Thiên

Chương 33: Chương 33: Hạ Linh




Tiểu Bạch một đường tiến tới mà không bị bất kỳ tộc nhân Nhện Tộc hay Bò Cạp Tộc nào ngăn cản, nó đã đi tới chỗ hai gốc cây to, nơi mà đám quả Chu Cam Qủa sắp ngã vàng

- Thiên ca, xung quanh nó bị bao phủ bởi những sợi tơ rồi làm sao đệ hái được! Tiểu bạch nhìn những sợi tơ vây quanh cây thảo dược mọc quả Chu Cam mà nói trong đầu Vũ Thiên

- Sao đệ không dùng móng vuốt của mình thử xem! Vũ Thiên nghe giọng nói của Tiểu bạch thì không khỏi khó xử hắn không biết nên nói với Tiểu Bạch bằng cách nào vì trước giờ hắn vẫn hay nói trực tiếp với Tiểu bạch mà chưa bao giờ dùng truyền âm cho nên hắn hơi khó nói mà vọng lại vào đầu Tiểu Bạch vài chữ chỉ là Tiểu Bạch lại chỉ nghe được hai chữ “móng vuốt”

Tiểu Bạch nhìn móng vuốt của mình khi đã hiểu ý Vũ Thiên mà lắc đầu thử vì nó thấy móng vuốt cụt ngũn mà không sắc bén gì nó không biết có nã đứt được nó đành thử chỉ là rất nhanh đầu hổ nhỏ thó của Tiểu Bạch đã ủ rũ nhưng rất nhanh nó đã nhìn đám tơ mà tự nói trong lòng “đây là lần đầu tiên Thiên ca nhờ ta, ta nhất định phải hái được chúng cho huynh ấy, nếu móng vuốt của ta không làm gì được vậy để hàm rang của ta nã đứt ngươi” nghĩ là làm Tiểu Bạch liền ngậm vào những sợi tơ mà nhai ngấu nghiến liên hồi mặt hổ nó không ngừng nhăn nhó mà đầy tức giận ngấu nghiến tiếp tục

Bụp! Tách!

Những tiếng đứt gãy vang lên một sợi dứt rồi hai sợi liên tiếp mà vang lên khiến cho nó phải mừng rỡ mà há miệng như ăn mừng, một hương thơm từ những trái Chu Cam Qủa đang phản phất như thách thức mặt hổ của Tiểu Bạch khiến nó như muốn nuốt trôi hết đám quả này vào miệng mình nước từ miệng Tiểu Bạch đã chảy xuống, cặp đồng tử trong mắt nó như lạc đi, cái miệng hổ của Tiểu Bạch đã há nhỏ lại càng há to hơn nữa nó không tự chủ được mà dùng móng vuốt cùn của mình mà nảy vài quả cho vào miệng, Tiểu Bạch chỉ cảm thấy khi Chu Cam Qủa tiến vào trong bụng thì nó liền cảm giác như có một luồng lực gì đó không ngừng luân chuyển trong thân thể khiến cho nó phải gào lên một tiếng mà mắt hổ nhỏ đã sáng rực mà trực tiếp vừa nẩy quả vừa nuốt chẳng mấy chốc gần một nửa số quả đã đi chỉ là dường như Tiểu bạch vẫn không có ý dừng dù là một tiếng hét to đã vang lên trong tức giận nhưng Tiểu bạch cũng không hề để ý.

- Giết chết tiểu thú đó cho ta, nhanh lên Nhện Vĩ! Nhện Lục bừng tĩnh trong tức giận mà hét lớn về phía Tiểu Bạch đang mải mê xơi quả không để ý gì đến chuyện xung quanh

Chỉ thấy tiếng hét của Nhện Lục vừa dứt thì từ trên một trong hai gốc cây đã xuất hiện trên những tán cây đã phủ xanh có hai con nhện thân nhỏ chỉ bằng nắm tay bò xuống một cách nhanh chóng khi xuống phía dưới mặt đất đã hiện thành một nam tử quần xanh nâu ánh mắt hắn còn mang theo vẻ bất ngờ nhưng đã hiện lên run sợ khi tiếng giận dữ của Nhện Lục vang lên, nam tử liền túm lấy Tiểu Bạch trong khi vẻ mặt ánh mắt vẫn còn đang sáng lên vì nhìn Chu Cam Qủa đang chảy nước từ miệng ra mà không chú ý gì tới mình đang bị bắt, hành động tiếp theo của nam tử nhện tộc này nhưng muốn khóe mắt Vũ Thiên phải nứt ra mà trợn tròn không muốn tin chỉ là vang bên tai hắn lại là những tiếng động ầm vang đứt gãy của mặt đất gốc cây chỉ thấy nam tử nhện tộc đã dụng nguyên lực mà ném Tiểu Bạch như ném một khúc cây mạnh mẽ về hướng tây nơi mà trận rừng cây đang phủ bóng khiến cho rừng cây phải một phen đứt gãy vì nguyên lực của hắn tản mát ra còn Tiểu Bạch như đã lạc vào trong đống cây đổ nát đó.

Thật ra khi mà Tiểu Bạch nã đứt những sợi tơ thì tên nhện tộc tộc nhân vẫn đang quan sát đã ánh lên kinh ngạc mà báo cho Nhện Lục chỉ là Nhện Lục vẫn không quan tâm cho lắm đến khi trong thấy Tiểu Bạch đang trắng trợn mà nuốt từng quả một Chu Cam Qủa khiến cho hắn với những tộc nhân đang quan sát như muốn há hốc mồm mà nhìn vì không muốn tin khiến hắn phải thốt lên:

- Làm sao có thể chứ, làm sao những sợi tơ đó có thể đứt được chứ, sao nó lại còn dám nuốt trực tiếp Chu Cam Qủa!

