Cẩm bào màu trắng của Vân Cẩm biến mất nơi góc khuất cánh cửa Thanh Tâm các. Đáy mắt thanh lương của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia thanh tịnh mà đẹp đẽ.
Giây lát, nàng xoay người, nhấc chân đi vào trong nhà. Vào phòng, trong gian phòng không có chút biến hóa nào, Xảo nhi vẫn nằm ở trên giường như cũ, chỉ có điều giờ đây đã nằm ngửa mặt lên.
Dời bước đi tới trước giường, đưa tay ra dò xét hơi thở của Xảo nhi. Hô hấp Xảo nhi đều đặn, giống như đang ngủ. Không khác gì những người bình thường. Đưa tay trở mình Xảo nhi lại, chỉ thấy miệng vết thương phía sau lưng Xảo nhi khép lại.
Mắt phượng hơi híp lại, Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi, quả nhiên là chuyện thế gian có đủ những cái lạ. So với tưởng tượng của nàng Vân tộc còn khiến người ta kinh ngạc hơn.
Thế nhưng sức người thì dù có thế nào cũng chỉ là sức người, nhìn tình hình Xảo nhi thế này, muốn tỉnh lại e rằng phải chờ chút thời gian. Chẳng qua chí ít nàng có thể xác định, Vân Cẩm đích thật đã cứu mạng của Xảo nhi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thanh Lam, Thanh Diệp tiến vào tiểu viện, Phượng Hồng Loan cát bước ra ngoài.
“Tiểu thư, Vân công tử không cần hai người chúng nô tỳ đưa tiễn, đã rời đi rồi!” Thanh Lam, Thanh Diệp thấy Phượng Hồng Loan đi ra, lập tức cúi người, gương mặt vẫn hơi trắng.
Phượng Hồng Loan liếc mắt nhìn hai người, gật đầu: “Thanh Lam đi vào thu thập cho Xảo nhi, Thanh Diệp đi thông báo Đỗ tổng quản, cứ nói từ nay về sau ta ở trong viện này.”
“Vâng!” Lập tức hai người người vào nhà, người đi ra ngoài.
Phượng Hồng Loan đi tới chiếc ghế nằm dưới gốc cây quế nằm xuống, nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau Thanh Diệp lại trở về, đi tới gần, ngoan ngoãn đứng thẳng, nhẹ giọng nói: “Chủ tử! Đỗ tổng quản nói, nơi này vốn chính là nơi ở của phu nhân, chủ tử ở đây đương nhiên không có gì đáng trách, chỉ có điều sau khi phu nhân mất đi, tướng gia phong tỏa nơi này lại, chưa bao giờ để cho bất kỳ ai vào đây ở. Hôm nay chỉ cần chủ tử có thể ứng phó với tướng gia, vậy muốn ở lại thì không có gì là không thể.”
Phượng Hồng Loan không mở mắt ra: “Ừm! Ta biết rồi.”
“Tiểu thư, trước cửa tướng phủ có dừng mấy chiếc xe, là của mười hai kim bài Vọng Nguyệt Lâu. Nói là Vân công tử đưa người cho tiểu thư.” Thanh Diệp nhìn Phượng Hồng Loan lại nói tiếp: “”Đằng sau là hai xe lớn xếp đầy trăm vò Lê Hoa Tuyết.”
“Ừm! Để Đỗ tổng quản an bài nơi ở cho các nàng!” Phượng Hồng Loan gật đầu: “Lê Hoa Tuyết chuyển tới hầm ngầm bảo quản.”
“Vâng!” Thanh Diệp gật đầu, lại nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng quản xin chỉ thị của tiểu thư, nói bởi vì Xảo nhi không thể đi từ đường đưa cơm, bây giờ đã sắp một ngày các tiểu thư bị giam giữ trong đó chưa có ăn. . . Không biết tiểu thư. . .”
“Một ngày không ăn cơm không chết đói.” Phượng Hồng Loan ngắt lời Thanh Diệp, lạnh lùng nói: “Cho người trông coi, không được để chết. Nhớ kỹ tới ngày kia cho các nàng đi ra ngoài là được!”
“Vâng!” Đáy lòng Thanh Diệp khẽ run lên, lập tức cúi người.
Phượng Hồng Loan khoát khoát tay. Thanh Diệp xoay người. Mới vừa đi hai bước, Phượng Hồng Loan chợt nhớ tới gì vậy, lập tức gọi nàng lại, đôi mắt đang nhắm nhẹ nhàng mở ra, hiện lên chút ánh sáng thanh lãnh: “Ngươi đi điều tra một chút, hôm nay kinh thành Đông Ly có xuất hiện thêm người nào không?”
