Thiên

Chương 131: Chương 131: “Phương Nguyệt” Chính Là?




Nhưng giọng Diệc lão lại tiếp tục vang lên trong hai ngón tay vẫn đang kẹp chặt thanh đao kim của Vũ Phiến Chất đang không thể cử động nhưng mắt đã nhắm lại:

- Vũ Thiên, trận chiến này có lẽ cũng là trận cuối cùng của ta, con cũng nên cùng Ngữ Hải và Thùy Phong rời đi, ta sẽ chặn đám tu nguyên giả này!

Khiến cho Vũ Thiên đang nhìn trên không tới nơi Phương Nguyệt miệng đang thì thào hai chữ “Tiên Đông” mà như nhớ ra là ai mà tiếp tục nói nhẩm trong lòng “Tiên Đông, chính là người sao, là lão tiền bối mà ta từng gặp sao” chỉ là hắn lại bị câu nói của Diệc lão làm cho bừng tỉnh mà nhìn tới trong ngơ ngác cùng Ngữ Hải, Thùy Phong không biết vì sao Diệc lão lại nói vậy

Khiến cho bảy thân ảnh đứng nơi mặt đất liền im lặng trong nhất thời khi mà Vũ Thiên lại bất chợt nói lại câu Phương Nguyệt “đi đâu về đâu đây” trong khi hắn đang nhìn Tiểu Bạch rồi nhìn Diệc lão cùng nhìn tới Vũ Phiến Chất vẫn đang cứng đơ thân

Chỉ là một chiếc nhẫn đang từ nơi Diệc lão vòng sang bay tới tay Vũ Thiên khiến Vũ Thiên phải nhìn chiếc nhẫn mà có chút khẩn trương lẫn nắm chặt khi Diệc lão nói:

- Vũ Thiên, giữ lấy “giới chỉ” mà nhớ giúp Diệc lão khi xem một ngọc giản ở trong!

Nhưng lại khiến cho Tiểu Bạch, mamút thú cùng Ngữ Hải, Thùy Phong một đầu rỗng không biết Diệc lão bị làm sao

Trong khi Diệc lão đã nhìn lên nơi Lý Dương chưởng môn đã tạo hộp mộc đang ngăn đòn công liên tục của đám tu nguyên giả Kiên Văn Hội cùng Vũ Phiến Môn còn lại chưa tới sáu mươi bao gồm cả Vũ Phiến Lương môn chủ đang tức giận oanh tạc khi thấy Lý Dương chưởng môn im lặng đứng trong cùng mái tóc bay bay mặc cho bọn họ công kích nhưng cũng không đánh thủng được

Cũng như, Cựu chưởng môn Lê Rít đang một mình chống đỡ ba hộ pháp chỉ là lúc này Hộ pháp Liễu Tỳ bà bà đã tách ra mà hướng tới Lam Nguyệt trưởng lão nhưng lại bị cái nhấc thân của Cựu chưởng môn Lê Rít đã xuất hiện trước mặt mà nhấc tay một kích lại chấn lui Hộ pháp Liễu Tỳ bà bà

Trong khi Hộ pháp Hình Cung cùng Hộ pháp Khả Thúy đã bay tới một cách rất nhanh tới gần Cựu chưởng môn Lê Rít đang trợn mắt mà nhìn một hộp nhị sắc Mộc, Hỏa trong hai tay đang chạm vào mà thu nhỏ vừa đủ nhốt mình mà ngây ra

Nhìn Hộ pháp Hình Cung đã quay đầu lại nhìn Hộ pháp Liễu Tỳ bà bà cũng đang bất ngờ mà hét lên: “Tỳ bà, mau áp nguyên lực vào” khiến cho “Tỳ bà” giật mình một cái nhưng cũng đã bay nhanh tới hộp nhị sắc mà chạm hai tay tuôn thủy nguyên lực vào trong hai tay đấm liên hồi vào hộp tam sắc Thủy, Mộc, Hỏa của Cựu chưởng môn Lê Rít nhưng không thể vỡ mà chỉ thêm tiêu tốn kim nguyên lực đang tiêu hao

Trong khi đó, cách nơi tứ hộ pháp cùng Cựu chưởng môn Lê Rít chính là Hộ pháp Viêm Họng đã đóng băng toàn bộ hộp thủy lần hai của Lam Nguyệt trưởng lão đang bao phủ mấy đệ tử ở trong

Cùng tiếng vỡ vụn mà rớt xuống trong giọng mang theo chút ưu phiền của Lam Nguyệt trưởng lão đã nhìn một lượt năm đệ tử:

- Năm đứa mau đi, nếu còn ở đây đều sẽ phải bỏ mạng ở nơi đã hoang tàn này!

