Sắc trời dần ngả về tây, giờ thân hai khắc, xe ngựa của Phượng Hồng Loan ra khỏi con phố sau lưng hàng rèn lão Thiết, gia nhập vào đường lớn.
Một đường từ nam tới bắc, đường chính vẫn như lúc mới tới trước đó, tiếng người huyên náo, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Một cảnh tượng phồn hoa.
Trong xe Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại tựa vào trên vách, không thể thấy được biểu cảm trên dung mạo khuynh thành tuyệt sắc.
Thanh Lam, Thanh Diệp yên tĩnh ngồi ở một bên, ngay cả hô hấp đều cố hết sức mà giữ thật nhẹ.
Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của tiểu thư, thế nhưng các nàng cũng có thể cảm giác được nhất định tâm tình lúc này của tiểu thư không tốt lắm.
Tuy rằng hai người thật tò mò tiểu thư đã trả lời cái gì cho câu đố khó giải đó. Thế nhưng không ai dám hỏi vào lúc này. Chỉ thông minh nhắm mắt lại theo. Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện tập võ công thật tốt. Bảo vệ tốt tiểu thư.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại. Giọng nói của phu xe truyền từ ngoài vào: “Tiểu thư! Đến Phượng Hoàng Lâu rồi!”
Trong giọng nói lộ ra chút cứng ngắc cùng quái dị.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại hờ hững lên tiếng.
Hai mắt đang nhắm của Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức mở ra, đưa tay vén rèm lên, nhìn ra phía ngoài. Khi thấy tình hình bên ngoài, liền giật mình.
Chỉ thấy trước cửa Phượng Hoàng Lâu đã tấp nập tụ hội đầy người là người. Chân đạp chân, vai đè lên vai. Đập vào mắt chỉ toàn đầu người đông nghìn nghịt. Có hơn mấy ngàn người. Nữ có nam có, trẻ có già có, làm toàn bộ Phượng Hoàng Lâu thậm chí là Túy Khuynh Trai đối diện cũng bị chật như nêm cối.
Hơn nữa người người đều thần tình kích động, kiển chân ngóng trông. Hơn ngàn người thế mà không có tiềng ồn ào, hoàn toàn yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hít thở đều không thể nghe thấy mấy cái.
Nhìn tình hình trước mắt, gương mặt Thanh Lam, Thanh Diệp trắng bệch: “Tiểu thư. . .”
Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, nâng mắt nhìn ra ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy biển người bên ngoài, sắc mặt hờ hững không biến hóa chút nào, chỉ một cái liếc mắt, lại thu hồi ánh mắt: “Các ngươi đi xem Quân Tử Ly cùng Vân Cẩm đến chưa?”
“Vâng!” Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời. Xuống xe, chen về phía dòng người.
Màn xe hạ xuống, che ánh sáng lờ mờ lúc chiều tà ở bên ngoài. Phượng Hồng Loan lại nhắm mắt lại.
Không cần nghĩ cũng biết tại sao bên ngoài Phượng Hoàng Lâu lại có nhiều người như vậy. Đương nhiên đều là người đến xem trò vui.
Muốn nhìn xem khí phụ bị Quân Tử Ly bỏ khi còn chưa cưới trông như thế nào, sẽ gặp mặt con cưng trời sinh của Đông Ly quốc Ly Vương điện hạ là như thế nào. Có lẽ thứ bọn họ càng muốn nhìn hơn hẳn là xem bộ dạng của Phượng Hồng Loan là gì, dạng nữ nhân kinh khủng cỡ nào mà bị Ly Vương điện hạ vứt bỏ, sao còn có thể sống tốt trên thế gian này.
Đương nhiên còn có một bộ phận nữ nhân là muốn nhìn phong thái mê người của thiên hạ Tam công tử - Ly Vương điện hạ cùng công tử Vân Cẩm.
Phượng Hồng Loan cười lạnh. Người yếu kẻ hèn vĩnh viễn chỉ có thể ngửa mặt trông lên cường giả để sinh tồn, giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến hôi ở dưới này. Chẳng qua so với kia những người kia cuộc sống của bọn họ cao cao tại thượng, cao quý phi phàm người người hài lòng.
Ở kiếp trước, nàng cũng muốn làm một người nhỏ bé được thế gian này che đi, tháo gỡ quầng sáng khắp người, hoặc là tan hết âm u toàn thân, cùng người mình yêu xây dựng một ngôi nhà ấm áp tràn ngập ánh mặt trời sống thật tốt.
Giúp chồng dạy con. Giản dị chăm lo việc nhà, tẩy sạch lớp ngụy trang làm chính mình, rửa tay nấu canh. . .
Thế nhưng kết quả cuối cùng, cũng nói cho nàng biết căn bản là hy vọng hão huyền.
Trời sinh ra ai, cũng đã muốn người ta đi con đường nào. Ông trời sinh ra nàng đã định sẵn sống trong u ám. Con đường này sẽ đi cùng nàng cả đời. Vừa là thuốc độc của nàng, cũng lại là vũ khí của nàng.
Nếu quả quyết vứt bỏ vũ khí, sẽ vạn kiếp bất phục. Giống như nàng bây giờ, linh hồn nàng chỉ có thể nương vào thân thể người khác mà sống.
