Quyển I: Kỳ Nhân Các.
Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy
Liễu Nhân Khanh liền nói: “Liễu gia ta không phải là bọn đầu trộm đuôi cướp, chúng ta nói một là một, hai là hai. Các ngươi đã chịu hình phạt bọn ta cũng coi như tìm lại công đạo tất nhiên sẽ không truy cứu nữa. Nhưng phải nói trước, nếu một ngày nào đó Thiên nhi gặp sự cố gì thì Đỗ Hoàng nhà các ngươi cũng không tránh khỏi. Tốt nhất là ngươi nên cầu cho Thiên nhi của ta không sao!”
Nghe vậy mọi người đều gật gật đầu rồi chỉ chờ quyết định của Đỗ Hà Anh.
“Được!” Đỗ Hà Anh nghe vậy suy tư một hồi cắn răng nói, gã cũng biết không có biện pháp nào khác nên chỉ biết đồng ý mà thôi.
“Như vậy có quá nhẹ không ?” Liễu Nhân Toàn lúc này nghĩ lại, gã nhìn Liễu Thiên năm kia liền khẽ hỏi đại ca của mình.
Liễu Nhân Khanh lắc đầu nói: “Dù gì cũng đã rồi, nó vẫn là một đứa trẻ, lấy đi tính mạng của nó thật không phải.”
“Ừm! Đại ca nói cũng đúng!” Liễu Nhân Toàn gật đầu.
Hôm nay ở đây đặc biệt không có Cơ Ngọc Oanh, nếu có nàng ở đây chắc chắn sẽ rất ồn ào. Chính vì vậy nên Liễu Nhân Khanh đã khuyên nàng nghỉ ngơi và hứa sẽ đòi lại công đạo cho con trai.
“Mau áp giải Đỗ Hoàng vào đây.” Đỗ Liên Anh đau lòng quát lớn.
Theo lời nói có mấy người đã áp tải Đỗ Hoàng vào.
Đỗ Hoàng vẻ mặt tái nhợt, hắn liền khóc lóc xin tha thứ: “Liễu thúc, làm ơn tha cho ta, ta thật sự không cố tình. Huhu! Ta không muốn bị phế đi tu vi, ta muốn được tiếp tục tu luyện. Làm ơn…”
Liễu Nhân Toàn lặng lẽ đi lại, vẻ mặt âm trầm, vị tứ thúc này ngày thường rất hiền lành nhưng hôm nay khi thấy cháu bị đánh nằm một chỗ cũng không còn bản tính hiền lành nữa thay vào đó là một người tính tình nóng nảy và có phần âm độc.
“Phụ thân cứu con!” Đỗ Hoàng lại quay sang phía phụ thân mình kêu cứu.
Đỗ Hà Anh nước mắt cũng đã chảy ra nhưng gã không biết làm sao cả. Con trai gã đánh con người ta thành người thực vật giờ đây bị phế đi tu vi là việc đúng. Biết là vậy nhưng hắn vẫn không lỡ. Bậc làm cha làm mẹ ai lại lỡ nhìn con mình bị thiệt thòi chứ? Ai lại muốn đứng nhìn con mình thành một phế nhân chứ?
Đau lòng là vậy, khó chịu là vậy nhưng Đỗ Hoàng vẫn không giám làm gì cả. Đỗ gia của gã không thể chống lại Liễu gia được, đây là trường hớp đuối cả lí lẫn lực.
Lúc này, Liễu Nhân Toàn ánh mắt lạnh khốc đi đến gần chuẩn bị ra tay phế đi Đỗ Hoàng.
Đỗ Hoàng thì nước mặt ròng ròng, đối với hắn thế là hết, bạn bè tu luyện, dị thuật, bay nhay, hành tẩu,... mọi thứ đều kết thúc, tương lai chỉ là một màu đen vô vị.
Ngũ chảo của Liễu Nhân Toàn bùng lên năm ngọn lửa màu xanh rồi rất nhanh vồ đến bụng của Đỗ Hoàng. Đỗ Hoàng lúc này thì như bị điểm huyệt, hắn chỉ biết chợn mặt há mồm nhìn năm đầu ngón tay kia đánh đến.
“Ài ! Cuối cùng đau đớn cũng hết. Xong rồi a!”
Liễu Nhân Toàn sắp đánh vào đan điền của Đỗ Hoàng thì bỗng có tiếng nói làm gã dừng lại.
