tay trái thả kiếm ra, cả người nhảy lên không chân phải vung ra một cước vào ngang mặt Hạ Linh.
Nộ Kim Cước!
Đây là một chiêu trong Ngũ Hành Ngũ Nộ Cước.
Từ bàn chân của Liễu Nhân Toàn chân nguyên cuồn cuộn tạo thành một lớp khói màu đen xám. Lớp khí kình màu đen kia như đốt cháy cả không khí làm cho không gian xung quanh trở lên mờ ảo vặn vẹo.
Nói thì lâu nhưng diễn ra thì lại rất nhanh, trên không chỉ thấy vụt một cái hắc cước đã đi đến trước mặt Hạ Linh.
Bốp!” Một cú đá chúng mặt của Hạ Linh.
Ngay khi va chạm nhìn kỹ có thể thấy gò má của Hạ Linh đang biến dạng dần. Những chiếc răng, máu cùng nước bọt đang văng ra.
“Vù ! Ầm!”
Ngay sau va chạm, Ha Linh cả người lẫn kiễm xoắn tít bay ra xa đập vào một cái cây gần đó.
Cái cây kia ngay lấp tức gãy đôi, Hạ Linh tiếp tục bay đi đập vào một cái cây phía sau rồi mới rơi xuống. Mà thanh cự kiếm của hắn thì đã tuột tay bắn ra ngoài cắm xuống đất cách đó không xa.
Một đòn quá nhanh và mạnh làm cho Hạ Linh không kịp kêu một tiếng. Hắn hôm nay đã gặp phải một đối thủ cao hơn mình rất nhiều. Trên đời này thông tin đôi khi rất quan trọng, bởi vì chỉ nhầm một cái thông tin là kết quả lại rất khác.
Liễu Nhân Toàn khi này rất nhanh đã đứng trước chỗ Hạ Linh đang nằm, gã đi lại gần nhìn kỹ.
Hạ Linh đang nằm sấp dưới một gốc cây, trên thân cây có vết máu kéo dài từ trên xuống. Hắn có vẻ đã chết rồi, cơ thể hắn dập nát hoàn toàn, tay chân ngoặt nghèo nằm sai vị trí.
Liễu Nhân Toàn đi lại lật Hạ Linh lên.
Gương mặt đầy vết sẹo kia giờ đây đã biến dạng, khắp mặt đều là máu, tóc xõa dính lên mặt, trong lớp máu đó vẫn có thể thấy được hai con mắt mở lớn nhìn về phía trước. Nhìn đôi mắt này có thể biết được cảm giác cả tên này, một cảm giác ngạc nhiên pha chút sợ hãi cộng thêm chút bất lực. Mà đó mới chỉ là cảm nhận đầu tiên của hắn và cũng là cảm nhận cuối cùng của hắn.
Liễu Nhân Toàn nhìn thi thể này lắc đầu thở dài nói: “Ngươi hoành hành ngang ngược hôm nay gặp phải ta chết là cũng đáng! Kiếp sau hãy làm một người tốt đi.”
Đám người Liễu Thiên nhìn về phía xa chỗ Liễu Nhân Toàn đang đứng chỉ thấy cây cối ngổn ngang. Họ cũng chỉ biết là trận chiến đã kết thúc khi không thấy cây cối tiếp tục đổ nữa.
Cả đám không biết ai thắng nên cũng rất thận trọng đi lên, chỉ có Liễu Thuyên là rất nhanh đạp lên các thân gỗ ngổn ngang di chuyển về phía trước. Liễu Thiên thì không có thân thủ như thế hắn chọn cách là đi vào chỗ cây rừng không bị đốn đổ, nối đó có vẻ nhàn hơn.
Phía bên này Liễu Nhân Toàn tay cẩm cự kiếm đã đào được một cái hố lớn sâu trừng 2 m, hắn bỏ Hạ Linh xuống hố đó rồi khẽ nhìn lại một lần rồi cũng ném cả thanh cự kiếm xuống đó.
Rất nhanh một ngôi một nhỏ đã mọc lên, một ngôi không bia. Liễu Nhân Toàn nghĩ vậy là tốt nhất, một kẻ ác bá khi về với đất thì cũng không nên tưởng nhớ tên tuổi làm gì. Gã chỉ lập cho một ngôi mộ đã là nhân từ lắm rồi.
Đám người Liễu gia đến nơi thì thấy người đứng đó là Liễu Nhân Toàn và trước mặt hắn là một ngôi mộ nhỏ. Tất cả đoàn người đều rât vui vẻ, Liễu Thuyên thì rất nhanh chạy lên sờ soạn Liễu Nhân Toàn.
“Nhanh vậy! Đã mồ yên mà đẹp rồi!”Liễu Thiên cũng đến nơi, hắn thấy đã có một ngôi mộ liền lắc đầu thầm nghĩ.
