Thời gian gian lặng lẽ trôi, lại thêm hai tháng nữa qua đi, đến nay Liễu Thiên đã hết án phạt được mấy tuần. Tính đến giờ thì hắn đã sang Thường quán được hơn nửa năm và trong thời gian này tất nhiên xung quanh hắn mọi thứ đều đang vận động nên cũng có nhiều thứ thay đổi.
Đầu tiên người thân thiên với hắn nhất trong khoảng thời gian qua - Công Tôn Yến. Tiểu cô nương này càng ngày tu luyện càng nhanh, cộng với một tháng qua rất chăm chỉ nên đã có tiến bộ vượt bậc, tu vi đã đạt đến Linh cơ đỉnh phong. Đến hôm nay, cô đã đi vào Thông Quan phòng để đột phá lên Khai Minh cảnh rồi.
Tiếp theo là tin từ Lại Thư phòng. Sau nhiều tháng cuối cùng hắn cũng nhận được một lá thư từ trong Nội Môn gửi ra. Thế nhưng không phải của Cơ Thương Vũ mà là của Tằng Nhất và Hà Minh. Cả hai tên kia giờ đều làm đệ tử của một vị trưởng lão trong Nội môn có chức vị khá quan trọng nên cuộc sống của họ rất ổn. Vì vậy cả hai ngoài viết thư hỏi thăm thì mục đích chính là thúc dục Liễu Thiên sớm vào Nội Môn để tụ họp. Đọc thư xong, Liễu Thiên cũng viết thư hứa hẹn cố gắng trong vòng một hai tháng tới sẽ vào nội môn nhưng từ hôm đó đến hôm nay đã hơn tháng rồi nhưng hắn vẫn chưa làm thủ tục gì cả. Nguyên nhân trong đó thì một phần là do án phạt, phần còn lại là do hắn phải đợi Công Tôn Yến nên chưa thi lên Nội Môn được.
Thông tin thứ ba diễn ra trong tháng qua cũng khá quan trọng đó là gia tộc báo rằng mấy năm tiếp theo không tổ chức tộc hội nên đệ tử trong tộc không phải hồi tộc. Đồng thời tiểu muội Liễu Thuyên của hắn đã được Liễu Nhân Toàn dẫn khỏi Nhất Xuân quốc. Liễu Thiên biết tộc hội hoãn lại thì cũng chỉ hơi ngạc nhiên nhưng khi nghe đến Liễu Thuyên đã rời đi thì có cảm giác mất mát gì đó. Lại nói thì nguyên nhân việc rời đi này hắn không rõ lắm nhưng theo hắn thì phần lớn liên quan đến Không gian Vãn Khứ của gia tộc. Theo hắn đoán Liễu Thuyên chắc chắn đã nhận được gì đó rất quan trọng nên gia tộc mới đưa nàng rời đi để tu luyện. Nơi nàng đi là chỗ nào gia tộc không tiết lộ cho Liễu Thiên. Nơi đó có thể sẽ là nơi thánh địa tu luyện với cuộc sống nhung lụa hoặc cũng có thể là nơi hoang vu cùng cực vơi nguy hiểm trùng trùng, sống nay chết mai. Thế nhưng du có ở chỗ nào thì tiểu muội của hắn vẫn có Tứ thúc nên Liễu Thiên cũng cảm thấy an tâm.
Việc cuối cùng trong thời gian qua là hai ngày trước thông qua Thượng Quan Định, hắn có nhận được một ngọc giản, trong đó có một đoạn truyền âm của Hồng Lan Tiên giả. Nội dung trong đó thì khá đơn giản, vị tiên giả này đã nhận Khương Tuyết làm tam đệ tử, mai kia nếu hắn có thể vào Nội Môn thì nàng sẽ nhận hắn làm tứ đệ tử.
Thời gian qua đi, xung quanh Liễu Thiên chuyển biến thì bản thân hắn cũng có thay đổi. Trong thời gian qua xét lại thì tu vi Liễu Thiên cũng tiến triển kha khá, đan điền cảnh giới của hắn đã mở rộng bằng tám thành đan điền cực đại. Đúng ra với trợ cấp dồi dào thì tốc độ đó là hơi chậm nhưng vừa tu luyện công pháp vừa hấp thụ nguyên thần mà có kết quả như vậy thì cũng không tồi rồi. Một phần cũng vì Liễu Thiên tránh thiên tinh ảnh hưởng đến đan điền nên hắn mới tự cân chỉnh. Khi công pháp hắn chưa cao thì hắn cũng chưa muốn mình đột phá quá nhanh.