Liễu Thiên đang nằm đó bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy nhìn quanh, câu nói kia chính là của hắn.
Toàn trường ngơ ngác, mọi người như bất động nhìn về chỗ Liễu Thiên.
Liễu Thiên cũng ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.
Không ai nói gì, tất cả chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Liễu Thiên nhìn một lượt những người ở đây, hắn cứ chỗ mắt nhìn vừa nhìn vừa nghĩ: “Đây là chỗ nào vậy? Mấy người này là…?”
Hắn nhíu mày rồi chợt nhớ ra gì đó.
“Mình mới ở kia đang lạnh giá thì bị ngất đi, vừa đến chỗ kia thì gặp một tên ăn hại, chịu bao đau khổ chỉ đổi lại ít thông tin. Giờ đây lại gặp những người này. Gì đây?”
Hắn tự nhủ: “Từ mình phải tổng hợp mấy thứ vừa thu được đã.”
Liễu Thiên giờ đã không phải Liễu Thiên mà mấy người ở đây biết nữa rồi, linh hồn bên trong cơ thể này chính là người thanh niên đã chết một cách lãng xẹt trong đêm đông ở Trái Đất.
Vũ trụ kỳ diệu đã tồn tại mười ba tỉ tám trăm triệu năm có biết bao nhiêu kỳ thú. Nó có hàng tỷ tỷ hành tinh mà trong hàng tỉ tỉ hành tinh đó luôn có những hành tinh giống nhau. Tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng cũng có nhiều điểm giống nhau. Người thanh niên kia ở Trái Đất chết đi bỗng nhiên cùng với lúc có điểm xoắn không gian nên linh hồn và tinh thần hắn được hút sang hành tinh mới rồi xác nhập vào một cơ thể mới.
Việc luân chuyển linh hồn giữa các hành tinh là việc rất phức tạp, mỗi linh hồn theo nỗ hổng không gian ra vũ trụ đa số sẽ bị hủy diệt gần như không có trường hợp nào thành công dung nhập vào một thế giới mới chứ đừng nói là dung nhập vào thế giới thích hợp cho sự sống. Sau đó lại có thể có một cơ thể phù hợp mà tiến nhập! Xác xuất của việc này là quá nhỏ, gần như là không thể xảy ra!
Nhưng người thanh niên kia là trường hợp hi hữu, hắn giờ đã vào một thế giới tương đồng với Trái Đất. Một hành tinh khác trong thiên hà Tiên Nữ, nó cũng quay quanh mặt trời của nó, cũng có khí quyển, có mặt trăng điều khiển thủy triều như trái đất, có những tầng địa chất, có núi có sông, có mọi thứ bên ngoài giống trái đất, đặc biết là nó có con người gần giống với người trên Trái Đất. Điều khác biệt chính là địa hình, khác về khí hậu, muôn thú,…nói rõ ra thì con người ở đây cũng có điểm khác.
Nói lại việc tiến nhập hành tinh mới này thì khoảng thời gian vừa đến đây chàng thanh niên kia được đưa vào không gian tâm thức của một cơ thể đó chính là cơ thể của Liễu Thiên này.
Lúc đó một cơ thể chứa đến hai linh hồn. Một linh hồn người thanh niên và một của chủ nhân thể xác đó. Mà lúc trước người thanh niên kia dễ dàng xâm nhập là do linh hồn kia quá yếu đuối và vô dụng không hề có ý trí.
Trong tâm thức có hai linh hồn đã dẫn đến việc nó đào thải một cái yếu hơn. Đó là nguyên nhân của những đau đớn hành hạ kia. Sau một thời gian hành hạ thì người thắng trong cuộc tranh giành thể xác kia chính là người thanh niên đến từ Trái Đất, hắn đã chiếm được cơ thể đồng thời cũng lấy được ký ức của chủ nhân thân thể này.
Lúc này, hắn vừa chiếm được cơ thể thì tỉnh lại và điều làm hắn giật mình chính là xung quanh hắn là một đống người. Mà mấy người này hắn nói quen cũng chẳng phải không biết cũng không phải nói tóm lại là hắn chưa kịp thích nghi.
“Thiên nhi cháu không sao chứ ?”
“Thiên nhi con sao rồi?”
Hai huynh đệ Liễu Nhân Toàn và Liễu Nhân Khanh cùng chạy lại hỏi, những người khác thì đứng ngồi không yên.