- Điều này là không thể!

Chính điều này đã khiến hắn ngẩn ngơ một chút tạo cơ hội cho Tiểu Bạch và chính tộc nhân nằm vùng của hắn cũng bị một phen ngơ ngẩn rồi mới hành động theo tiếng hét của Nhện Lục.

Khi mọi thứ nơi Tiểu Bạch bị ném đi trở nên im lặng, nguyên lực đã hết thì những tàn cây đã đổ vở xung quanh kia đã trở nên hoang tàn mà chồng chất lên nhau còn Tiểu Bạch cũng đã bị chôn vùi trong đống cây đó

- Tiểu Bạch! Đôi mắt như không còn sinh khí của Vũ Thiên nhìn về nơi Tiểu Bạch bị ném đi mà nói vọng từ nhỏ đến to nhưng lại không hề thấy Tiểu Bạch đâu ngoài im lặng nhìn những góc cây đã gãy đổ chồng lên nhau.

Vũ Thiên liền điên cuồng mà lao nhanh về hướng Tiểu Bạch hắn không tin không muốn tin Tiểu Bạch đã chết chỉ là Vũ Thiên muốn đi nhưng mà hai tên nhện tộc vây lấy hắn lại không hề muốn để hắn đi

- Tiểu Bạch nó! Tiếng nói nhỏ của Phương Nguyệt đã vang lên, nàng không biết chuyện gì đang xảy đến với Tiểu Bạch có lẽ không riêng gì nàng mà mười người khác cũng đều như vậy vì mọi người không hề biết Tiểu Bạch đã tiến tới chỗ Chu Cam Qủa bọn họ vẫn đang tập trung ngăn chặn thế công của mấy tên nhện tộc đang vây lấy mình chỉ đến khi tiếng hét của Vũ Thiên vang lên bọn họ mới nhìn sang Vũ Thiên mà nhìn về nơi Tiểu Bạch chỉ thấy một đống đổ nát, bất ngờ và không hiểu gì là điều mà bọn họ nghĩ bây giờ, đám Nhện Tộc hay Bò Cạp Tộc đang vây lây mỗi người cũng đều ngừng lại mà không tiến công.

Mọi người đều đang nhìn Vũ Thiên nhìn vẻ điên cuồng của hắn nhìn cặp mắt đã trở nên lạnh lẽo của hắn mà run sợ không biết vì sao.

- Tránh ra!

- Mạng của ngươi vẫn chưa bỏ lại đây thì làm sao có thể để ngươi đi với lại con tiểu thú yếu ớt đó cũng đã chết rồi ngươi có chạy sang cũng chẳng thể nào làm nó sống lại!

Nhìn giọng nói lạnh lùng của Vũ Thiên cùng ánh mắt băng lạnh khiến cho hai tên nhện tộc đang chặn vây công hắn cũng phải rét run chỉ là bọn chúng cũng không có ý định ngừng ngăn

- Tránh ra!

Giọng nói mang theo vẻ tức giận của Vũ Thiên đã vang lên lần thứ hai dường như lần này còn mang theo sự lạnh giá hàn khí đến cực điểm chỉ thấy thân thể của hai tên nhện tộc đang ngăn chặn bị chấn cho đóng băng mà chết không rõ nguyên do trên mặt chúng vẫn còn lưu lại chút kinh ngạc nhưng lại rất khó nhìn ra

- Băng hệ!

- Thân thể hắn!

- Tiểu tử này lại đạt tới trạng thái hoàn mỹ của Băng hệ, băng thể!

- Băng thể, không thể nào!

Tiêu Ngọc mang theo vẻ kinh ngạc khi thấy Vũ Thiên dùng băng hệ chấn cho hai tên nhện tộc đóng băng (nhưng không phải băng hệ mà là hàn khí từ thân thể băng thể hắn tạo ra), giọng nói của Hàn Trung, Phù Hiểu, Hoàng Phong đều mang theo vẻ bất ngờ có chút không tin. Dường như trạng thái băng thể của Vũ Thiên đã khiến cho mọi người nơi đây bị đứng hình, đám thú tộc tuy không hiểu gì nhưng cũng đứng nhìn Vũ Thiên đang đổi dạng

Vũ Thiên bây giờ đã thành băng một khối băng một con người băng toàn thân hắn tràn ngập băng từ trong ra ngoài không phải băng hệ chỉ phủ một chút ngoài thân thể hắn mà là tất cả mọi thứ trong thân thể hắn đều đã thành băng đây chính là trạng thái của băng thể, hắn cứ thế mà di chuyển tiến nhanh về hướng Tiểu Bạch mà không hề để ý gì tới thân thể mình đang thay đổi, hắn đang hi vọng, hi vọng Tiểu Bạch không có chuyện gì nhưng hắn lại sợ vì hắn biết Tiểu Bạch chỉ là một tiểu thú bình thường giống như hắn cũng từng là một dân giả không có tư chất tu nguyên, Tiểu Bạch cũng vậy chưa bước vào thú tu trở thành thú giả với thân thể một tiểu thú bình thường như nó thì làm sao có thể nào sống sót nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.