Trong sự vẫn là bấn loạn lẫn phân vân của Phương Nguyệt đang thẫn thờ mà lẩm bẩm cái tên “Ngân Dao” lẫn “Tiên Đông” mà trong lòng vẫn chưa chấp nhận được, cùng hai tay đang nắm chặt của Nghệ Tuyết, Phù Hiểu, Tống Tân và Hoàng Phong trong môi ngậm chặt nét mặt đều săn lại xen chút giận nhưng lại không thể nói nên lời nào

Mặc dù lúc này trước mặt năm người một tấm kính thủy đã bay tới mà hấc văng năm đệ tử ra sau trong giọng có chút lạc đi của Lam Nguyệt trưởng lão “mau đi” cũng như đón đỡ một kích của Hộ pháp Viêm Họng đánh tới khiến nàng chấn mạnh thân mà bay lui ra sau gần tới năm đệ tử trong thân Thủy thể đã bị đóng băng một nửa nhanh chóng trở lại Thủy thể mà quay đầu nhìn năm đệ tử:

- Tách ra, mau đi nếu không sẽ không kịp!

Trong cái xoay thân lại mà nhìn Hộ pháp Viêm Họng rồi liền đạp bước trên không bay tới ngăn chặn nhưng vẫn buông một câu cuối vọng vào tai Phương Nguyệt “Ngân Dao, mau cùng Nghệ Tuyết, Phù Hiểu bay đi, nếu có thể hãy đi tìm Tiên lão”

Dứt lời chính là một tiếng hét nghe u sầu xen lẫn bi thương của Lam Nguyệt trưởng lão vọng khắp nơi này vọng tận ra phía xa, hòa vào làn gió trong đêm như khẽ vang nơi Thành Vị Thanh

- Triệu triệu kiếm thủy!

Trong ánh mắt như trợn lên cùng kinh hãi của tất cả tu nguyên giả nơi này khi tiếng hét của Lam Nguyệt trưởng lão vừa dứt mà nhìn tới trong mắt càng thêm trắng dã

Trong những giọt nước đang chảy của Phương Nguyệt, Nghệ Tuyết, Phù Hiểu đã bay xa mà cách xa bầu trời Thanh Phong Phái cũng như Tống Tân mang theo Hoàng Phong đang đỏ mắt lẫn ngơ ngác cũng tách ra bay chếch hướng tam nữ mà bay về một nơi khác

Nhưng ánh mắt năm đệ tử vẫn ngoái lại nhìn thêm một lần nữa trong ánh mắt đang nhắm của Lý Dương chưởng môn đã mở ra mà như không muốn tin, nhưng rồi lại đành lắc đầu mà tự nói: “Lam Nguyệt, trưởng lão có cần phải tự đoạn nguyên lực như vậy”

Vì lúc này, Lam Nguyệt trưởng lão đã không thấy đâu ngoài triệu triệu kiếm thủy xuất hiện bay trong ngợp trời cùng ánh mắt kinh hãi của Hộ pháp Viêm Họng cùng phía sau chính là ba hộ pháp còn lại đang nhốt Cựu chưởng môn Lê Rít cũng đã cùng nhìn tới mà há hốc mồm nhìn bầu trời đã đầy kiếm đang xẹt tới Hộ pháp Viêm Họng đang bay lui lại nơi ba người bọn họ mà càng thêm hoảng sợ

“Mau lui lại”

Trong tiếng hét của Hộ pháp Viêm Họng đã vang lên khiến cho ba hộ pháp đang vây Cựu chương môn Lê Rít liền nhìn nhau rồi nhìn rất rất nhiều kiếm thủy đã ập gần tới cùng Hộ pháp Viêm Họng đã bay sượt qua mà cùng bay theo từ bỏ gia tăng nguyên lực để nhốt Cựu chưởng môn Lê Rít mà bay hướng tới nơi Hội trưởng Vưu Chí cùng Đại trưởng lão Thanh Chiến đã ngừng tay tách ra cũng đang nhìn tới

Trong triệu triệu kiếm thủy đã bao phủ nhưng sượt cùng cắt hộp tam sắc khiến cho Cựu chưởng môn Lê Rít đang bị nhốt liền thoát ra được mà trong lòng tư lự nhìn triệu triệu kiếm thủy vẫn hướng tứ hộ pháp đang bay nhanh trong bỏ chạy tới cạnh Hội trưởng Vưu Chí mà đuổi theo

Trong ánh nhìn của Hội trưởng Vưu Chí đã xoay thân khổng lồ tạo tiếng động mạnh mà nhìn tới tứ hộ pháp đang cuống cuồn bay nhanh tới mình, phía sau chính là triệu triệu kiếm thủy của Lam Nguyệt trưởng lão tự đoạn mà tạo ra số lượng kiếm vượt mức, cho nên mới hình thành nên một màn kiếm rợp trời trong màn đêm đang lao tới mình

