Thiên Ý

Chương 143: Chương 143: Vạn Ti Chân Giáp




Võ đài một màu sương mù trắng xóa, mọi thứ ở bên trong đều không thì dùng mắt thường để xem được. Điều này khiến đa phần khán giả xung quanh rơi vào khó chịu, trong đó có cả Liễu Thiên đang loay hoay liên tục nhằm kiếm góc nhìn rõ hơn.

“Sao rồi! Ta không nhìn thấy gì cả, ghét tên này thật, đánh nhau thì đánh đi còn xì ra cái sương mù kia để che mắt nữa!” Liễu Thiên phía trên nhìn xuống sân chỉ thấy lớp sương mù lại dày đặc cao đến năm trượng chiếm cả cái võ đài, mọi thứ bên trong đều không nhìn được, hắn chỉ nghe thấy âm thanh nên không khỏi khó chịu.

“Tan rồi! Có kết quả rồi!” Cơ Nhiên Phùng đứng cạnh liền chỉ tay xuống sân nói.

“Tiểu Hi tỷ có sao không?” Liễu Thiên thấy bộ dạng điềm tĩnh của phu phụ Điền Vô Lượng thì liền hỏi.

“Nó không sao! Nó thắng rồi!” Điền Vô Lượng lắc đầu mỉm cười nói. Với tu vi của Điền Vô Lượng thì lớp sương mù kia làm sao cản được gã quan sát.

“Vậy tốt quá! Chúng ra xuống thôi!” Liễu Thiên vui vẻ nói rồi quay người đi xuống lầu.

Trên võ đài, sương mù đang tan dần, bây giờ có thể nhìn thấy bên trong đó có một bóng người đang đứng, đó là một thiếu nữ, tay nàng vẫn nắm chặt ánh mắt nhìn về phía xa của võ đài.

Mà ở phía kia trong lớp sương mù cũng có lờ mờ một bóng người đang lom khom đứng dậy.

“Không thể nào! Ngươi làm sao vẫn có thể sử dụng nguyên thần, tại sao bên trong Thần Vụ của ta mà ngươi vẫn di chuyển nhanh như vậy được!”

Cơ Ngọc Hưng vừa bị Điền Tiểu Hi đánh cho một quyền bay đi vừa bò dậy đã bày ra vẻ mặt khó tin nói. Hắn khi này miệng đầy màu, phần áo ngực rách tan, trên làn da còn thấy vết lõm vào, thâm tím. Hắn khi này vừa nói vừa ộc máu, vẻ mặt thì dần tái đi như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Lúc này, không có nguyên thần cung cấp, dưới ánh nắng chiều, lớp sương mù rất nhanh đã tan hết, Điền Tiểu Hi dáng người thẳng tắp hai tay đã thả lỏng, tóc dài bồng bềnh, nàng khi này nhìn qua Cơ Ngọc Hưng rồi cũng không nói gì mà quay người rời đi.

“Ta không cam tâm! Tại sao ta lại thua được!” Sương mù tan Cơ Ngọc Hưng gục xuống, vẻ mặt tái đi nhưng vẫn đầy vẻ không cam lòng nói.

“Trời đang nắng trang trang ngươi đi dùng Khí Thủy Khống, chỉ vậy thôi đã không phải đối thủ của ta rồi!” Điền Tiểu Hi không quay lại mà chỉ hời hợt đáp.

“Ngươi nói gì, không dùng thì làm sao đả thương được ngươi?” Cơ Ngọc Hưng tức giận nói.

“Cái gọi là Thần Vực để khống chế ta vốn không có tác dụng, ngươi phải biết người dùng Khí Thủy Khống tuy có hiệu quả cầm chân nhưng qua thời gian thì nguyên thần của ngươi sẽ cạn. Nguyên thần cạn thì cái gọi là Thần Vực cũng yếu đi, khi đó ta rất đơn giản phá giải được. Ta không muốn đánh bại ngươi sớm chính là muốn thử xem Thái Cực Vĩnh Linh quyền có Âm Dương Chi khí ra sao mà thôi. Nhưng đang tiếc ngươi luyện chưa đến nơi đến chốn, quyền kình như vậy làm sao công phá được Vạn Ti Chân giáp của ta!” Điền Tiểu Hi dừng lại từ từ nói.

Cơ Ngọc Hưng liên tục lắc đầu, hắn dường như vậy chưa tin vào sự thật này nên lại hỏi: “Ngươi mới bằng đó tuổi làm sao tu luyện được Vạn Ti Chân giáp, chắc chắn ngươi dùng bảo giáp tà môn?”

