Thiên

Chương 69: Chương 69: Nghêu yên, nghêu thanh






Đỗ Nhạc Viên điên cuồng mà hét hắn không muốn tin Phương Nguyệt mạnh hơn mình nếu như vậy thì hắn không thể làm được gì nàng có khi chính hắn đang đâm đầu vào chỗ chết

Hắn liền thi triển pháp quyết mạnh nhất mà hắn nắm giữ được hai tay kết lại chạm vào nhau hỏa nguyên lực liền mạnh mẽ tuôn ra xung quanh mà vây lấy Phương Nguyệt vào trong khu vực quanh Đỗ Nhạc Viên cùng Phương Nguyệt cũng đã bị bao phủ trong ngọn lửa Nghêu Yên cũng đã lui lại phía sau đứng cách xa Phương Nguyệt giống như đám thuộc hạ của Hoàng Dương Hạ

Hoàng Dương Hạm với đám thuộc hạ phía sau hắn thì như kinh sợ không thôi nhìn ngọn lửa của Đỗ Nhạc Viên đang nuốt trọn mọi thứ còn Phương Nguyệt thì đã bị ngọn lửa của hắn nuốt trọn mà không còn thấy bóng dáng đâu

Tuy ngọn lửa của Đỗ Nhạc Viên chỉ bao trọn hắn cùng Phương Nguyệt trong vòng ba mét nhưng bọn chúng đứng từ xa còn cảm nhận được sự nóng bức áp lực thì Phương Nguyệt bị ngọn lửa bao phủ vào trong thì làm sao nàng chống đỡ nỗi

- Trại chủ phòng khách của chúng ta đang bốc cháy

- Trại chủ rào gỗ với cổng trại cũng đang bị thiêu đốt

Mấy tên thuộc hạ phía sau Hoàng Dương Hạm mà lên tiếng nói khi nhìn hai bên xung quanh Đỗ Nhạc Viên đang thi triển hỏa hệ

- Không cần để ý, đợi tên biến thái này thu phục xong nữ tu nguyên kia chúng ta sẽ sửa lại, trong Phong Vũ Sơn Mạch này không thiếu gỗ để chúng ta sửa!

Hoàng Dương Hạm đã nhìn thấy nhưng hắn cũng không để tâm mà nói điều hắn đang mong chờ là Đỗ Nhạc Viên bắt giữ được Phương Nguyệt hay không mà thôi

- Pháp quyết thập nhị biến, đây là nhị biến

Từ trong ngọn lửa không thấy bóng dáng Phương Nguyệt đâu nhưng giọng nói của nàng thì đang vang lên nhìn hướng trên đỉnh đầu mình chỉ thấy hỏa hệ vây lấy nàng đã tập trung lại trên đỉnh đầu nàng ngay cả hỏa hệ quanh Đỗ Nhạc Viên cũng đã tập trung hết vào sói lửa toàn thân sói lửa đỏ rực đôi mắt cũng một màu đỏ nhưng không có sinh mạng, nó giống như một con sói thật dài, ngang khoảng một mét đang há miệng hiện ra những hàm răng lửa từ trên đỉnh đầu Phương Nguyệt nuốt xuống như muốn nuốt trọn Phương Nguyệt vào trong bụng

Đây chính là pháp quyết thập nhị biến nhưng Đỗ Nhạc Viên dường như chỉ mới thi triển được nhị biến, chính vì thi triển pháp quyết này cũng đã khiến nguyên lực của hắn cũng cạn kiệt, nhưng hắn cũng hi vọng pháp quyết này có thể giúp hắn đả bại được Phương Nguyệt mà bắt giữ nàng

“Băng chấn”

Phương Nguyệt vẫn đứng lặng yên tại chỗ nhìn lên đỉnh đầu hình sói lửa đã tới mà cánh tay phải nàng chỉ hướng lên như nàng đang muốn dùng bàn tay xòe ra năm ngón đón đỡ nó, sắc mặt vẫn lạnh tanh như không để ý tới sói lửa mang theo hỏa nguyên lực mạnh mẽ của Đỗ Nhạc Viên

- Pháp quyết năng lực hệ, chẳng lẽ cảnh giới nữ tữ này không còn ở Huyệt cảnh giới giống như ta, không thì sao năng lực hệ có thể chống được thập nhị biến chứ!

