Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 36: Chương 36: Chương 31: Không biết lễ nghi






“Tiểu thư, người còn chưa rửa mặt thay quần áo mà!” Xảo nhi nhìn thấy Quân Tử Ly, lịa chợt nhớ ra tiểu thư nhà nàng còn chưa mặc đồ đàng hoàng, tóc còn buông xõa rối tung, lấp tức hốt hoảng nhìn Phượng Hồng Loan.

“Không sao cả!” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Quân Tử Ly dáng vẻ trác việt đang đứng ở phía xa, con người trong treo lạnh lùng của nàng hơi hơi híp lại một chút.

Chỉ thấy hắn vẫn mặc một bộ cẩm bào màu tím như ngày hôm qua, trên toàn thân và ống tay áo đều thêu đóa đóa hoa mạn đà la thật lớn, cành hoa diễm diễm.

Mái hiên chắn đi ánh sáng mặt trời, chiếu xuống gương mặt hắn một bóng râm, thân thể thon dài như ngọc của hắn đứng ở đó, không thể thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn. Chỉ thấy rõ ràng tử kim quan trên đầu hắn lóe lên ánh sáng của ngọc lưu ly, quanh người bao phủ bởi áng quang rực rỡ. Gần như đoạt đi hào quang của ánh mặt trời lúc bình minh, có thể tranh huy với ánh dương ban ngày.

So với ngày hôm qua, thì hôm nay trên người Quân Tử Ly lại nhiều hơn một lớp mây mù.

Quang hoa lượn lờ chung quanh, cũng bởi vì quang mang bên ngoài quá mãnh liệt, trái lại lại làm người khác không thể thấy rõ bên trong sâu cạn thế nào.

“Tiểu thư, người cứ thế này mà đi gặp Ly Vương sẽ bị xem là thất lễ, người . . .” Xảo nhi kéo Phượng Hồng Loan, còn muốn nói lời khuyên giải.

Phượng Hồng Loan bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Xảo nhi. Xảo nhi lập tức ngừng lại không nói nữa.

Chốt lát, Phượng Hồng Loan quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Quân Tử Ly đang đứng chò nơi đó, bước chân không ngừng lại, không nhanh không chậm đi tới chỗ hắn.

Nàng cũng muốn xem một chút hôm nay hắn tới đây làm gì!

Quân tử ly đứng trươc cửa đại sảnh, nhìn Phượng Hồng Loan từ phía xa chậm rãi tới gần, trong đôi mắt phượng bị bóng tối che khuất hiện lên một tia kinh diễm.

Ngày hôm qua người kia toàn thân bẩn thỉu yếu ớt không thể tả, trên mặt dính đầy máu tươi, hắn cũng không thể nhìn thấy diện mạo của nàng, chỉ thấy một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng. Hôm nay vứt đi bề ngoài không sạch sẽ, hắn mới nhìn thấy khuôn mặt của nàng.

Không thể không kinh ngạc tán thán, đó là dung nhan như thế nào, đó là một người thanh hoa như nước.

Đại mi tần túc, mắt ngọc mày ngài, má hương như tuyết, ngọc dung quỳnh tư. . .

Không thoa son phấn, lại ngại son phấn vấy bẩn nhan sắc. Không điểm son môi, lại ngại đan chu không hồng thắm bằng môi nàng.

Một bộ la quần (là một loại quần từ lụa mỏng) màu xanh lam, không hoa lệ, không trang điểm, không phối sức, chỉ có hai bề tà quần nhẹ nhàng bay theo cơn gió, ba nghìn tóc đen chưa vấn lên tựa như một thớt gấm vóc, theo gió nhẹ bay bay.

Nàng cứ thế nhẹ nhàng chậm rãi mà đi đến, ánh dương lúc bình minh chiếu lên từng bước đi thong thả trên người nàng, một bộ áo lam được mạ lên rưc rỡ như ánh sao. Nàng đạp lên ánh mặt trời chậm rãi đi tới, dường như nghìn vạn cảnh sắc chung quanh đều trở thành nền cho vẻ đẹp của nàng.

Cả người lười nhác lạnh nhạt, lại không che giấu được nhàn nhạt quang hoa trên người nàng.

Ánh quang không quá mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng không xem nhẹ được.

Nàng của ngày hôm nay và hôm qua có thể nói là khác nhau một trời một vực, nhưng chỉ liếc mắt hắn lại có thể nhận ra ngươi này chính là nàng.

Vẫn cho là nữ tử xinh đẹp chẳng qua là bồ liễu chi tư, không có kỳ biểu (điệu bộ yếu đuối, trống rỗng không gì ngoài bề ngoài). Không nghĩ tới hôm nay vừa nhìn, Quân Tử Ly không thể không thừa nhận, dung mạo như phù dung hoa, quốc sắc thiên hương, vừa có tài cán kinh người bên trong, vừa có vẻ đẹp kinh hoa bề ngoài.