“Hài..! Ta nghĩ cũng không cần giải thích nhiều nữa, ngươi nếu chưa muốn nhận thua thì có thể tiếp tục, nếu không thì đừng nhiều lời nữa! Nói thực ngươi so với đường huynh Cơ Nhiên Dã còn kém rất nhiều!” Điền Tiểu Hi thở dài quay lại dùng ánh mắt thản nhiên nói.

Cơ Ngọc Hưng nghe vậy, hai tay nắm chặt, ánh mắt đầy sát khí nhưng miệng lại như ứ lại không nói được câu gì. Hắn vừa rồi chủ quan đồng thời nguyên thần đã gần hết nên đã dính một quyền cực mạnh. Sau một quyền đó một số bộ phận trên cơ thể đã tổn thương khá nặng, bây giờ nếu mà tiếp tục động sức chắc chắn sẽ bị tàn phế. Mà hắn khi này có muốn liều thì nguyên thần cũng chẳng còn bao nhiêu mà dùng còn đối thủ của hắn thì sâu không dò được, điều này càng khiến hắn sợ hãi không giám mạnh động.

“Người thắng là Điền Tiểu Hi! Tỷ võ kết thúc, tứ cường hãy đến gian đại phòng phía sau võ trường để nhận thưởng.” Vị trọng tài kia lúc này mới hô lớn.

Toàn trường đang nhiên náo nhiệt hẳn nên, đa phần mọi người giờ mới biết người chiến thắng chính là Điền Tiểu Hi. Biết kết quả này thì xung quanh khán giả có rất nhiều cảm xúc, và mỗi nhóm mỗi khu khán đài lại có cảm xúc khác nhau. Giả như chỗ khán đài gần chỗ Liễu Thiên thì đều ồ lên vui sướng. Khán đài phía đối diện thì đa phần không có cảm xúc gì quá chỉ bàn tán như thường mà thôi, một nhóm khác thì tỏ vẻ buồn chán và bắt đầu rời khỏi khán đài. Không khí này làm cho Liễu Thiên nhớ đến một trận bóng ở thời hiện đại. Không khí kẻ thắng người thua thật là hấp dẫn.

Lúc này, phần trao giải không được cử hành ở võ đài nên Cơ Tộc tỷ võ coi như đã kết thúc. Mấy người đứng đầu Cơ gia và khách quý cũng bắt đầu rời đi, mấy người này cười nói rồi đi thẳng ra sau khán đài rồi qua cầu nối đi vào dãy nhà cao phía sau.

Điền Tiểu Hi cũng đã đi về phía khán đài mà mấy người Liễu Thiên đang đứng. Vì chỗ này đều là người trong chi của Cơ Triết Dương nên Điền Tiểu Hi đi đến đâu mọi người đều vỗ tay cùng với đó là những câu khen ngợi, một số kẻ còn tỏ vẻ ngưỡng mộ quá độ. Nhưng dù làm gì thì cũng không có kẻ nào chặn đường của nàng cả nên nàng rất nhanh đi đến chỗ mấy người Liễu Thiên.

“Con không sao chứ?” Cơ Ngọc Hoàn vội vã đi đến hỏi thăm.

“Mẫu thân không phải lo lắng, vừa rồi chỉ là quyền kình giao tranh với Vạn Ti Chân giáp và phản trấn chỉ làm con bị thượng nhẹ mà thôi!” Điền Tiểu Hi mỉm cười nói.

“Vạn Ti Chân giáp là thứ gì?” Liễu Thiên nghe vậy tò mò hỏi.

“Vạn Ti chân giáp là tên của tầng đầu tiên trong Nguyên Kết Thần Công, nghe nói người luyện môn dị thuật này đều phải từ từ tinh luyện từng tia nguyên thần để đan thành thần giáp bảo hộ. Thần giáp này có thể cản mọi công kích từ người có tu vi ngang bằng mình mà không sợ bị thương, nếu luyện thành thì quả nhiên cùng giai khó có đối thủ. Tất nhiên là nó lợi hại thì cũng khó luyện vô cùng. À luyện không những rất khó, đồng thời còn cần rất nhiều thời gian nên những người trẻ tuổi rất khó có thể luyện thành bước đầu nhập môn chứ đừng nói là tầng đầu của môn dị thuật này! Ta thật không ngờ Tiểu Hi muội lại có thể luyện thành Vạn Ti Chân giáp!” Cơ Nhiên Phùng lại tỏ vẻ hiểu biết giải thích, cuối cùng thì hắn lại nhìn Điền Tiểu Hi bằng ánh mặt kính nể cùng sợ hãi.

Liễu Thiên nghe xong thì không biết nói gì ngoài việc dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Điền Tiểu Hi.