Mỗi người ở đây có một cảm xúc khác nhau. Người thay đổi nhiều nhất chính là Đỗ Hoàng, hắn như được vớt lên khi sắp chết đuối vậy. Hắn có vẻ mặt khó tin cộng thêm chút vui mừng, hồi hộp, nói chung là rất nhiều cảm xúc lúc này.
Đỗ Liên Anh cũng lau nước mặt có cảm giác được giải thoát.
Liễu Thiên liền nói: “Ta mệt quá! Ta muốn nghỉ ngơi. Ở đây quá ồn đi!”
Liễu Nhân Khanh liền vội ra đỡ Liễu Thiên nằm lại rồi liền quay ra nói: “Chuyện này chờ Thiên nhi khỏe hẳn rồi tính tiếp, tất cả các ngươi về đi.”
Mấy người trong gian phòng thấy vậy liền chào hỏi rồi thi nhau ra về, hai cha con Đỗ Hà Anh cũng rất nhanh rời khỏi đây. Bọn họ đã có một ngày tồi tệ ở đây, hai phụ tử Đỗ Hoàng thật sự muốn đi ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt .
Mọi người đã đi hết khỏi đây, Liễu Thiên mắt đã nhắm liền, hắn đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
“Tứ đệ cứ đi lo việc khác đi. Thiên nhi để ta lo cho, giờ ta sẽ đưa nó về hậu viên nghỉ ngơi.” Liễu Nhân Khanh nói.
Liễu Nhân Toàn gật đầu nói: “Vậy đệ đi đây! Huynh cũng mau cho đại tẩu biết để tẩu đỡ lo lắng.”
“Ừm!” Liễu NHân Khanh gật đầu.
Liễu Nhân Toàn quay người đi ra ngoài, Liễu Nhân Khanh thì ngay tức khắc bế Liễu Thiên đi vào hậu viện.
Liễu Thiên được bế lên, hắn có một cảm giác rất lạ mà trước kia không có. Hắn có chút ngại ngùng, kèm thêm…phải nói là co chút khó chịu mới đúng. Hắn trước kia cũng không thích ở cạnh bố chứ đừng nói là bố bế như thế này. Bây giờ bị bế như vậy mà lại là một người hắn không chút liên hệ gì, điều đó làm hắn hơi khó chịu.
Đi như vậy một đoạn rồi hắn cũng quen dần, thực ra hắn không quen không được.
Hắn đang trong mạch suy nghĩ thì đã được bế vào trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện.
“Thiên nhi sao rồi ?” Cơ Ngọc Oanh thấy chồng bế con vào liền chạy ra hỏi. Nàng không được tham gia vào vụ việc vừa rồi nên rất sốt ruột, giờ lại thấy cảnh này bảo sao không lo lắng.
“Nó tỉnh rồi! Nó muốn nghỉ ngơi nên ta bế nó vào đây.” Liễu Nhân Khanh nhỏ nhẹ nói.
Cơ Ngọc Oanh gương mặt mừng rỡ như vớ được vàng, nhưng nàng không giám làm ồn vì sợ ảnh hưởng đến con trai, nàng thì thào nói: “Tỉnh rồi! Thật tốt quá, mau đưa nó vào giường trong để ta chăm sóc.”
Liễu Nhân Khanh liền gật đầu rồi bế Liễu Thiên vào trong, gã đặt Liễu Thiên lên giường . Hai phu thê liền đứng đó nhìn Liễu Thiên ngủ. Trên gương mặt của hai vị phụ mẫu này hiện lên sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Đứa con duy nhất của họ vừa từ cõi chết trở về, mọi gánh nặng lo âu đều được bỏ xuống.
Liễu Thiên thì lại có một cảm nhận hoàn toàn khác. Hắn đang nhiên lại có một hoàn cảnh mới, một gia đình mới, với những ngươi thân mới. Hắn không thể quen ngay được, hắn đang nằm nhắm mắt suy nghĩ đồng thời cũng nghe ngóng mấy người này nói chuyện.
Hắn sau khi vượt qua được tâm phạt đã có được ký ức của thể xác này nhưng hắn vẫn không thể thích ứng ngay được. Trong lòng hắn đang đầy rối bời, hắn vừa mới đau buồn không lối thoát giờ đã ở một nơi xa lạ cách rất xa nơi hắn đang sống. Hắn biết mình đã trùng sinh, hắn ở một nơi nào đó chắc chắn không phải là Trái Đất.