Đỗ Nhạc Viên lẩm bẩm hắn dường như không muốn tin nhưng lại phải tin đây là sự thật, nàng không hề thi triển bất kỳ pháp quyết nào mà chỉ thi triển đơn thuần năng lực hệ mà nàng nắm giữ điều này cho thấy nàng đã không còn ở cảnh giới Huyệt vì chỉ có trên cảnh giới mới có thể dùng pháp quyết năng lực hệ phá tan được pháp quyết thập nhị biến của của một kẻ dưới cảnh giới

- Tượng, chỉ có Tượng cảnh giới mới có thể đánh tan được pháp quyết của một tu nguyên giả cảnh giới Huyệt như ta chỉ bằng năng hệ lực

Ánh mắt Đỗ Nhạc Viên nhìn về sói lửa do hỏa nguyên lực hắn tạo ra đã bị chặn đứng trước mặt Phương Nguyệt giống như là thanh hỏa kiếm của hắn chỉ là lần này nó không hề chạm được vào người nàng mà đã bị chặn đứng lại bởi năm ngón tay đang xòe ra của nàng

Sói lửa đang bị đóng băng từ trên đầu cho tới đuôi và vỡ vụn xuống mặt đất xung quanh nàng nhưng những mảnh vụn này vẫn chưa chạm đất thì đã tan biến có lẽ đã bị Phương Nguyệt hấp thu

Đỗ Nhạc Viên cũng đã không còn nghi ngờ gì nữa hắn đã chắc chắn là Phương Nguyệt đã tiến vào cảnh giới Tượng, hắn nghĩ tới đây liền hiện lên ý định rút lui không còn muốn bắt nàng nữa mà cũng không còn muốn đứng ở nơi này nữa nhưng Phương Nguyệt lại không hề có ý định ngừng tay nàng chỉ nhìn Đỗ Nhạc Viên rồi hai chữ đã được nàng thốt ra khiến cho Đỗ Nhạc Viên càng hoảng sợ

“Băng đọng”

Đỗ Nhạc Viên nghe hai chữ này được phát ra từ Phương Nguyệt thì trong lòng hoảng sợ chân hắn đã nhấc định bỏ chạy nhưng lại không kịp, chỉ thấy hắn toàn thân đang bị đóng băng một cách nhanh chóng

Hoàng Dương Hạm với đám thuộc hạ thì càng ngạc nhiên hơn khi trong thấy lớp băng đang bao phủ lấy dần Đỗ Nhạc Viên bắt đầu từ dưới chân rồi liền lan lên phía trên khi tới cổ hắn rồi thì bọn họ chỉ nghe thấy đúng một tiếng “không” mang theo sự hoảng sợ của Đỗ Nhạc Viên thì cái đầu hắn cũng thành băng, Đỗ Nhạc Viên đã thành một tượng băng đứng sững thật sự

- Đỗ Nhạc Viên, chuyện này!

- Trại chủ, người xem!

Hoàng Dương Hạm trong thấy thì ngạc nhiên mà tự nói nhưng vì không biết chuyện gì đã xảy ra với tên biến thái Đỗ Nhạc Viên chỉ là không đợi hắn hiểu chuyện gì thì đến lượt hắn nghe thấy tiếng nói của đám thuộc hạ vang lên bên tai chính mình

- Chúng ta cũng đang giống như Đỗ đại nhân!

- Ta không thể nhúc nhích chân ta đang bị đóng băng

- Sao lại như vậy lớp băng này

Hoàng Dương Hạm liền nhìn dưới chân mình chỉ thấy băng đang bao phủ hắn không những thế nó còn đang lan lên phía trên rất nhanh tất cả bọn họ đều trở thành một tượng băng trong một vài tiếng nói ngỡ ngàng giống như Đỗ Nhạc Viên chỉ là bọn chúng lại bị đóng băng trong những tư thế không giống nhau nhưng những tư thế này lại do chính họ tạo ra trong lúc hoảng loạn

- Tỷ, muội vẫn chưa biết tên tỷ

Phương Nguyệt liền xoay người mà tiến tới cạnh Nghêu Yên hỏi tên nàng khi thấy nàng có vẻ đang ngơ ngác nhìn một màng trước mặt đám thổ phỉ mà nàng câm ghét đã thành những tượng băng sống động mà trả lời đúng hai chữ “Nghêu Yên”

- Tỷ có thể dẫn muội tới Thành Vị Thanh được không!

Phương Nguyệt lại không để ý tới vẻ ngơ ngác của Nghêu Yên nhưng Nghêu Yên khi nghe thấy tiếng nàng nói thì liền bừng tĩnh mà nhìn Phương Nguyệt:

- Nữ đại nhân người có thể giải cứu cho những nữ tữ bị nhốt cùng tiểu nữ được không!

- Vẫn còn những người khác sao!