“Thôi nào! Đừng có vậy!” Điền Tiểu Hi thấy vậy xua xua tay nói.

“Vậy tốt rồi! Chúng ta đi đến lấy phần thưởng thôi! Ta muốn xem có thứ gì mà tiểu nha đầu ngươi liều mạng vậy?” Điền Vô Lượng liền đi lên vỗ vai Điên Tiểu Hi nói rồi cũng quay người đi trước.

“Dạ!” Điền Tiểu Hi cũng không phản đối, nàng cũng Cơ Ngọc Hoàn cùng rời đi.

Hai người Liễu Thiên cũng lắc đầu theo sau, cả hai đều vừa đi vừa suy nghĩ gì đó. Rất nhanh cả nhóm đi ra khỏi khán đài tiến vào hành lang viền ngoài võ đại đi đến khán đài trung tâm rồi từ đó đi vào dãy nhà lớn sau khán đài. Vào đến đây thì không gian đã yên tĩnh hơn hẳn.

Lúc này cả đám đứng chờ, còn Điền Tiểu Hi được dẫn đi lĩnh thưởng. Chỉ một lúc sau, Điền Tiểu Hi vẻ mặt vui vẻ đi ra.

“Tốt rồi! Chắc thứ tiểu nha đầu người cần nên mới có điệu bộ này!” Điền Vô Lượng cũng không hỏi là gì mà chỉ gật đầu cười nói.

“Đã lấy được thưởng, tỷ thật lợi hại, trong nội môn tỷ chắc cũng phải có tên tuổi chứ!” Liễu Thiên lúc này cũng không có hỏi xem Điền Tiểu Hi được gì mà lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Điền Tiểu Hi nói.

“Tên tuổi ư? Trong nội môn những đệ tử dưới Huyền Môn cảnh thì không đáng để nhắc đến, trong số bốn đệ tử của sư phụ thì ta là người yếu nhất.” Điền Tiểu Hi lắc đầu từ từ nói.

“Nội môn là nơi ngọa hổ tàng long, mỗi năm có rất nhiều sư huynh sư tỷ xuất môn đi xa nhưng số lượng cao thủ vẫn rất nhiều. Đã vào trong nội môn muốn có chỗ đứng thì phải có thiên phú cực cao hoặc lỗ lực không ngừng!” Cơ Nhiên Phùng đứng cạnh cũng giải thích thêm vào.

“Vậy ư! Ài kệ đi! Nội môn mai kia tính, chúng ta rời khỏi đây đã!” Liễu Thiên nghe vậy khẽ nghĩ một hồi rồi rất nhanh lắc đầu nói.



Tối đến, toàn thể nội tộc Cơ gia lại ăn một bữa cơm gia đình với nhau, mấy người Liễu Thiên tất nhiên cũng tham gia.

Nhóm người Liễu Thiên đi theo Cơ Bảo Vinh ngồi kín hai bàn lớn trong phòng tiệc. Phía cạnh là nhiều nhóm người khác, tất cả đều đã tập hợp đầy đủ. Trong đây cũng có cả nhóm người Cơ Ngọc Hưng, Cơ Bảo Hưng, hay như Cơ Linh, Cơ Đức Du, Cơ Tiểu Lâm,… Ở đây, ngoài mấy người Liễu Thiên biết ra còn có một số thanh niên thiếu nữ nhìn rất lạ, nhưng theo cảm nhận của Liễu Thiên thì tu vi những kẻ này rất cao, xem ra đây rất có thể là tầng lớp thiếu niên anh tài đứng đầu Cơ gia.

Lại nói thì mục đích chính của bữa cơm này chính là làm cho tình cảm của mọi người trong Cơ gia trở lên thân thiết hơn. Nhưng mục đích thì vậy nhưng thực sự không đem lại kết quả khả thi gì. Ai cũng biết một gia tộc càng lớn thì sự phân hóa thân phận và ganh đua ghen ghét nhau càng rõ rệt. Khoảng cách này làm sao có thể san lấp bằng một bữa cơm. Biết vậy nhưng Cơ Thường vẫn không muốn bỏ, gã vẫn muốn cùng con cháu ăn một bữa cơm thân mật. Gã lúc này ngồi ở vị trí chủ tọa đang vuốt vuốt chòm râu nhìn ngắm một lượt cả gian phòng. Mà cạnh gã là toàn thể tầng lớp cao tầng nội tộc Cơ gia, những vị trưởng lão ngoại tộc đều không có mặt ở đây. Tất cả những người ở đây đều là con cháu các đời của vị tổ gia này.

