Sáng sớm hôm sau, Liễu Thiên từ rất sớm đã đi đến phòng trưởng lão.
Ở đó Thượng Quan Định cũng đang đợi sẵn, Liễu Thiên vừa đến thì đã bị dẫn đi.
Hắn không kịp hỏi gì liền bị dẫn đi một mạch nửa canh giờ. Hắn đi qua nhiều khu đội khác nhau, rồi tiến qua cả quảng trường lớn đi vào Trung Khu của Ngoại Viện.
Ngoại Viện có tổng cộng mười sáu khu chính được quây kinh thành mười sáu đội. Giữa các đội này là những con đường, nhà cửa, hoa viên, ao hồ, đình đài cùng một số công trình chung khác của Ngoại Viện. Chúng được bố trí khá thưa thớt khắp Ngoại Viện rộng lớn này. Nhưng ở Ngoại Viện vẫn có một khu nữa ngoài mười sáu khu kia có công trình dày đặc.
Nơi đó được gọi là Trung Khu. Trung Khu ngoại môn này nhà cửa cũng dày đặc không kém bất kỳ chỗ nào của tông môn. Ở đây người qua kẻ lại khả tấp nập, trong đó đa phần là chấp sự, thỉnh thoảng cũng có các vị trưởng lão.
Hai người Liễu Thiên đi vào Trung Khu này cũng lại phải đi qua nhiều hành lang, hoa viên ao hồ, đình đài rồi mới dừng lại. Cuối cùng, Liễu Thiên được dẫn đến một khu nhà ở cuối Trung khu này. Nhìn qua thì ngôi nhà này không lớn lắm nhưng lại lộng lẫy trang nghiêm vô cùng.
Đi vào trong, Liễu Thiên lại được Thượng Quan Định dẫn đi qua nhiều hành lang đi sâu vào phía sâu trong khu nhà.
“Trưởng lão xin dừng bước, Hồng trưởng lão có dặn chỉ cho đệ tử này vào thôi!” Đi đến trước cửa một căn phòng, một vị lão giả liền chặn Thượng Quan Định lại truyền đạt.
“Vậy được! Liễu Thiên vào đi, ta đứng đây chờ vậy!” Thượng Quan Định gật đầu nói.
“Không cần! Trưởng lão cứ về làm việc đi, để tên đệ tử đó vào đây!” Lúc này từ phía trong một âm thanh thuần khiết của nữ nhân truyền ra.
“Vậy! Ta xin cáo lui!” Thượng Quan Định nghe vậy liền khẽ nói rồi nhìn Liễu Thiên gật đầu rời đi.
“Mời!” Lão giả kia khẽ đẩy cánh cửa ra rồi hướng Liễu Thiên mời.
Liễu Thiên khẽ cúi người cung kính một cái rồi cũng bước lên đi vào trong.
Vừa vào trong, Liễu Thiên liền nhìn quanh một lượt căn phòng. Đây là một gian phòng không lớn, sàn được nát bằng gỗ rất nhẵn mịn, xung quanh tường tất cả đều được làm bằng gỗ. Một điều đáng chú ý nữa là gian phòng không hề có nội thất gì. Ở giữa phòng chỉ có hai người đang ngồi trên bồ đoàn.
Nhìn lại hai người thì ngồi chính giữa gian nhà là một nữ tử ngoài hai mươi xinh đẹp thuần khiết, nàng thân mặc bạch y đang mỉm cười nhìn Liễu Thiên. Liễu Thiên tất nhiên không biết đây chính là vị Hồng Lan Tiên giả - người đứng đầu Ngoại Môn.
Ngồi bên cạnh nữ nhân quyền lực này là một nữ đệ tử, thân mặc thanh y, tuổi tầm mười ba mười bốn, tóc ngắn ngang vai lù xù lồng bồng, đôi mắt thì đang cười tít lên nhìn Liễu Thiên. Người này không phải Khương Tuyết thì còn ai vào đây cơ chứ?
“Đến đây, ngồi xuống!” Hông Lan tiên giả nhìn điệu bộ ngây ngô của Liễu Thiên thì liền chỉ vào cái bồ đoàn bên cạnh nói.
Khương Tuyết lúc này cũng cười nhưng không nói gì cả nhưng khi tiểu cố nương đánh giá Liễu Thiên một lượt thì không khỏi ngạc nhiên, nét cười trên mặt lại đậm hơn.
Liễu Thiên đi lại gần Hông Lan tiên giả thì liền khoanh chân ngồi đối diện với Khương Tuyết.
“Ta đã kiểm tra qua Khương Tuyết, đúng ra thì không cần kiểm tra ngươi nhưng phải chắc chắn. Hãy ngồi im!” Hồng Lan tiên giả lúc này nhìn Liễu Thiên nhàn nhạt nói, sau đó tay phải khẽ đưa ra trước mặt Liễu Thiên rồi ra lệnh.
Liễu Thiên thấy vậy cũng không phản ứng gì mà chỉ ngồi im nhắm mắt lại.