“Thế là ở kia mình đã chết ư?” Hắn tự hỏi.
“Chết hay lắm, chết như vậy sẽ giải thoát cho mình và người thân.” Hắn thầm mắng.
“Đau buồn thì sao chứ! Đau buồn một lần rồi thôi còn hơn là đau khổ suốt đời vì mình.” Hắn tự lấy lí do an ủi bản thân.
Hắn tự hạ thấp cái chết của bản thân, chỉ có vậy hắn mới không cảm thấy áy náy với những người thương yêu hắn. Hắn tự nhủ rằng mình chết như vậy sẽ làm cho mọi người trong nhà và bạn bè sống tốt hơn.
Tuy tự tìm lí do để an ủi nhưng hắn vẫn khóc. Không phải khóc vì hắn không được gặp mọi người mà khóc vì người thân của hắn.
Hắn đang nằm nước mắt cứ thế chảy ra trên gương mặt thanh tú của cái thể xác mới này.
Hắn giờ chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của mẹ hắn khi biết tin hắn chết thì hắn bỗng không kìm được lòng mình.Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh. Một đôi mắt ngấn lệ đỏ ngàu đang khóc của mẹ hắn. Một người phụ nữ tiều tụy đau khổ chết đi sống lại vì hắn. Hình ảnh đó làm hắn có cảm giác như bị muôn vàn nhát dao đâm vào tim vậy. Một cảm giác uất ức khó chịu khó tả thành lời.
Nghĩ vậy hắn bỗng khóc thành tiếng.
“Hư…! Hu huhu!”
“Thiên nhi! Con sao vậy?” Cơ Ngọc Oanh đứng cạnh thấy vậy liền chạy lại gần xoa đầu Liễu Thiên nhìn hắn với ánh mắt chìu mến khẽ hỏi.
Liễu Nhân Khanh cũng đi lại gần hơn, vẻ mặt lo lắng nhìn Liễu Thiên.
Liễu Thiên đang khóc bỗng dừng lại, hắn lấy tay dụi dụi mắt rồi gằn giọng nói: “Con không sao! Hai người để con một mình được không?”
“Con không sao thật chứ?”
Cơ Ngọc Oanh nghe Liễu Thiên nói vậy cảm thấy rất lạ liền hỏi. Ngày thường Liễu Thiên ra ngoài thì hống hách, về nhà thì làm lũng nhưng hôm nay lại khác hẳn mọi ngày, cứ như một người khác vậy.
Liễu Thiên cố gượng cười nói: “Con muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Con không ăn gì đâu, cho con một ngày yên tĩnh. Được không?”
Cơ Ngọc Oanh bỗng cảm giác khó hiểu, Thiên nhi của nàng hôm nay ăn nói hoàn toàn khác, cách ăn nói chín chắn hơn rất nhiều. Nàng đang tự hỏi chuyện gì xảy ra?
“Đi chúng ta để nó nghỉ ngơi một ngày sẽ ổn lại thôi.” Liễu Nhân Khanh cầm tay Cơ Ngọc Oanh nói.
Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt không nỡ nhưng vẫn đứng dậy, nàng dặn dò: “Nghỉ ngơi đi! Mọi chuyện qua rồi đừng nghĩ nhiều mà nhụt trí, phải nghĩ đến tương lai.”
Nàng không hiểu do đâu mà Liễu Thiên thành như vậy, nàng sợ rằng con trai mình vì vụ đánh nhau kia mà thành ra sợ sệt mọi thứ nên nàng đã khuyên một câu như vậy.
Trong phòng giờ này chỉ còn lại một mình Liễu Thiên. Hắn lại bắt đầu tự kỷ, hắn lại bị quá khứ đó dằn vặt, hắn tự đưa ra rất nhiều trường hợp mà người thân hắn sẽ gặp phải. Trong những trường hợp đó thì người thân hắn đều đau buồn theo nhiêu kiểu khác nhau. Nghĩ đến những điều đó làm hắn vô cùng khó chịu.
Hắn vừa nghĩ vừa khóc không biết qua bao nhiêu thời gian thì hắn ngủ quên đi. Có lẽ hắn đã quá mệt mỏi, thể xác thì vẫn đang bị thương, tinh thần thì đang chịu quá nhiều đả kích nên hắn đã ngủ thiếp đi mà không biết.