Tính ra thì chỉ nội tộc thân thiết nhưng số người trong gian phòng này cũng nên đến hơn năm trăm người, nói là bữa cơm thân mật nhưng cũng không khác mấy một bữa đại tiệc. Điều này cũng lý dải việc bữa cơm này không làm cho các thành viên trọng gia tộc thân thiết hơn, nó chỉ như một dịp gặp mặt của các chi trong tộc mà thôi.

Cơ Triết Dương một thân xam y tay cầm quạt ngồi ngay cạnh Cơ Thường, lão ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm hai mẫu tử Liễu Thiên ở phía xa. Không biết lúc này não đang nghĩ gì nhưng nếu ai tinh ý thì có thể thấy não đang tính toán gì đó không có lợi cho Liễu Thiên.

“Haha! Sư tỉ nói hay lắm!” Liễu Thiên dường như cũng cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Cơ Triết Dương nhưng hắn vẫn nói chuyện vui vẻ cùng mấy người Điền Tiểu Hi mà không hề tỏ ra bất thường.

Tất nhiên cười nói bên ngoài là vậy còn trong tâm can Liễu Thiên thì đang mắng liên tục: “Tên khốn nạn, tổ tông nhà ngươi, ngoại bà của ta thật bất hạnh khi lấy phải ngươi. Nếu quay lại ta nghĩ ngoại bà sẽ cho ngươi một đao chứ không phải lấy ngươi!”

“À không được! Ngoại bà không lấy gã thì làm sao có mình, nếu có quay lại thì ngoại bà tốt nhất vẫn cứ chịu thiệt thòi một chút!” Liễu Thiên cười cười với Cơ Nhiên Phùng trong lòng thì thầm nghĩ.

Cuối cùng sau một hồi cười nói giả vờ, Liễu Thiên cũng đảo mắt nhìn lại Cơ Triết Dương. Cơ Triết Dương cũng đang ngồi đó nhìn ra, hai người nhìn nhau một lúc thì Cơ Triết Dương tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm quay đi.

“Ngoại bà vốn xinh đẹp như vậy mà lại chịu thiệt thòi thì đúng là không đúng, ngày nào đó ta sẽ đòi lại cho người!” Liễu Thiên cũng thu hồi ánh mắt tự nhủ. Hắn trong truyện năm đó còn nhiều chỗ không hiểu nhưng hắn hiểu rằng ai tốt ai xấu!

Cả gian phòng nói chuyện thêm một lúc thì bỗng nhiên tất cả mọi người trong phòng đều ngừng nói, gian phòng bỗng yên tĩnh lạ thường. Lúc này, mấy người Liễu Thiên cũng dừng nói chuyện, theo ánh mắt mọi người đều tập trung lại trung tâm – nơi Cơ Thường ngồi.

“Cơ tộc ta mấy ngàn năm phát triển, có được cơ nghiệp như hôm nay là đều nhờ sự cố gắng của từng cá thể trong gia tộc.” Cơ Thường thấy mọi người đã im lặng thì liền hắng gọng nói, lão dừng một chút rồi lại tiếp tục:

“Mà trong một tổ chức thì sự đoàn kết chính là thứ tạo lên thành công, vì vậy bữa cơm này chính là hi vọng mọi người trong gia tộc dù nội tộc hay ngoại tộc đều đoàn kết giúp đỡ nhau để cùng phát triển. Bây giờ hãy quên đi tất cả công việc mà ăn uống một bữa thật thoải mái! Nhất là đám thiếu niên các ngươi, hãy tận dụng cơ hội này làm quen giao lưu với nhau!”

Mọi người nghe vậy đều ngồi im không ai có phản ứng gì cả, Liễu Thiên cũng tương tự, hắn ngồi im bất động. Một không khí yên tĩnh tẻ nhạt cứ thế tiếp diễn.

“Được rồi! Bắt đầu đi!”

Cơ Thường nói xong không thấy ai nói gì liền ra lệnh. Ngay sau câu nói đó, từ phía trong những nhóm người lũ lượt bê đồ ăn ra. Bữa tiệc đã bắt đầu, Liễu Thiên thở dài chán nản, cứ ăn tiệc suốt ngày thế này là điều hắn ghét nhất. Hắn chỉ thích có vài huynh đệ ăn uống thoải mái thôi chứ đông thế này nhưng quen được mấy ai.

Bữa tiệc cứ thế diễn ra, người ăn kẻ uống, cười nói rôm rả một hồi. Hai mẫu tử Liễu Thiên ăn uống một lúc rồi xin cáo lui về trước. Với họ thì bữa tiệc này chỉ mang tính bắt buộc chứ không hề có chút tình cảm vui vẻ ấm cúng của gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.