Hồng Lan tiên giả tay phải khẽ huy động, từ bàn tay một tia khí cực nhỏ không màu đi vào đầu Liễu Thiên.
Trong đầu Liễu Thiên lúc này có một luồng năng lượng nhỏ vô cùng từ từ di chuyển trong đại não của hắn. Nó như thuộc lòng đường đi vậy, nó rẽ trái rẽ phải di chuyển qua lại giữa những vân não của Liễu Thiên. Hồng Lan Tiên giả kia lại rất tập trung điều khiển luồng năng lượng này.
Liễu Thiên lúc này vẫn hai mắt nhắm liền, hắn dường như không hề cảm thấy gì nên vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
Hồng Lan Tiên giả hai mắt cũng nhắm liền, tay thì khẽ lay động nhè nhẹ điều khiển, nhìn bộ dạng như đang chứng kiến điều gì đó. Còn Khương Tuyết ngồi ngoài nhìn một màn này cũng không có phản ứng gì.
“Được rồi!” Rất nhanh, Hồng Lan tiên giả mở mắt từ từ thu tay lại gật đầu vẻ mặt đầy vẻ hải lòng.
“Được rồi?” Liễu Thiên nhíu mày khó hiểu.
“Đã xác thực ngươi có Thông Thiên dịch, chúng ta tiếp theo sẽ bàn đến phần thưởng của hai ngươi!” Hồng Lan tiên giả mỉm cười nói.
“Thông Thiên dịch? Phần thưởng?” Cả hai người Liễu Thiên đều ngạc nhiên hỏi.
“À! Ta quên mất các ngươi vẫn chưa biết về Thông Thiên lầu.” Hồng Lan tiên mỉm cười nói.
“Bọn đệ tử cũng biết được Thông Thiên lầu được tách ra từ Nghịch Thiên lầu, nhưng vấn đề Thông Thiên dịch thì không rõ lắm.” Khương Tuyết liền nói.
Liễu Thiên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Khương Tuyết.
“Vậy thì tốt!” Hông Lan gật đầu nói sau đó lại từ từ kể.
“Ngày xưa khi Thủy tổ đại nhân lấy được một phần của Nghịch Thiên lầu thì đã sử dụng một bí thuật để phân giải nó và tạo thành Thông Thiên dịch. Thông Thiên dịch này lại được người dùng dị thuật biến thành một cái Thông Thiên lầu để nghỉ ngơi và tu luyện. Lúc đó công dụng của Thông Thiên lầu chính là giúp người tu luyện trong đó có tâm trạng thanh tịnh và tránh tạp niệm, giúp cho tốc độ tu luyện tăng nhanh đáng kể chứ chưa đến mức vạn pháp tinh thông như lời đồn.”
Nghe vậy, hai người Liễu Thiên nhìn nhau, cả hai chỉ biết cười khổ mà thôi. Thì ra một canh giờ họ ngồi tu luyện trong đó chỉ là tâm tình tĩnh lặng đạt cảnh giới vô vật vô ngã lên tu luyện mới nhanh chóng như vậy. Họ cũng hiểu rằng nếu lúc đó mình mang một dị thuật cực khó ra tu luyện thì chắc chắn sẽ không hiểu được.
“Đồng thời Thông Thiên lầu vốn rất nhẹ lên nó luôn bay lên trời nên người đã dùng một Thái Cực Đối Trọng đồ để giữ nó ổn định trong thí luyện.” Hồng Lan tiên giả vẫn kể tiếp.
“Bọn ta đã thấy đồ án đó!” Khương Tuyết nghe vậy gật đầu nói.
“Ừm! Tiếp theo đó là khi Thủy Tổ đại nhân thọ nguyên gần cạn hết thì đưa ra một quyết định.
Khi đó Người đã cải biến Thông Thiên lầu, Thông Thiên dịch bên trong cấu tạo lên lầu được chuyển thành dạng khí nguyên. Khí nguyên này sẽ sâm nhập vào đại não của người tiến vào tu luyện bên trong Thông Thiên lầu sau đó lại trở thành dạng dịch nằm trong đó. Thần dịch bị hấp thụ hết thì Thông Thiên lầu cũng biến mất, thí luyện đó cũng sẽ đóng lại vĩnh viễn, từ lần sau tông môn sẽ phải thay vào bằng phần thưởng khác.
“Thì ra là vậy?” Liễu Thiên vẻ mặt ngơ ngơ lẩm bẩm.
“Thần dịch kia có tác dụng thế nào ạ? Nó có hại gì không?” Khương Tuyết thì lại nhanh nhẩu hỏi.
“Thần dịch này chính là chất xúc tác làm cho các người tu luyện thông suốt mọi thứ. Nó sẽ biến mất theo lượng kiến thức các ngươi nghiên cứu.” Hồng Lan tiên giả liền giải thích.
“Vậy trưởng lão định thu hồi thần dịch này?” Liễu Thiên lúc này mới mở miệng hỏi điều hắn quan tâm nhất!