Tu vi tăng tiến không đáng kể nhưng võ kỹ và sức mạnh thân thể thì lại có tiến triển rất lớn. Hơn nửa năm luyện tập miệt mài, cùng với sự trợ giúp của Thể Ngịch Huyền Tinh ngọc cùng Luyện Thể Như Ý ngọc, Liễu Thiên đã có một cơ thể mạnh ngoài giới hạn mà một cơ thể bình thường có được. Nhất là khi nguyên thần kích hoạt nữa thì sức mạnh đó lại càng kinh khủng.
Để lấy một khái niệm cơ bản cho sức mạnh của cơ thể Liễu Thiên lúc này thì phải có một vài thử nghiệm. Kết quả là khi không cần nguyên thần kích hoạt một tay hắn cũng có thể nâng được gần ngàn cân, một quyền đơn giản có thể đánh đổ một đại mộc mấy người ôm, một kiếm không nguyên thần cũng có thể chẻ đôi cự thạch mấy ngàn cân. Còn tốc độ thì kể cả không cần dùng đến nguyên thần hắn cũng có thể chạy nhanh gấp đôi Usain Bolt*.
Một điều làm Liễu Thiên vui vẻ nhất đó chính là qua quá trình luyện tập thân thể thì tốc độ phản xạ của hắn tiến triển rất nhanh. So với tốc độ của bí quyết trong Lôi Điểm thì còn nhanh hơn nhiều. Tiếc là hắn chưa có cách thử nghiệm cụ thể nên chỉ vận dụng phản xạ để thi triển Lưu Thủy bộ thì thấy thuần thục hơn rất nhiều, tốc độ di chuyển trong địa hình phức tạp cũng không bị giảm là bao.
Trong tu luyện thể chất thì Liễu Thiên thu được khá nhiều kết quả khả quan nhưng dị thuật thì lại không có một chút gì cả. Kể cả mấy bộ dị thuật đơn giản hắn cũng không luyện được.
Đây không phải là hắn không muốn luyện mà như đã biết đây là do Thiên tinh trong cơ thể hắn, hắn vốn đã thử nhiều lần chỉ dùng nguyên thần do mình tự hấp thụ để luyện dị thuật. Thế nhưng hai loại nguyên thần tưởng như tách biệt này khi bình thường lại rất hòa hợp nên dù có cố đến mấy thì nguyên thần của hắn cũng chỉ qua Dị Căn Quyết nhưng bước cuối cùng cũng không thể qua Biến Nguyên đồ để chuyển thành các dạng năng lượng khác được.
Hạn chế này khiến hắn không thể sử dụng dị thuật nên hắn cũng từ bỏ tu luyện di thuật Ngũ hành hoặc Ngoại thiên, theo đó Lôi Phá kiếm pháp cũng bị lược bỏ đi phần Dẫn Nguyên Sinh Lôi ở phía sau. Khi này, hắn chỉ tận dụng những yếu quyết không cần chuyển đổi nguyên thần thành lôi điện như, Lôi Viên quyết, Lôi Quân quyết, Lôi Điểm, hắn dùng những thứ này để luyện kiếm theo Vô Danh kiếm pháp và tìm ra cực đại của kiếm chiêu. Đồng thời hắn cũng nghiên cứu hiện tượng Vô Trở vạn kiếm bất xuất trong Vô Danh kiếm pháp.
Tu luyện miệt mài trong thời qua tất nhiên giúp cơ thể hắn có tăng tiến rất lớn nhưng qua thời gian dài cứ tu luyện đơn điệu mãi mấy môn đó khiến Liễu Thiên cảm thấy cuộc sống có phần nhàm chán. Nhất là việc thời gian qua thiếu thực chiến càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu không thể tập trung tu luyện được.
Lại nói thì cơ hội để Liễu Thiên có thể đọ sức với những kẻ có thực lực thì chỉ có ở những lần tỉ thí lớn do tông môn tổ chức. Thế nhưng những vụ tỉ thí do tông môn tổ chức trong năm này cũng không còn. Đội Chiến phải 2 năm mới diễn ra một lần, Ngoại Môn luận võ thì phải 4 năm mới diễn ra một lần. Tất cả những dịp như vậy đều diễn ra vào năm sau chứ không phải năm nay nên khoảng thời gian này muốn đọ sức Liễu Thiên chỉ có thể đến Chiến đường.
