Thiên Ý

Chương 111: Chương 111: Rời Vạn Điển đường




“Ta thì kiếm được một mật thuật hệ phong rất mạnh, đồng thời cũng nghiên cứu được một cái hỏa thuật cấp ba! Đồng thời cũng đọc qua mấy dị thuật khác khá hay.” Khương Tuyết mỉm cười vui vẻ kể lại.

“Vậy thì tốt rồi! Thời gian chắc cũng sắp…” Liễu Thiên đang nói thì bỗng nhiên dừng lại vì trong đây đã xảy ra dị biến.

“Truyền tống? Hết giờ rồi!” Khương Tuyết nhìn ra chân cầu thang thấy một luồng sáng đang chiếu xuống lẩm bẩm.

“Chúng ta đi thôi!” Liễu Thiên nhìn vào luông sáng đang lớn dần mỉm cười nói.

“Ta phải cất sách lại chỗ cũ đã!” Khương Tuyết dơ cuốn sách có ghi ba chữ ‘Hoa Hùng Kính’ lên nói.

“Vậy thì nhanh lên!” Liễu Thiên liền gật đầu nói.

“Ừm!” Khương Tuyết gật đầu rồi quay người chạy đi.

Liễu Thiên thì nhìn thấy thông đạo truyền tống mỗi lúc một mở rộng rồi lại chuyển màu trong suốt. Luồng sáng chiếu từ lóc nhà đến nền, nhìn nó đi xuyên qua cả nền nhà, xem ra nó đi xuống cả tầng bốn luôn.



Khi này, tại gian phòng kia, Hông Lan tiên giả cùng với vị não giả kia đang đứng, cả hai đang vận hành truyền tống trận như lúc trước. Hông Lan tiên giả vẫn đang đứng cạnh bức tường tay cầm miếng ngọc nhỏ cắm vào giữa đồ án trên tường mà vặn.

“Sao vẫn chưa thấy ai bước vào truyền tống, bọn chúng không nhìn thấy ư? Nếu không nhanh,Vạn Điển dường cứ mười hai canh giờ tiến hành thanh lọc một lần thì cả hai bọn chúng sẽ gặp nguy hiểm.” Lão giả nhìn vào luồn ánh sáng ở giữa gian phòng lo lắng nói.

“Ta cũng không rõ, có thể bọn chúng đang chạy lại. Ta lần này cũng sơ xót không mở truyền tống sớm hơn chút!” Hồng Lan gương mặt ngưng trọng tự trách.

“Đây rồi!” Lão giả kia vẻ mặt đang lo lắng bỗng chuyển thành vui vẻ hô lên một tiếng.

Lúc này trong quang trụ có một bóng người mờ mờ hiện ra, ngay sau đó lại có một người nữa hiện ra. Thấy cảnh này, Hông Lan tiên giả lại cầm miếng ngọc vặn ngược lại một cái.

Hai tàn ảnh kia bỗng rõ ràng hơn và hiện rõ thân ảnh hai người Liễu Thiên và Khương Tuyết. Cả hai đang đứng trong quang trụ, nhìn ra gian phòng bên ngoài. Mà hai người Hồng Lan thấy vậy cũng rất nhanh làm động tác thu công, mọi thứ trong gian phòng rất nhanh trở lại như thường.

“May còn kịp! Không để Thanh Sinh trận vận khởi thì hai ngươi không chết thì cũng bị trọng thương.” Lão giả vẻ mặt giãn ra nói.

“Thanh Sinh trận?” Hai người Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

Cả hai vừa rồi đang đứng bên trong Vạn Điển đường bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ linh áp tràn ra, cả hai không biết là gì nhưng rất nhanh chạy vào trong quang trụ truyền tống ra đây. Chính vì vậy cả hai mới ngạc nhiên khi nghe thấy Thanh Sinh trận.

“Vạn Điển đường cứ mười hai canh giờ sẽ tràn ra một cỗ khí nguyên dần giết hết những sinh vật sống bên trong. Nếu các ngươi không ra thì e rằng ta cũng khó cứu được!” Hồng Lan tiên giả lúc này đi lại từ từ nói.