“Thu hồi! Haha! Không! Thần dịch không chỉ không thể thu hồi vì nếu cố thu hồi ra ngoài thì nó sẽ tự động tiêu tan.” Hồng Lan đầu tiên là ngạc nhiên sau đó cười rồi lắc đầu giải thích.
“Vậy! Trưởng lão định làm gì với bọn đệ tử?” Liễu Thiên thở ra một hơi rồi lại hỏi.
“Người lấy được Thông Thiên dịch chứng tỏ đã đi qua cảm giác sống chết, vượt qua mọi mệt mỏi chán nản trong thí luyện. Đồng thời khi đó các ngươi lại sở hữu thần dịch. Đáng ra theo di huấn của thủy tổ thì sẽ mở ra Thiên Linh các để hai ngươi chọn vài món bí thuật để tu luyện nhưng lần này lại không thể.” Hồng Lan tiên giả vẻ mặt bình thản nhưng giọng nói có phần tiếc nuối.
“Thần dịch đã lâu không xuất thế, mọi người cũng không coi trọng nó nữa. Nhưng không sao, ta sẽ cho hai ngươi một ngày vào Vạn Điển đường nghiên cứu. Đồng thời sẽ thu hai ngươi làm đệ tử!” Hồng Lan tiên giả thở dài rồi lại mỉm cười nói.
“Vạn Điển đường!” Liễu Thiên há hốc mồm nói. Đây chính là nơi hắn đã từng mơ ước được đến. Hắn không biết trong Thiên Linh các có những bí thuật gì nhưng Vạn Điển đường đối với hắn hấp dẫn hơn nhiều.
“Đệ tử?” Khương Tuyết khi này cũng ngạc nhiên không kém, tiểu cô nương này cũng muốn đi đến Vạn Điển đường từ lâu nhưng điều làm nàng ngạc nhiên chính là được vị tiên giả trước mặt thu làm đệ tử. Liễu Thiên đến sau không được giới thiệu chứ Khương Tuyết đã biết được thân phận của Hồng Lan tiên giả nên khi nghe được nhận làm đệ tử thì tiểu cô nương này mới thất thố như vậy.
“Người thu bọn ta làm đệ tử?” Khương Tuyết lắp bắp hỏi lại. Được làm đệ tử của một trong cửu tinh là một điều quá trọng đại, tiểu cô nương này vẫn không tin vào tai mình.
“Ừm! Ta trước chỉ thu mỗi một đệ tử giờ thêm hai người các ngươi nữa. Nhưng phải nói trước, theo tông quy thì không quản thân phận gì thì trong một năm ở tân quán không được nhận thêm sự trợ giúp nào. Quá trình này các người tự thân tu luyện. Đồng thời nếu hai ngươi không thành nội môn đệ tử thì ta cũng không thu nhận hay truyền thụ cho bất cứ thứ gì!” Hồng Lan tiên giả gật đầu từ từ nói.
“Thế thì tốt quá!” Khương Tuyết nghe vậy vui vẻ cười tít mắt nào có quan tâm điều kiện gì nữa.
Liễu Thiên thì không mấy hứng thú với việc có một nữ sư phụ, hắn dù sao cũng thích một nam sư phụ hơn. Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không phản đối, vẻ mặt thì cũng rất vui vẻ vì sắp được đi Vạn Điển đường.
“Ừm! Nói vậy thôi, các người giờ theo ta, chúng ta đi Vạn Điển đường.” Hồng Lan tiên giả gật đầu rồi uyển chuyển đứng dậy nói.
Nói xong nàng quay người đi ra ngoài, hai người Liễu Thiên đi theo sau.
“Trưởng lão!” Lão giả bên ngoài thấy Hồng Lan tiên giả đi ra cung kính chào.
“Ngươi đi làm việc của mình đi!” Hồng Lan tiên giả gật đầu khẽ nói rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
“Vâng!” Lão giả khẽ cúi đầu quay đi.
Hai người Liễu Thiên được dẫn đi đến một hành lang lớn, phía ngoài hành lang là hai hoa viên xanh đỏ nhiều màu nhìn rực rỡ vô cùng. Hai bên hành lang này có rất nhiều chấp sự đứng canh, ai đấy đều nghiêm trang uy vũ vô cùng.
Hồng Lan tiên giả đi đến đâu người hai bên đều khẽ cúi đầu đến đó. Hai người Liễu Thiên thì lặng lẽ đi theo phía sau. Ba người đi đến cuối hành lang thì thấy một cánh cửa lớn, cạnh cánh cửa có một thiếu phụ đang đứng đó. Thiếu phụ này cũng là một trưởng lão, nàng vừa thấy Hồng Lan đi đến thì khẽ cúi đầu một cái rồi ngay tức khắc lấy ra một tấm lệnh bài áp lên cửa.
Ngay khi lệnh bài áp lên, một đồ an lan ra khắp cánh cửa, rồi cánh cửa từ từ được đẩy, phía sau đó là một thông đạo.
“Đi thôi!” Hồng Lan tiên giả khẽ gật bước qua cánh cửa.