“Tiểu thư nói là?” Thanh Diệp nhất thời ngẩn ra, không hiểu nhìn Phượng Hồng Loan.
“Nói thí dụ như thái tử Tây Lương quốc Ngọc Ngân!” Phượng Hồng Loan nhìn Thanh Diệp, đáy mắt như một hồ nước sâu thâm thúy.
“Vâng! Nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ!” Thanh Diệp lập tức cúi đầu. Mũi chân điểm nhẹ, thanh ảnh biến mất trong nháy mắt.
Nhìn bóng dáng Thanh Diệp biến mất, Phượng Hồng Loan nhắm hai mắt lại, còn có một tháng nữa là tới ngày thọ yến mừng Thái Hoàng Thái hậu tám mươi tuổi. Các quốc gia đến chúc mừng, đều có đội nghi trượng bảo vệ, bây giờ các đội nghi trượng mới bắt đầu khởi hành từ các quốc gia, nếu người kia là thái tử Ngọc Ngân của Tây Lương quốc, mới hôm nay hắn đã đến Đông Ly không khỏi quá sớm.
Chẳng qua ngoại trừ Ngọc Ngân, nàng không tưởng tượng nổi thiên hạ còn có người phương nào có thể khiến nàng nhìn vào, lại có khí thế mạnh mẽ không thua gì Vân Cẩm cùng Quân Tử Ly.
Tới đây mà không theo đúng lễ nghi. Chắc chắn có mưu đồ. Khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra nụ cười lạnh, mặc kệ hắn có mưu đồ gì, chỉ cần không chọc tới nàng làm tốt rồi.
Sắc trời dần dần tối xuống, Thanh Lam bưng cơm nước tới, sau khi ăn xong, Phượng Hồng Loan tiếp tục nằm trên ghế nằm hóng mát, thuận tiện thanh lọc tiếp nhận những ký ức cùng sở học trong đầu.
Thanh Lam đứng sau lưng nàng, phe phẩy quạt hương bồ cho nàng.
Một lúc lâu sau, Thanh Diệp trở về với vẻ mặt đau khổ, quay sang Phượng Hồng Loan thỉnh tội: “Tiểu thư, nô tỳ không có năng lực, không tra được tung tích của thái tử Tây Lương quốc Ngọc Ngân!”
“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu, không có tí ti ngoài ý muốn: “Nếu ngươi thật sự tra được, vậy sẽ không phải hắn.”
Thanh Diệp không hiểu nhìn Phượng Hồng Loan. Phượng Hồng Loan không nói nữa. Đứng lên, đi vào trong nhà.
Hai người ngẩn ra, lập tức nhấc chân đuổi kịp. Biết sắc trời đã tối, tiểu thư muốn nghỉ ngơi. Lập tức nhanh chân vào phòng. Đi đến bên ngoài Đông Noãn Các mà Đỗ Hải đã cho người quét tước trước.
Một người đốt đèn, một người trải giường chiếu gấp mền. Rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng. Thanh Lam quay sang nói với Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư, hai người chúng nô tỳ sẽ thay phiên gác đêm cho tiểu thư!”
“Các ngươi cũng tới Tây Noãn Các ở cùng Xảo nhi, ta không cần gác đêm!” Phượng Hồng Loan khoát khoát tay. Giọng nói nhàn nhạt không cho phản bác. Đông Noãn Các cùng Tây Noãn Các hai bên phải trái sát cạnh nhau, có động tĩnh gì đều có thể nghe được, huống hồ nàng căn bản cũng không cần người khác gác đêm.
“Vâng!” Tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người cũng biết tính tình nói một không hai của Phượng Hồng Loan. Không dám trả lời, cúi người lui ra ngoài.
Bóng đêm yên tĩnh, một đêm vô sự.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng. Liền nghe được có tiếng bước chân vội vã tiến vào Thanh Tâm các. Nghe tiếng bước chân chắc chắn người tới là Đỗ Hải.
Phượng Hồng Loan đang nhắm mắt không mở. Lại nghe được giọng nói vô cùng nhẹ nhàng của Thanh Lam ngăn cản Đỗ Hải: “Đỗ tổng quản, tiểu thư còn đang ngủ!”
“Thanh Lam, ngươi đi đánh thức tiểu thư, tướng gia đã trở về, muốn gặp tiểu thư!” Đỗ Hải dừng bước, không kịp lau mồ hôi trán, nôn nóng nói.