Là may mắn, hay là xót xa, bây giờ đã như vậy không còn nói được gì. Bởi vì linh hồn nàng đã dung nhập vào máu xương của cổ thân thể này. Giống như kiếp trước kia đã thành mây khói phiêu tán trong gió, cho tới bây giờ chỉ là một giấc mộng ảo. Người này mới thật là nàng.
Giống như Phượng Hồng Loan chân chính trước kia mới là người đầu thai sai. Thân thể này mới là nhà của nàng. Bây giờ nàng chỉ là tìm lại được nhà của mình mà thôi.
Có đôi khi thứ gọi là ý trời này, quả thật có tồn tại.
“Tiểu thư!” Giọng nói của Thanh Lam truyền từ ngoài xe vào.
“Ừm!” Phượng Hồng Loan hờ hững lên tiếng.
“Ly Vương điện hạ đang ở bên trong chờ tiểu thư. Còn Vân Cẩm công tử thì chưa tới!” Thanh Lam lập tức nói ra. Dừng một chút lại nói: “Ly Vương điện hạ nói với nô tỳ, nếu tiểu thư ngại ở đây nhiều người chướng mắt. Hắn có thể mang đồ đạc vào Phượng phủ!”
“Không cần!” Phượng Hồng Loan lạnh nhạt nói. Đưa tay vén rèm lên, bước xuống xe.
Chắc hẳn những người này đã đợi một ngày, hoặc là đã ngóng vài ngày. Nếu người khác muốn xem trò vui, vậy nàng cho bọn họ nhìn cho đủ.
Phượng Hồng Loan mới vừa xuống xe, hào quang cuối chân trời dường như tản mát lên khắp người nàng trong nháy mắt. Áo lam như nước, một thân thanh hoa, hương vụ vân hoàn, xuân tuyết ngọc nhan, băng cơ ngọc cốt*, khuynh thành tuyệt sắc đã không đủ để hình dung phong thái tài hoa tốt đẹp của nàng.
*hương vụ vân hoàn, xuân tuyết ngọc nhan, băng cơ ngọc cốt: hương tóc như mây, dung nhan tựa tuyết mùa xuân, da thịt như băng xương cốt tự ngọc.
Trong phạm vi mười trượng quanh chốn hồng trần vạn vật sinh linh đều như thất sắc!
Dường như mọi người đều có thể cảm nhận được ánh sáng toát ra từ trên người nàng. Ánh mắt đều tập trung vào cùng một chỗ, vị trí của Phượng Hồng Loan.
Ngay sau đó, đoàn người bộc phát ra tiếng hét kinh ngạc.
Cái gì gọi là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*? Cái gì gọi là thiên sinh lệ chất**, lại ngại son phấn làm bẩn nhan sắc? Cái gì gọi là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa***?
*thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức sen sinh từ nước trong, hoa văn do thiên nhiên chạm trổ nên.
**thiên sinh lệ chất: trời sinh đoan chính.
***trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa: chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Chính là đây!
Đây là lần đầu tiên Phượng Hồng Loan chính thức lộ diện ở trước mặt người đời trong suốt mười sáu năm qua. Làm người ta kinh diễm khiếp sợ kết quả này hẳn có thể tưởng tượng được.
Mười mấy năm qua nàng bị phủ lên mình cái bóng là một người ngu ngốc phế vật đệ nhất Đông Ly quốc lại đính hôn với con cưng trời sinh Quân Tử Ly. Danh xưng đệ nhất mỹ nhân Đông Ly quốc của nàng đã sớm bị bụi mù che mờ.
Bây giờ mọi người mới nhớ tới. Phượng tam tiểu thư Phủ Thừa Tướng vốn có dung mạo kinh thiên. Phượng Hồng Loan xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mấy nghìn tầm mắt kéo tới từ bốn phía một cách hờ hững. Ánh mắt của nàng xẹt qua, tất cả mọi người đều cảm thấy ánh mắt kia là đang nhìn. Trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo âm u.
Nhưng vẫn không thể chống cự lại sự mê hoặc từ vẻ đẹp của nàng, si ngốc ngóng nhìn. Không hề thu tầm mắt.
“Thanh Lam, Thanh Diệp, mở đường!” Phượng Hồng Loan nhẹ giọng cất lời.
Như tiếng châu ngọc rơi xuống đất. Mát rượi thấm nhuần lòng người. Giọng nói tuy rất lạnh nhạt, thế nhưng trong chốn trống trải lặng im của ngàn người ở đây, đặc biệt rõ ràng.
Không đợi Thanh Lam, Thanh Diệp mở miệng lên tiếng trả lời. Dòng người trước mặt nàng vốn đông nghịt nước chảy không lọt bỗng nhiên ào ào lên thoáng chốc đã tản ra hai bên. Chỉ trong giây lát tự động nhừơng ra cho nàng một con đương.
Khóe miệng Phượng Hồng Loan hơi nhếch, ý cười hờ hững lãnh cảm tràn ra, cũng không dừng lại, nhấc chân đi đến Phượng Hoàng Lâu.
Thanh Lam, Thanh Diệp như tỉnh mộng. Vội vã nhấc chân theo sau lưng.