“Lại còn như vậy nữa! Tông môn quả nhiên quản Vạn Điển đường rất nghiêm ngặt!” Liễu Thiên thầm kinh sợ.

Mà Khương Tuyết thì vẻ mặt bình thường không có phản ứng gì.

“Thôi cả hai cũng đói rồi! Chúng ta không làm phiền Thường lão nữa!” Hồng Lan tiên giả lúc này gật đầu rồi quay hướng lão giả nói.

“Ừm! Đi đi!” Lão giả kia gật đầu rồi cũng ngồi lại cái ghế thái sư cầm cuốn sách ra đọc.

Cả ba người Liễu Thiên lại theo đường cũ đi ra phía ngoài.



Quay lại đi qua nhiều trạm gác cuối cùng cả ba cũng ra đến ngoài. Lúc này, Hồng Lan liền dẫn hai ngươi đi đến phòng ăn của Ngoại Môn trưởng lão.

Bên ngoài, khi này mặt trời cũng lên được một lúc nên cả không gian tràn đều có ánh nắng nhàn cùng với gió nhẹ, chúng tạo lên một không khí mát mẻ dễ chịu. Dưới không khí dễ chịu này, ba người từ từ đi qua nhiều khu ở Trung Khu của Ngoại Viện. Liễu Thiên lúc này gặp qua rất nhiều trưởng lão cùng chấp sự đang đi lại làm việc. Hắn cùng Khương Tuyết thì liên tục cúi trào còn Hồng Lan tiên giả chỉ khẽ gật đầu còn đám trưởng lão thì ríu rít chào lại. Quả là rất đối lập!

Mà trong cả một đoạn đường dài này, Hồng Lan tiên giả cũng không có nói gì chỉ im lặng đi ở đằng trước. Hai người Liễu Thiên đi sau thì càng không giám mở miệng, cả hai chỉ lặng lẽ cung kính theo sau. Không khí yên nặng này khiến mọi người rơi vào trạng thái suy tư, Liễu Thiên lúc này đang nghĩ đến mấy ngày tháng tiếp theo với đống phần thượng thí luyện kia.

Cả ba người đi thêm một lúc nữa cũng đi đến nơi mình cần đến.

Phòng ăn của trưởng lão nằm ở phía ngoài bên phải của Trung Khu, nó nằm cạnh một cái sân nhỏ cùng một hoa viên. Phòng ăn này cũng không lớn lắm, nhưng lại rất trang nhã, tinh sảo và rất đặc biệt là rất sạch sẽ.

Trong phòng ăn chỉ có tầm mười bàn, lúc này cũng đã giữa buổi nên chỗ này không thấy ai ăn sáng cả. Một căn phòng trống trơn chỉ có ba người Liễu Thiên đi vào. Ba người tiến ra một cái bàn rộng rãi ở gần cửa sổ, từ đây nhìn ra ngoài chính là một hoa viên nhiều màu sắc.

Khi cả ba vừa ngồi xuống thì ngay tức khắc có một vị quản sự của phòng ăn chạy ra.

“Trưởng lão dùng gì để tiểu nhân làm?” Người này là một trung niên dáng người nhỏ nhắn, gã đi đến gần mấy người Liễu Thiên thì cung kính nói.

“Hai ngươi ăn gì?” Hồng Lan tiên giả quay sang hai người Liễu Thiên hỏi.

“Đệ tử ăn gì cũng được!” Khương Tuyết liền hào sảng nói.

“Đệ tử cũng vậy!” Liễu Thiên cũng thản nhiên nói.

“Được! Vậy hãy làm cho ta mấy món ngon ngon là được. Chọn mấy món mà làm nhanh một chút!” Hồng Lan tiên giả quay ra vị quản sự kia nói.

“Vậy để tiểu nhân đi làm ngay!” Trung niên quản sự này liền cung kính nói rồi quay đi.

“Cách xưng hô này! Người này là một thường dân!” Liễu Thiên nhìn theo bộ dáng của trung niên kia khẽ nói.

Hắn sở dĩ nói vậy vì hắn biết trong giới tu luyện dù tu vi cùng đẳng cấp có cao hơn thì người dưới cũng không phải xưng hô là tiểu nhân hay nô tài gì đó. Đây thuần túy là xưng hô với bề trên của những thường dân hay dùng.