Vẻ đẹp của nàng, là phát từ trong ra ngoài, toàn thân tràn đầy ánh sáng, làm con người ta không thể dời mắt.

Quả đúng là đệ nhất mỹ nhân Đông Ly Quốc, cho dù hắn có nói nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không có gì gọi là quá, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tây Lương quốc là Quỳnh Hoa công chúa cũng không thể sánh bằng.

Quỳnh Hoa Công chúa. . .

Một bóng dáng chợt hiện lên trong đầu, Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, mâu quang lại nhiễm thêm một tầng sương mù mờ ảo.

Ở phía sau Quân Tử Ly, Trục Phong và Truy Nguyệt vốn vẫn lẳng lặng đứng yên vừa nhìn thấy Phượng Hồng Loan đang chậm rãi đi tới, ánh mắt cả hai cùng lúc hiện lên vẻ kinh diễm. Bất kể thế nào bọn họ cũng không thể đem cái nữ nhân lôi thôi nhếch nhác toàn thân đầy máu ngày hôm qua và nữ tử hệt như tiên tử không nhuốm hồng trần đang nhẹ nhàng đi tới trước mặt kia là cùng một người cả.

Nữ tử như vậy, vừa giống như đóa hoa sen mới nở, lại tựa như Thiên Sơn Tuyết Liên. Lạc xuống giữa chốn hồng trần, dường như nhìn nàng nhiều thêm một chút, đã là bất kính với nàng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không quản được ánh mắt của mình.

Cách đó không xa Đỗ Hải đang khom người đứng ở bên cạnh Quân Tử Ly, cũng nhìn Phượng Hồng Loan chậm rãi đi tới, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng. Tựa hồ Phượng Hồng Loan trời sinh đã nên như vậy.

Giây lát, Truy Nguyệt bừng tỉnh, chuyển mắt nhìn về phía Quân Tử Ly, khi thấy thần sắc mà Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, nhịn không được mà mở miệng: : "Chủ tử. . ."

Quân Tử Ly không nói gì, chỉ nhìn Phượng Hồng Loan, dường như không có nghe thấy.

Ánh mắt Đỗ Hải nhìn sang Truy Nguyệt, sau đó nhìn về phía Quân Tử Ly, đôi mắt giào nua thoáng qua u quang sâu xa thâm thúy.

"Chủ tử!" trong lòng Truy Nguyệt căng thẳng, vội mở miệng lần nữa, giọng nói không kềm được mà cao hơn một chút, ở trong tiểu viện vắng vẻ lại lộ ra cực kỳ rõ ràng.

Trục Phong cũng bất thình lình bừng tỉnh, xoay mắt nhìn sang Truy Nguyệt, thuận theo ánh mắt của Truy Nguyệt, tự nhiên thấy được vẻ mặt mờ mịt như sương của Quân Tử Ly, hơi ngẩn ra. Chủ tử người. . .

"Ừ!" giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn của Quân Tử Ly cất lên. Ánh mắt lại vẫn không rời khỏi Phượng Hồng Loan.

"Chủ tử, nàng là. . ." Truy Nguyệt vẫn như cũ không thể tin được nữ tử đang đi tới lại chính là cái người chật vật mà tham lam yêu thích tiền tài Phượng Hồng Loan, càng không tin hơn nữa đó là nàng ta chính là vị Vương Phi chưa gả qua cửa đã bị chủ tử bọn họ trước hưu khí.

Nàng so với lời đồn đãi sai kém khác xa nhau quá nhiều. Căn bản không phải là bao cỏ phế vật không chút năng lực gì ngoài vẻ ngoài nào.

"Nàng là Tam tiểu thư Phượng phủ!" Quân Tử Ly chậm rãi mở miệng. Trong giọng nói lại lộ ra chút ý tứ hàm xúc không rõ ràng. ."Nàng không phải, nàng ta làm sao có thể. . . Nàng. . ." Nhận được câu trả lời chắc chắn , Truy Nguyệt muốn phản bác. Nhưng nhìn đến Phượng Hồng Loan, lời này nói ra ngay cả mình cũng không thể tin phục.

Chỉ cần nhìn vào đôi con ngươi thanh lãnh khinh thường nhìn nàng rút kiếm ra đâm hôm qua, vô luận là nàng ấy bẩn thỉu hay tẩy sạch bụi trần như hiện tại, ánh mắt của nàng vẫn luôn rực rỡ không che giấu được. Khinh thường ti nghê, mọi việc mọi vật trên thế gian đều không thể đặt vào mắt nàng, khí chất lại hơn hàng nghìn hàng vạn người. Ở trước mặt nàng ấy, dường như nàng chỉ có yểm nhập trần ai.

Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, bàn tay giấu trong ống tay áo không tự chủ được mà mắn chặt lại.

"Truy Nguyệt, ngươi đang ở đây nghi ngờ chất vấn lời của ta sao?" Quân Tử Ly đột ngột quay đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Truy Nguyệt.

Khuôn mặt nhỏ của Truy Nguyệt thoáng cái trắng nhợt, lập tức khom người: "Nô tỳ không dám!"

Quân Tử Ly không nói nữa, quay đầu, nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt phượng từ mờ sương trở nên thâm thúy, sau đó lại biến thành hồ nước sâu thẳm, đưa mắt nhìn cũng không thể thấy đáy.

Giây lát, hắn thản nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa tiêu tẫn kiến thiên chân. Phượng Hồng Loan. . . Thật là làm cho người khác ngoài ý muốn. . ."

Nghe vậy, Truy Nguyệt thân thể chợt run lên, cánh môi cũng mím chặt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Phượng Hồng Loan. Trong lòng không cam lòng có, phẫn hận có, còn có hâm mộ cùng mấy loại tâm tình khác, không thể đếm hết.

Trục Phong nhìn thoáng qua Truy Nguyệt, ánh mắt lại nhìn qua Quân Tử Ly, giây lát, chuyển sang Phượng Hồng Loan, môi mỏng không tự chủ được mà mân thành một vòng cung.

Nét mặt Đỗ Hải vẫn như cũ không chút thay đổi, chẳng qua là nhìn thoáng qua Quân Tử Ly, đáy mắt sâu xa của lão cũng sâu thêm. Ly Vương thế nhưng lại hối hận? Chỉ có điều sợ là đã muộn.

Cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn Phượng Hồng Loan đến gần, Đỗ Hải khom người tiến lên đón: "Tam tiểu thư!"

"Đỗ bá miễn lễ!" Phượng Hồng Loan dừng bước, quay sang Đỗ Hải gật đầu, mắt nhìn về phía Quân Tử Ly, mở miệng nhẹ giọng nói: "Ly Vương điện hạ!"

Không khom người, gặp không hành lễ, không có rửa mặt chải đầu trang điểm, chỉ mặc một bộ quần áo tố diện triêu thiên (Linh: -_- k biết dịch sao nên để nguyên văn thế luôn), nhưng lại không lộ ra đột ngột cùng thất lễ. Duyên dáng yêu kiều, cao quý thanh hoa, đến gần, quang hoa quanh người Phượng Hồng Loan không nhạt đi mà trái ngược lại càng rõ ràng hơn.

"Nhìn thấy điện hạ, Phượng tam tiểu thư không biết phải hành lễ sao?" Quân Tử Ly còn chưa mở miệng, Truy Nguyệt đã lập tức tiến lên, nhìn Phượng Hồng Loan, cả giận nói: " Tiểu thư trong phủ Thừa tướng lại có thể không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy sao?"

Quân Tử Ly hơi nhíu mày, nhưng không có ngăn cản, mà chỉ im lặng nhìn Phượng Hồng Loan. Tựa hồ đang chờ xem nàng sẽ làm sao.

"Có cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, một con chó ở Ly Vương phủ cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa, tác phong của Đông Ly quốc chúng ta từ trên xuống dưới vẫn luôn như vậy, tiểu thư phủ Thừa tướng không biết lễ nghi thì có gì kỳ quái!" Ánh mắt thanh lãnh của Phượng Hồng Loan quét sang Truy Nguyệt một cái, ngấm ngầm hại người, thản nhiên nói.

Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng chết lặng của Trục Phong cũng biến sắc.

Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt già nua của Đỗ Hải rốt cục bị đập nát. Có làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới tiểu thư lại có thể ngang nhiên mắng Ly Vương như vậy.

"Ngươi. . ." Khuôn mặt Truy Nguyệt lập tức trắng nhợt, giận giữ chỉ vào Phượng Hồng Loan: "Phượng Hồng Loan, ngươi lớn mật! Lại dám mắng. . . Mắng. . ." Câu nói kế tiếp vô luận như thế nào nàng cũng không dám nói ra, chỉ quay đầu nhìn Quân Tử Ly.

Khuôn mặt anh tuấn của Quân Tử Ly lập tức sa sầm xuống, mắt phượng sắc bén nhìn Phượng Hồng Loan.

Mâu quang thanh lãnh của Phượng Hồng Loan đối diện Quân Tử Ly, so với hắn lại càng mạnh hơn, dứt lời, nhướng mi tà nghễ liếc gương mặt anh tuấn âm trầm của hắn, không từ chối chút nào, thanh âm lạnh lẽo mà hờ hững, chầm chậm nói ra: "Ly Vương điện hạ, ngươi nói đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.