Kể ra thì cũng lạ, Liễu Thiên đến chiến đường kiếm người tỉ thí thì chẳng có ai đánh cùng. Đám đệ tử bên Thường quán dường như ai cũng biết hắn nên đều tránh né. Còn đám Tiêu Viễn, Bạch Hiên Hiên cùng những người có thực lực thì sau đợt khảo thí như đi đâu hết vậy, không có một ai xuất hiện chứ đừng nói đến việc gặp được bọn hắn ở Chiến đường.
Liễu Thiên tự dưng không có hàng để đọ sức cũng cảm thấy tẻ nhạt đành phải tự mình nghĩ ra đủ cách để luyện tập khác nhau nhưng kết quả tất nhiên không quá tốt điều này khiến hắn buồn bực một thời gian nhưng hắn cũng biết bản thân sắp vào Nội Môn nên thời gian nhàm chán này sẽ không kéo dài vì vậy hắn chỉ cần cố nghĩ ra vài thứ để luyện là có thể qua quãng thời gian ảm đạm này.
Quay lại với hiện tại, buổi tối của một ngày đầu tháng ba, sau khi tu luyện nguyên thần xong, Liễu Thiên nghĩ nghĩ một hồi thì trong đầu hiện lên tên một bộ tâm pháp cũ khiến hắn nổi lên chút tò mò. Hắn nhíu mày cười nhạt một cái rồi bắt đầu khoanh chân nhắm mắt lại.
Liễu Thiên tiến vào không gian thức hải, hắn đến trước quang trụ lấy ra một tia sáng trong đó. Tia sáng này chính là một tia thần niệm của vị tiền bối hắn tình cờ gặp được ở ngoài hồ cạnh thư viên năm trước. Từ khi hắn mở ra thức hải vốn đã thấy nên cũng xem qua nhưng chưa xem kỹ, hắn chỉ biết trong đó có nói đến một bộ tâm pháp gì đó được gọi là Tâm Tông Kinh.
Liễu Thiên vừa đưa luồng thần niệm kia tiến nhập vào linh thức thì đã có vô số câu nói mang theo những thông tin về môn tâm pháp kia bắt đầu tràn vào tâm trí hắn.
“Đệ nhất thức Tâm Nhan. Tâm động khiển thân động, tâm chuyển khiển thân chuyển. Tậm động quyền xuất, tâm di cước hành. Mọi hoạt động của cơ thể đều bắt đầu từ tâm. Con người muốn dùng chiêu công kích thì phải dùng tâm để điều khiển tay chân cùng nguyên thần. Mọi thứ đều từ tâm mà ra, mọi sự khởi nguồn từ ý nghĩ.
Tâm nhan - gương mặt hình dáng của tâm hồn. Trên đời mấy ai hiểu hết được một người, ai nhìn rõ được tâm hồn của người khác. Tâm nhan của mỗi người khác nhau, ở đây tu luyện tâm nhan chính là tìm ra cách bắt được tâm nhan của đối thủ. Đối thủ tâm động mình cùng động, quyền của đối thủ vừa xuất mình đồng thời xuất chiêu né tránh hoặc đánh trả. Tâm nhan này chính là một dạng tu luyện khả năng đoán chiêu của kẻ thù đồng thời làm tăng khả năng nhạy bén của tâm hồn cùng các giác quan.
Tâm Nhan đệ nhất trọng này giúp rất nhiều trong chiến đấu, nhưng để tu luyện được nó thì phải phụ thuộc vào cơ duyên và ngộ tính của từng người. Cái này phải thông qua ngàn vạn lần vừa chiến đấu vừa cảm nhận mới dần tu thành được, người không có tâm trí kiên định thì đừng nghĩ đến việc nhập môn. Tâm pháp gồm cửu chuyển, đệ nhất chuyển Tu, đệ nhị Thấu, đệ tam Cộng, đệ tứ Phân, đệ ngũ Mãn, đệ lục Khỏa, đệ thất Tái, đệ bát Phản, đệ cửu Hoàn. Đệ nhất tu căn dưỡng tĩnh nhàn tâm, hoa vị tiên nhân đắc sở…”
Những câu nói của một nam nhân vang vọng trong đầu Liễu Thiên, đến đoạn tâm pháp thì toàn từ khó hiểu khiến hắn nhăn mày suy ngẫm. Thời gian trôi đi từng chút, nửa tiếng qua đi Liễu Thiên dần mở mắt trong đầu hắn khi này đã có chọn vẹn tầng đầu tiên của môn tâm pháp kia. Tất nhiên hắn chưa hiểu hết mà chỉ mới nghiên cứu qua một lần nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để bắt đầu luyện bước nhập môn của đệ nhất thức này.