“Đúng vậy! Những người tu luyện mấy ai lại đi làm công việc nấu ăn cả, đa số chỉ làm những việc khác như luyện đan, luyện khí, canh gác, vận chuyển,…Vì vậy quan sự bên trù phòng rất ít người tu luyện, đa số đều tuyển thường dân từ ngoài vào. Kể ra thì những người này đa số đều được những bậc trưởng lão trong tông môn giới thiệu và đảm bảo thân phận mới được vào đây làm. Vì vậy họ luôn tỏ vẻ kính trọng với tầng lớp trưởng lão như ta!” Hồng Lan tiên giả gật đầu rồi từ từ giải thích.

“Sao ở phòng ăn của đệ tử những trù sư này lại hung dữ làm cho đệ tử cứ tưởng họ cũng từng là đệ tử của tông môn.” Liễu Thiên nghe vậy lại nhớ lại mình khi ăn ở phòng ăn của cung mình thì liền nói.

“Họ ở đó cũng là một quản sự, quản sự thì phải hơn đệ tử bình thường rồi, đối với trưởng lão thì phải khác chứ!” Khương Tuyết nghe vậy liền nói chèn vào.

“Tiểu Tuyết thông minh đó!” Hồng Lan tiên giả gật đầu khen ngợi.

“hừ! Ý mắng ta ngốc nghếch đây mà!” Liễu Thiên nghe vậy bĩu môi thầm nghĩ, điều này khiến Khương Tuyết càng đắc trí cười cười.

“Hai ngươi bên trong Vạn Điển đường thu hoạch được gì nói ta nghe thử xem nào!” Hồng Lan tiên giả chuyển chủ đề hỏi.

“Đệ tử tu luyện được ba môn trong Ngũ Hành dị thuật tam cấp, hai môn Ngoại Thiên dị thuật, cùng với đó nghiên cứu được một chút tạp học khác.” Khương Tuyết cũng không ngại ngần kể ra những gì mình nghiên cứu bên trong Vạn Điển đường.

“Rất tốt! Quả nhiên là thần dịch! Thế Liễu Thiên?” Hồng Lan gật đầu vui vẻ nói rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi.

“Đệ tử chỉ tu luyện được một môn Ngoại Thiên dị thuật và một môn tạp học mà thôi!” Liễu Thiên gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng nói.

“Thế cũng tốt rồi! Dù sao người thường muốn hiểu được một môn dị thuật ngoại thiên cũng phải tốn hàng tháng đến hàng năm. Ngươi tuy không như Khương Tuyết nhưng thế cũng không tồi rồi!” Hồng Lan tiên giả có chút thất vọng nhưng rất nhanh mỉm cười nói.

“Đã làm cho trưởng lão thất vọng rồi!” Liễu Thiên lắc đầu thở dài.

“Không sao! Mà ngươi luyện dị thuật Ngoại Thiên gì?” Hồng Lan lắc đầu rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi.

“Lôi Quân quyền!”Liễu Thiên liền nói.

“Được! Nghe nói Lôi Quân quyền có uy lực khá lớn và rất khó luyện thành, ngươi nếu cố gắng luyện thành quyền này thì cũng không tệ!” Hồng Lan tiên giả gật đầu khích lệ.

“Đúng đó, ngươi cứ chịu khó luyện đi, có gì ta sẽ giúp ngươi!” Khương Tuyết cũng gật đầu nói.

“Đồ ăn đến rồi! Mời trưởng lão cùng hai vị dùng bữa!” Người trung niên vừa rồi lại đi đến mỉm cười hô lớn. Ngay sau đó, một nhóm ba người đi ra bày ra bàn năm sáu món ăn cùng một lọ rượu nhỏ.

“Ăn thôi! Hai ngươi chắc đói lắm rồi! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Hồng Lan tiên giả chỉ tay vào đám đồ ăn nói.

“Vâng!” Cả hai người đều cung kính nói. Thế là cả ba người bắt đầu ăn sáng, vừa ăn vừa nói chuyện tu luyện trong Vạn Điển đường.

