"Loan nhi, quả thật là ta chỉ vô tình tới đây chơi, nàng muốn ta nói rõ cái gì nha!" Vân Cẩm nhìn sắc mặt Phượng Hồng Loan âm trầm, đáy mắt có gì đó chợt lóe rồi biến mất, bước đến phía trước một bước, giọng nói thanh nhuận mang theo một tia mềm mại cùng nũng nịu thích thú.
Nghe được giọng nói mềm nhũn của Vân Cẩm, Phượng Hồng Loan lập tức cảm giác toàn thân nổi lên một tầng da gà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, manh mẽ lui về phía sau một bước.
"Loan nhi. . ." Bước chân Vân Cẩm không ngừng lại. Trong mắt phượng hiện lên một tia u quang, giọng nói còn mềm mại hơn vài phần.
Trên người nổi lên vô số tầng da gà. Gương mặt Phượng Hồng Loan vốn đã trắng bạch lại càng trắng hơn, lại lần nữa lui về sau hai bước, cả giận nói: "Đừng có sang đây, không được phép gọi bậy!"
"Loan nhi. . ." Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan vừa lui từng bước một mà khuôn mặt nàng lại không ngừng biến đổi, bỗng nhiên giống như là tìm được chuyện tình gì để vui đùa rất tốt, bước chân cũng không ngừng lại mà liên tục đi về phía trước, lời nói trong miệng càng kéo dài nhu hòa, giống như mưa bụi Giang Nam, dây dưa du dương mà mềm mại.
"Ta nói cho ngươi biết không được tới gần đây. Không được nói nữa, còn nói nữa ta sẽ. . ." Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm không có ý dừng lại, khuôn mặt lập tức phát lạnh, lại chợt nhớ tới cái gì, thân thể lấy tốc độ bất khả tư nghị* thối lui đến một góc ven hà hoa trì**, cả giận nói: "Ngươi mà con gọi nữa ta sẽ nhảy xuống ngay lập tức!"
*Bất khả tư nghị: Không thể tin được, không thể tưởng tưởng được.
**Hà hoa trì: hồ sen (Lần trước ta để là ao hoa sen rồi lại hà hoa trì lộn xộn quá, sau này sẽ để là hòa hoa trì luôn nhé).
Nói ra những lời này, Phượng Hồng Loan quả thực đang có suy nghĩ muốn xuất hiện một cây súng lục trực tiếp giải quyết bản thân tại đây luôn cho rồi. Trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu là biệt khuất. Tám trăm năm cuộc đời nàng còn chưa từng lấy chính bản thân mình ra để uy hiếp người khác. Này đến cả mặt mũi của gia gia cùng với tổ chức của nàng thoáng cái đều bị mất sạch.
Thế nhưng có vẻ như dùng cách này rất tốt. Vân Cẩm quả nhiên biến sắc, dừng bước. Không tiếp tục bước sang đây, cũng không gọi nữa. Chẳng qua là ánh mắt vẫn từ từ nhìn nàng.
Phượng Hồng Loan lập tức thở dài một hơi, nhanh chóng kéo tay áo lên xem, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay mình nổi lên một lớp chấm đỏ nhỏ li ti chi chít, có thể tưởng tượng, có lẽ hiện tại toàn thân nàng đều như vậy.
Vân Cẩm nhìn thấy mấy điểm đỏ trên cánh tay Phượng Hồng Loan, lập tức nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt thêm vài cái, mâu quang hiện lên một tầng mây mù, dường như gặp phải nghi hoặc không giải thích được.
Hắn chỉ gọi nàng Loan nhi thế thôi, có đến mức như thế này sao. . .
Một lúc lâu, Phượng Hồng Loan hạ tay áo xuống, che kín cánh tay, nhìn sang người khởi xướng, cắn răng nói: "Không có chuyện gì thì lăn!"
"Ta cứ như vậy không được nàng chào đón sao?" Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan. Ánh mắt không khỏi lóe ra vẻ ai oán, nửa thật nửa giả.
"Rốt cuộc là cút hay không cút!" Chân Phượng Hồng Loan lùi về phía sau một bước, đạp lên ven bờ hà hoa trì.
"Nàng vẫn cứ muốn chết như vậy sao?" Sắc mặt Vân Cẩm tối sầm lại, nhìn xem ánh mắt của Phượng Hồng Loan, đáy mắt tựa như hồ sâu không thể nhìn thấy đáy, đen thui thâm thúy: "Là bởi vì hôm nay nhìn thấy Quân Tử Ly, cho nên nàng muốn lần nữa nhảy xuống tự tử vì hắn ta?"
Nhất thời nét mặt Phượng Hồng Loan tối sầm lại, cả giận nói: "Ngươi đang tính cái quái gì vậy? Dựa vào cái gì mà ta phải tự tử vì hắn?"
"Chẳng lẽ không phải?" Vân Cẩm ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Phượng Hồng Loan sẽ nói như vậy, nhìn nàng đang đứng ở một góc hà hoa trì, cẩn thận thử dò xét nói: "Nếu như không phải, vậy tại sao nàng lại muốn nhảy xuống chỗ này?"
Phượng Hồng Loan bỗng nhiên hiểu được vì cái gì mà người kia lại mạc danh kỳ diệu* chạy đến ngăn cản nàng, hóa ra là hắn cho rằng nàng muốn nhảy nước tự sát. Khóe miệng cứng ngắc kéo kéo, lạnh lùng nói: "Ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn xuống phía dưới tắm."
* mạc danh kỳ diệu: ù ù cạc cạc, không hiểu ra sao cả.
Tắm? Vân Cẩm lại ngẩn ra lần nữa. Tỉ mỉ nhìn Phượng Hồng Loan, lại phát hiện nàng không có tí ti ý tứ nói đùa nào, ánh mắt rơi vào trên lan can mộc thạch bên cạnh, quần áo sạch sẽ đang nằm lẳng lặng, sau đó lại nhìn tới quần áo dính bẩn trên người nàng . . .
Quả thực dáng vẻ này giống như là muốn đi tắm. . .
Lẽ nào thực sự là do hắn hiểu lầm? Lập tức nhớ tới hành động mạo muội vừa rồi, sắc mặt Vân Cẩm nháy mắt nhiễm lên một tia ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói: "Ta cho là nàng lại muốn. . ."