Nhưng Hội trưởng Vưu Chí lại không né mà liền nâng hai tay khổng lồ lôi đấm thẳng trong những tia sét đang rực sáng cùng nhìn tới tứ hộ pháp đang lao thẳng tới mà hét lên như nhắc: “bay ra sau, nhanh”

Trong cái tách làm hai của tứ hộ pháp mà bay vòng hai bên thân khổng lồ của Hội trưởng Vưu Chí mà ngừng ngay phía sau lưng trong mắt tròn mắt dẹt, tay run run mà nhìn trước hai tay Hội trưởng Vưu Chí một tấm chắn lôi đã hiện mà cao quá khổ tới tận trên không nhưng cũng vừa đủ hứng trọn triệu triệu kiếm thủy đã đâm sầm tới tạo ra những âm vang rền trời cùng những cái nhấc chân thối lui ra sau liên tục của Hội trưởng Vưu Chí mà tạo thành trận địa chấn liên hồi

Trong ánh mắt càng kinh hãi của tu nguyên giả nhìn tới vì không nghĩ triệu triệu kiếm thủy lại có thể chấn lui Hội trưởng Vưu Chí đã đạt “Cảnh giới Thể”, mặc dù triệu triệu kiếm thủy cũng đã giảm nửa khi đâm sầm vào màng chắn lôi nhưng cũng khiến màng chắn lôi hao hụt sắp thủng

Đến khi chỉ còn vạn kiếm thủy thì màn chắn lôi đã bị đánh tan mà tiếp tục bay thẳng ra phía sau trong rất nhiều thanh đã cấm vào thân khổng lồ của Hội trưởng Vưu Chí nhưng lại bị hòa tan vào trong, mặc dù phía sau rất nhiều tu nguyên giả đang né tránh những thanh còn lại khiến những thanh còn lại liền tiếp tục lao nhanh ra phía sau mà mất hút trong vệt sáng

Nhưng cũng không có tu nguyên giả nào ngoái đầu nhìn, vì lúc này, một tiếng hét to trong hoảng sợ nơi mặt đất ngay Dược Viên đã vọng lên tới tận trên không nơi đám tu nguyên giả đang bay mà liền nhìn xuống

Nơi Dược Viên trước đó, Diệc lão đã nhìn Vũ Phiến Chất vẫn đang kẹp chặt thanh đao kim bằng hai ngón tay mà giọng đã sắc lại hỏi:

- Có phải ngươi muốn bắt Tiểu Bạch!

Trong ánh mắt kinh hoảng mà không thể phát ra tiếng của Vũ Phiến Chất nhưng dứt câu Diệc lão lại xoay đầu lại nhìn mamút thú ngồi trên chính là Tiểu Bạch đang lắc lư, tay nhỏ nắm ngà mamút thú mà cười mím môi nhìn lên nhìn xuống, kế bên chính là Vũ Thiên cùng đang nắm lấy chiếc nhẫn của Diệc lão trong lòng trống rỗng cũng như Ngữ Hải, Thùy Phong kế bên đang nhìn trên rồi nhìn tới Diệc lão tiếp một câu:

- Năm đứa cũng nên rời đi!

Trong ánh nhìn của Vũ Thiên đã nhìn tới nơi Phương Nguyệt, Nghệ Tuyết, Phù Hiểu cùng Tống Tân, Hoàng Phong đều đã rời đi cũng như Diệc lão đã nhìn lên liền trong thấy một rừng kiếm của Lam Nguyệt trưởng lão mà sắc mặt Diệc lão liền thay đổi nhưng rồi lại lắc đầu mà lạnh lõe nhìn Vũ Phiến Chất trong mấy cái tách tách vang lên chỉ thấy thanh đao kim của Vũ Phiến Chất đã gãy thành từng đoạn và Diệc lão đã xuất hiện trước mặt Vũ Phiến Chất

Mà toàn thân bùng phát ngũ sắc nguyên lực bao phủ lấy Diệc lão cùng Vũ Phiến Chất vẫn cứng đơ không thể cử động mà bao trùm trong cái tay của Diệc lạo đã xuyên thẳng bụng của Vũ Phiến Chất mà xoay vòng rồi rút rồi quay lại chỗ cũ trong cái nháy mắt cũng như thân đã cử động được của Vũ Phiến Chất vẫn ở trạng thái Kim thể đang rơi từ trên không xuống trong tay đưa tới bụng mà như muốn chạm vào lỗ thủng to trong một tiếng hét hoảng sợ không cam lòng của Vũ Phiến Chất vọng quanh nơi trận chiến này

- A … a! … ta … ta đang làm sao vậy … thân thể ta … đang tan biến … chuyện này … không … không thể được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.