“Trắc Cảnh quả nhiên kinh khủng. Thế nhưng cần phải trải qua cả ngàn trận thực chiến mới dần luyện được. Thời gian về sau có cơ hội chiến đấu sẽ từ từ luyện, bây giờ tốt nhất cứ đọc hết các thức sau môn tâm pháp này đã!” Liễu Thiên lẩm bẩm tự nhủ rồi thu lại linh thức tiếp tục tiến vào không gian thức hải.
Đệ nhị thức, Tâm Thiên. Tĩnh tâm vô cực, đồng thiên địa. Tâm động vô nhai hủy thương khung.
Tu luyện trên đời luôn nhắc đến một chữ tĩnh! Nhưng trên đời mấy ai biết chữ tĩnh ở đây là gì và mấy ai có thể làm được?
Thực tế thì cơ thể con người tưởng như tĩnh tọa tu luyện nhưng lại đang vận động không ngừng. Một cơ thể lớn như vậy khi ngồi đả tỏa kia thực ra vẫn đang tồn tại sự vận động của cơ nhục. Bên trong cơ thể mỗi người vẫn luôn có sự vận động không ngừng của các tiểu cầu vô cùng nhỏ, các dạng vật thể khó định hình. Nói ngay như khi tĩnh tọa hấp thụ linh khí thì trong kinh mạch các dòng nguyên thần vẫn đang di chuyển. Đan điền và công pháp vẫn đang hoạt động. Như vậy thứ có thể tĩnh duy nhất trên thế gian này chính là tâm hồn mà thôi!
“Như vậy tĩnh tu ở đây là gì? Đó chính là trạng thái tĩnh tâm.
Nhân sinh vạn vật đều đang chuyển động, tâm hồn của người thì có thể động có thể tĩnh. Như vậy một người muốn tiến vào cảnh giới tu luyện đỉnh cao thì phải tĩnh tâm như đến cực hạn. Tĩnh đến mức cảm ngộ rằng thời gian và không gian đều dừng lại. Một sự bất biến bất dịch, tâm hôn tĩnh lặng đến tột cùng để hòa nhập vào thiên nhiên vạn vật. Cảm nhận mọi thứ như một vật vô chi vô giác trong thiên nhiên, đặt mình làm một cá thể cùng thiên nhiên để cảm nhận sự hòa hợp…”
Người tu đạo luyện khí đều lấy tĩnh công làm trọng, tĩnh tọa đả thể hấp thụ linh khí. Tĩnh tâm định kinh chuyển linh thành thần. Tĩnh đan vận pháp quy thần tại Thủy. Tùy tĩnh công hành, công tĩnh đan sinh, thân động tâm bất động, khí chuyển thần không chuyển, phong hành ngũ quan, tựa bế tứ chi, nhâm đốc tuần hoàn, thuần ti quy đỉnh…
“Hiểu biết của vị tiền bối này quả nhiên sâu rộng thế nhưng tu luyện đến cảnh giới hòa mình vào thiên địa nghe hơi hư cấu!” Liễu Thiên mở mắt ngồi nghĩ lại những gì vừa thu được thì không khỏi khâm phục vị tiền bối kia nhưng khi hắn nghĩ đến việc tu luyện thức thứ hai Tâm Thiên này thì không khỏi cười khổ lắc đầu rồi lại tiếp tục tiến vào không gian thức hải.
Đệ tam thức, Tâm Cuồng. Nhất nhân song chuyển, nguyên vĩnh linh hoàn. Tĩnh tu tụ linh, động công thụ thần.
Trong đan điền luôn có hai trạng tái là tĩnh tu và động công, đây là hai trạng thái được vận hành ngược nhau trong đan điền và trong cả kinh mạch. Thế nhưng nói chúng ngược nhau nhưng vẫn có thể tồn tại cùng một lúc.