Hắn quay ra nhìn tứ thúc của mình, hắn liền nói: “Tứ thúc quả nhiên tu vi thâm hậu, vừa mới giao chiến đã tiêu diệt được kẻ thù.”
Liễu Nhân Toàn cười nói: “Tên này cũng chỉ là một người có tu vi không cao, từ giờ các ngươi phải cảnh giác hơn. Dạo này Xa Luân bang đang hoành hành nên khu vực này hơi bất ổn.”
Liễu Thiên đi lại gần, vừa đi vừa hỏi: “Trong quốc gia thái bình thế này mà vẫn có nhiều nhóm đạo tặc vậy ư?”
“Tuy có Kỳ Nhân các cai quản nhưng cũng không thể nào cai quản hết được. Nhất Xuân quốc rộng lớn vô cùng, chỉ các vùng thành thị thì mới có an linh chặt chẽ mà thôi.” Liễu Thuyên đứng bên cạnh giải thích.
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu.
Cùng lúc đó một vị trưởng não nhìn quanh rồi đi lên nói nhỏ với Liễu Nhân Toàn: “Tứ gia sao không bắt sống hắn hỏi xem ai sai khiến?”
Liễu Nhân Toàn lắc đầu nói: “Không cần thiết ! Hắn không nói đâu, chỉ tốn thời gian mà thôi!”
Gã quay ra hỏi: “Ngươi bên kia có nhìn rõ ta đánh nhau không?”
Vị trưởng não kia lắc đầu nói: “Không! Tứ gia yên tâm, mấy đệ tử trẻ tuổi cũng không nhìn thấy đâu!”
Liễu Nhân Toàn gật đầu, đi lại phía đoàn người rồi nói: “Chúng ta đi tiếp thôi !”
Gã không muốn mấy người Liễu Thiên nhìn thấy cũng là có nguyên nhân riêng. Trong đó một nguyên nhân chính là chưa muốn cho nhóm người này nhìn thấy cảnh giết người máu me. Đây là cách đào tạo người có phần mềm yếu của Liễu gia. Đây là gia huấn từ trước mà từ trên Liễu gia truyền xuống. Người Liễu gia không giết người khi bất đắc dĩ.
Ở thế giới này còn rất ít thế lực có tiêu trí đào tạo người như vậy.
Thế là cả đám lại lên đường đến Kỳ Nhân các. Những ngày tiếp theo thì không có gì mới, cả đoàn cứ bình thường mà đi thôi.
Chỉ có một chút đặc biết là khi đi qua vùng Kha Công sơn Liễu Nhân Toàn có rời đoàn đi nửa ngày. Đến khi Liễu Nhân Toàn về thì không có gì khác lạ cả, nếu ai để ý thật kỹ thì mới nhìn thấy trên vạt áo gã có một vệt máu nhỏ như một sợi chỉ mà thôi.
Hắn không nói là đi đâu về nhưng một số người cũng đoán ra được phần nào. Liễu Nhân Toàn chắc chắn đã đi đến địa bàn của Xa Luân bang. Nghe nói Xa Luân bang nằm sâu trong tĩnh mạch của Kha Công sơn. Gần đây chúng hoành hành có phần thêm bá đạo làm nhiều thế lực chú ý. Và hôm nay cũng chính là ngày tàn của chúng.
Mười ngày sau, một ngày âm u không nắng, gió nhè nhè thổi.
Đoàn người ngựa giờ đang đi trên một con đường nhỏ, hai bên đường là rừng cây . Rừng cây này cũng khá thưa thớt, cây cối cũng nhỏ, hình như là mới phát triển.
Trong xe ngựa Liễu Thiên liền hỏi: “Thuyên muội, chúng ta đến Trung Dương thành làm gì ?”
Những ngày qua hai người tuy ngồi cạnh nhau nhưng chưa nói chuyện dù chỉ một câu . Liễu Thuyên thì vẫn không thích Liễu Thiên cho lắm còn Liễu Thiên thì ngại vì những gì tên kia đã từng làm. Hắn cố gắng bắt chuyện với nàng nhưng xem ra vẫn không hiệu quả. Nàng chỉ đáp lời hắn một lần duy nhất cách đây mười ngày ở khu rừng kia.
Liễu Thiên đang thất vọng thì Liễu Thuyên đáp: “Muốn đến Kỳ Nhân các thì cần phải qua Trung Dương thành. Chúng ta sẽ nghỉ ở đó và mua một ít vật dụng đồng thời làm ít thủ tục rồi lên đường đến Kỳ Nhân các.”
“Thì ra là vậy !” Liễu Thiên gật đầu, hắn lại hỏi: “Mà làm thủ tục gì thế?”
Liễu Thuyên tỏ vẻ chán nản đáp: “Thủ tục nhập môn!”