“Tướng gia?” Chỉ trong nháy mắt gương mặt của Thanh Lam đã trắng nhợt. Tuy rằng nàng chưa từng gặp mặt tướng gia, thế nhưng nàng cũng biết tiểu thư không được tướng gia nuông chiều. Bây giờ tướng phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa tiểu thư còn đánh những phu nhân tiểu thư này. Bây giờ tướng gia trở về, vậy tiểu thư nàng. . .
“Nhanh đi!” Đỗ Hải thấy Thanh Lam ngây người, lập tức giục.
“Vâng, vâng, nô tỳ đi ngay bây giờ!” Thanh Lam lập tức chạy vào trong phòng.
Thanh Lam mới vừa chạy được hai bước, giọng nói thanh lãnh của Phượng Hồng Loan lại truyền ra: “Cứ nói với hắn ta còn đang ngủ, hắn muốn gặp ta, vậy để cho hắn chờ!”
“Tiểu thư?” Đỗ Hải hết hồn. Thanh Lam lập tức dừng chân lại.
“Hôm nay ta muốn ngủ tới giờ ngọ. Không tới giờ ngọ, không được tới quấy rầy ta, bằng không ngươi tự biết hậu quả!” Giọng nói của Phượng Hồng Loan càng lạnh hơn vài phần, nghe vào nào có nửa phần buồn ngủ.
Nghe vậy, nét mặt già nua của Đỗ Hải biến đổi, ngay sau đó nhớ tới tiểu thư bây giờ và quá khứ là hai người hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên không cần sợ tướng gia nữa. Ngược lại là lão thật không ngờ tướng gia sẽ trở về nhanh như thế, trong lúc nhất thời đã sốt ruột đến mất chừng mực.
Vội vàng thu vẻ mặt lo lắng hoảng loạn vừa rồi lại, vững tâm lên tiếng trả lời: “”Vâng! Không tới buổi trưa, lão nô sẽ không tới quấy rầy tiểu thư!”
“Ừm!” Phượng Hồng Loan nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Hải xoay người, thay đổi sắc thái nôn nóng vội vội vàng vàng ban nãy, bây giờ chậm rãi từ tốn đi ra.
Thanh Lam nhìn Đỗ Hải chậm rãi bước đi, lại quay đầu nhìn gian phòng đang đóng chặt cánh cửa của Phượng Hồng Loan. Một lúc lâu, cũng nhỏ giọng lui xuống. Tiểu thư là chủ nhân của nàng. Tiểu thư nói điều gì tự nhiên chính là thứ ấy.
Không biết Đỗ Hải dùng phương pháp gì ngăn cản Phượng Thừa tướng. Quả nhiên không có người nào tới Thanh Tâm các quấy rầy. Lần đầu tiên Phượng Hồng Loan không thức dậy từ sáng sớm, mà là ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào.
Không sớm không muộn, rời giường rửa mặt xong vừa đúng lúc chính ngọ.
Thanh Lam, Thanh Diệp hầu hạ Phượng Hồng Loan đổi y phục, lần thứ hai Đỗ Hải tiến vào tiểu viện.
Nghe được tiếng bước chân, mí mắt Phượng Hồng Loan không nhấc, nói với Thanh Diệp: “Chuẩn bị xe! Đi Phượng Hoàng Lâu!”
“Vâng!” Thanh Diệp lên tiếng trả lời đi xuống. Mới vừa tới cửa, đụng phải Đỗ Hải ở đối diện.
Đỗ Hải nhìn Thanh Diệp nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư đã tỉnh?”
“Vâng!” Thanh Diệp gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư bảo nô tỳ đi chuẩn bị xe, nói đi Phượng Hoàng Lâu.”
Đỗ Hải ngẩn ra, ngay sau đó khoát khoát tay với Thanh Diệp: “Vậy ngươi mau đi đi!”
Thanh Diệp gật đầu bước nhanh ra khỏi Thanh Tâm các, Đỗ Hải do dự một chút, đi tới cửa, khom người nói với người trong cánh cửa: “Tiểu thư, tướng gia chờ ở thư phòng! Nói tiểu thư ngủ dậy thì lập tức tới ngay.”
Phượng Hồng Loan sửa sang xong y phục, ngồi trước gương, nhìn Thanh Lam đang chải đầu trong gương, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói cho hắn biết, ta có ước hẹn với Ly Vương điện hạ và Vân Cẩm công tử. Bây giờ phải đi tới chỗ hẹn là Phượng Hoàng Lâu. Không rảnh! Hắn muốn gặp ta, chờ đi!”
“Vâng!” Đỗ Hải lập tức cúi người.