Từ cổ trí kim đã có rất nhiều người nghĩ đến việc này nhưng để làm thì chưa có ai. Đây chính là nghịch thiên nên phàm những ai thử đều đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Lại nói trên đời ai mà tĩnh tu được trong khi cơ thể đang giao chiến. Ai mà vừa giao chiến lại vừa hòa nhập thân mình vào thiên địa cảm nhận rồi hấp thụ linh khí thiên địa? Đây chính là một suy nghĩ ngông cuồng và có phần điên rồ không thực tế nên ta gọi nó là Tâm Cuồng.
Hai trạng thái tĩnh tu và động công vốn có nguyên thần di chuyển ngược chiều nhau trong kinh mạch và đan điền nhưng ta tin vẫn có cách để cho hai trạng thái này cùng tồn tại một lúc. Chính vì vậy ta đã bỏ ra nhiều công sức nghiên cứu.
Tĩnh tu là tâm tĩnh, động công là thể động. Bản chất hai trạng thái này không liên quan nhưng nơi vận hành lại cùng là một tuyến kinh mạch và lộ tuyến nguyên trường lực công pháp. Như vậy để đồng thời làm được việc này thì phải chẻ đôi luồng kinh mạch và vòng chuyển công pháp. Muốn làm vậy thì đầu tiên phải phân tâm thức làm hai. Ta trước kia đã tu luyện qua Tích Hồn thuật nên trong cơ thể có thể chứa nhiều phân hồn. Vì vậy ta có thể cùng lúc có thể làm nhiều việc một cách chuẩn xác. Thế nhưng để chẻ đôi kinh mạch và công pháp tuyến vẫn quá khó, dù trước đến nay người tiến lên Đệ Nhất Thiên vốn có thể bỏ qua Kinh mạch dùng thân thể dẫn Nguyên nhưng trường lực của công pháp vốn bất biến dù có song hành tu luyện cũng khó thành công…
Liễu Thiên nghe liên miên một hồi thì cũng thu lại tâm thức tự nhủ: “Làm sao mới có thể làm cho nguyên thần không bị bế tắc trong kinh mạch đây? Dù có nhất tâm nhị dụng thì vẫn không thể nào làm được? Mà đúng như người kia nói, trạng thái tĩnh tu rất khó đạt được, bây giờ lại đặt trong trường hợp giao chiến cần tập trung thì khó càng thêm khó!”
“Ài! Cứ từ từ, mình phải nghiên cứu lại đã! Tiền bối kia còn mất cả đời vẫn chưa hoàn thiện thì mình vội làm gì!” Liễu Thiên thở dài lầm bẩm rồi lại tiếp tục nghe đoạn cuối trong đoạn thần thức truyền ầm:
“Để luyện thức thư ba này cần phải luyện thành thức thứ hai Tâm Thiên và môn Cấm pháp Tích Nhân thuật. Còn cách kết hợp thì mỗi người mỗi khác khi tu luyện thành thì phải tự tìm ra cách của mình. Nếu người nghe cảm thấy ta điên cũng đúng, còn nếu có tâm hãy đến tiểu đình ở Xuân Thiên hồ, ta sẽ đón tiếp.
Nhân sinh đa sự phi tường tận. Nhất kiếp thiên niên bất câu thông. Ngục cô hỏa ảnh, phá mục trần! Xuân Thiên vọng nguyệt, ngoại cửu thiên.”
“Ba tầng này nghe thôi đã thấy khó luyện, tốt nhất cứ gác lại đã! Nhất là đệ tam thức kia thì không có hi vọng tu luyện gì cả!” Liễu Thiên vừa ra khỏi không gian thức hải liền ngồi thần ra với vẻ hơi thất vọng.
“Việc tu luyện này không đơn giản nhưng lời mơi kia đến rất hợp lúc! Mình đi một chuyến chỉ mất một hai ngày, còn Tiểu Yến đột phá xong cũng cần vài ngày củng cố cảnh giới nữa. Đồng thời mình cũng đang cần vận động chút nên vào Vạn Mộc Lâm là một ý kiến không tồi!” Liễu Thiên lúc này nhíu mày suy nghĩ rồi hai mắt lại sáng lên đưa ra quyết định.