Phương Nguyệt hơi ngạc nhiên mà cất tiếng nói nàng cũng không nghĩ là vẫn còn những nữ tữ khác

Phương Nguyệt gật gật đầu, Nghêu Yên liền mừng rỡ không để ý tới những bức tượng băng xoay người hướng lối mòn ngay gốc cây rồi dẫn Phương Nguyệt đi theo lối mòn trong trại để dẫn tới những nơi khác trong trại

Chỉ đi lòng vòng vài lối nhỏ, Phương Nguyệt đã được Nghêu Yên dẫn tới một căn phòng nằm ở sâu phía trong trại sát lũy rào, căn phòng này đã khóa kín, trước cửa phòng còn có hai tên lính canh khi mà trong thấy Phương Nguyệt cùng Nghêu Yên khiến cho hai tên này hơi kinh nhưng không đợi chúng làm gì khác cũng đã thành hai bức tượng băng

Xung quanh căn phòng cũng được gắn vài viên đá vàng quang phát sáng, ổ khóa này đối với Nghêu Yên muốn mở là điều khó nhưng với một tu nguyên giả như Phương Nguyệt lại rất đơn giản chỉ một cái chạm tay của nàng ổ khóa đã vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ băng, hai người không để ý hai bức tượng băng bên cạnh mà Nghêu Yên đã đẩy cửa bước vào trong

- Là Nghêu Yên muội, không phải đám ác ôn đó!

- Là Nghêu Yên tỷ không phải đám cầm thú đó!

Từ phía trong đã vang lên những tiếng nói mà Phương Nguyệt nghe thấy khi nàng đi theo vào phía sau Nghêu Yên, Nghêu Yên chỉ lặng nhìn từng người rồi nói nhưng lại khiến những nữ tữ trong đây vẻ mặt đều không tin:

- Các tỷ mau rời khỏi nơi này từ nay sẽ không ai lấy đi tự do của chúng ta nữa, sẽ không còn phải chịu cảnh bị bọn chúng lăng mạ hành hạ!

Phương Nguyệt nhìn quanh căn nơi này, căn phòng diện tích vẫn chưa tới mười mét nhưng lại kính kẽ bằng những khúc gỗ dày, rất dày chứ không phải giống như những căn phòng khác trong Trại Hoàng Dương được dựng đơn giản, trong căn phòng này mọi vật dụng đều đơn giản đến nỗi không thể giản đơn hơn nữa, mọi vật dụng ở nơi đây đều rất ít ngoài vài cái giường tre cùng vài vật dụng lỉnh khỉnh thì không còn gì khác, Phương Nguyệt nhìn quanh những nữ tữ đang hỏi Nghêu Yên, cũng đã thấy khoảng hai mươi nữ tữ trong số này cũng đã có vài người tuổi đã tam tuần, tứ tuần

Những nữ tữ này hơi kinh ngạc nhìn Phương Nguyệt không những bởi vì vẻ đẹp lạnh lùng của nàng mà bọn họ cũng đang nghi ngờ Phương Nguyệt cũng sắp sửa giống như bọn họ trở thành một công cụ đùa vui cho đám thổ phỉ này giống như các nàng đang chịu có lẽ không phải sắp mà sự thật đã là như vậy

- Nghêu Yên tỷ, tỷ nói như vậy là sao, không phải tỷ đã bị tên trại chủ dâm tà Hoàng Dương Hạm đó bắt đi rồi sao, sao hôm nay hắn lại buông tha tỷ sớm vậy!

Tiếng nói của một nữ tữ đã vang lên dường như vẫn còn chưa hiểu lời nói của Nghêu Yên, Phương Nguyệt chỉ im lặng không hề lên tiếng, còn Nghêu Yên cũng trầm lặng một lúc rồi lại lắc đầu không muốn để ý tới:

- Thảo Trang muội, Hoàng Dương Hạm đã chết, tên tu nguyên giả Đỗ Nhạc Viên kia cũng đã bị nữ đại nhân này giết chết, đám thuộc hạ của tên Hoàng Dương Hạm cũng vậy bọn chúng sẽ không thể nào ngăn cản chúng ta rời đi

Nghêu Yên nhìn đám nữ tữ mà nói khiến cho đám nữ tữ đang vẫn còn nghi hoặc liền hiện lên chút vui nhưng vẫn không tin cho lắm nhưng bọn họ lại không nghi ngờ Nghêu Yên sẽ nói dối mình, một nữ tữ vẫn có chút không tin với da hơi ngâm đôi mắt đã chứa đầy nước mắt chỉ lặng nhìn Nghêu Yên hỏi lần nữa

- Nghêu Yên, lời muội nói là thật chứ muội không gạt Trâm tỷ ta chứ!

- Muội nói là thật, mọi người nên rời khỏi nơi này tìm về nơi mà các tỷ cần về, muội sẽ dẫn vị nữ đại nhân tới kho của trại này!

Nghêu Yên liền gật đầu lần nữa thì những nữ tữ nơi đây mới chịu tin lời nói thật của nàng, nếu như đã là thật thì bọn họ cũng không còn muốn ở nơi này nữa mà liền tạm biệt Nghêu Yên rồi nhìn Phương Nguyệt mà đa tạ nhưng bọn họ cũng không bao giờ nghĩ Phương Nguyệt là một nữ tu nguyên, đám nữ tữ liền nhanh chóng lần lượt rời khỏi căn phòng đầy tăm tối và u ám này để rời khỏi Trại Hoàng Dương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.