Một màn tiếp theo đa số là Khương Tuyết cùng Hồng Lan tiên giả cùng nhau bàn luận còn Liễu Thiên chỉ ngơ ngơ ngồi nghe. Tuy không biết nói gì nhưng qua màn bàn luận của hai người, Liễu Thiên cũng hiểu ra được chút ít. Đó chính là một số dị thuật Khương Tuyết kể ra lại làm cho cả Hồng Lan tiên giả phải bó tay không giảng giải được. Điều này nói nên rằng ngay cả Tiên giả cũng không phải muốn là luyện được những môn dị thuật khó. Điều này đồng nghĩa với việc những người có Thông Thiên dịch như hắn là rất may mắn.

Hai người Hồng Lan, Khương Tuyết cứ thế ăn uống nói chuyện, còn Liễu Thiên thì cứ thế tập trung vào ăn.

Một lúc sau, bữa cơm kết thúc, Hồng Lan nhìn hai người Liễu Thiên rồi dặn dò:

“Các ngươi lần này dùng thần dịch nghiên cứu dị thuật, dù ít hay nhiều cũng sẽ có ích rất lớn. Về sau phải cố gắng hơn, hai ngươi bây giờ đã là một nửa đệ tử của ta. Như vậy cũng phải biết tên thật của ta. Tên ta là Hàn Như Yên. Hồng Lan là biệt danh của ta mà thôi.”

“Hàn Như Yên!” Cả hai người Liễu Thiên đều lẩm bẩm.

“Tên của ta không được tiết lộ ra ngoài. Đồng thời hai ngươi từ sau có thể coi ta là sư phụ nhưng nên nhớ nếu không thành nội môn đệ tử thì ta sẽ không đả động gì đến hai ngươi. Tốt nhất vẫn là tự thân cố gắng, nhất là Liễu Thiên.” Hồng Lan tiên giả lúc này lại nghiêm khắc nói.

“Vâng! Sự phụ!” Khương Tuyết vui vẻ cười nói.

“Đệ tử sẽ cố gắng!” Liễu Thiên cũng khẽ nói.

“Được rồi! Hai ngươi có thể tự về đội của mình được không?” Hồng Lan tiên giả lúc này gật đầu rồi lại hỏi.

“Sư phụ không cần lo lắng! Chúng đệ tử biết đường mà!” Khương Tuyết mỉm cười.

“Vậy được! Ta giờ còn có việc, hai ngươi tự lo cho mình đi. Khi nào thành nội môn đệ tử thì danh sách báo lên ta sẽ tự động đón hai ngươi! À việc thần dịch hôm nay cũng không được nói cho ai. Trưởng lão hay chấp sự có hỏi thì nói là ta không cho nói thì họ cũng sẽ không hỏi nữa!” Hồng Lan gật đầu nói rồi lại nhớ ra gì đó dặn dò.

“Vâng!” Cả hai đều đồng thanh nói.

“Lui đi!” Hồng Lan tiên giả thấy vậy khẽ gật đầu.

Như vậy hai người Liễu Thiên cũng không nhiều lời nữa liền cúi đầu một cái rồi quay người đi ra khỏi phòng ăn. Mà Hồng Lan tiên giả cũng quay người đi ra cửa kia của phòng ăn rồi từ đó đi ra một hành lang, cuối cùng biến mất trong dãy nhà phía xa.

Còn hai người Liễu Thiên đi ra khỏi Trung Khu thì dừng lại ở quảng trường Ngoại Môn.

“Chúng ta cũng tách ra thôi, hẹn gặp lại!” Khương Tuyết lúc này nhìn Liễu Thiên mỉm cười nói.

“Ừm! Hẹn gặp lại!” Liễu Thiên gật đầu, ánh mắt của hắn thì chăm chú nhìn vào Khương Tuyết đang quay người rời đi, vẻ mặt hắn bỗng đờ ra, lúc này thật không biết hắn đang nghĩ gì nữa.

“À! Ngươi đừng quên ba điều kiện đã hứa với ta! Nếu có chỗ nào chơi thì nhất định phải rủ ta đấy!” Khương Tuyết đi được một đoạn thì bỗng nhớ ra gì đó quay lại nói.

“Nhất định!” Liễu Thiên giật mình nhưng rất nhanh lại cười đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.