"Tiểu thư không được..." Xảo nhi bị hành động của nàng làm bừng tỉnh, chảy nước mắt nhào tới trên người của Phượng Hồng Loan mà ôm lấy nàng, ở đây có nhiều người như vậy, tiểu thư sau này còn muốn lập gia đình nữa! Làm sao có thể để cho người khác nhìn thân thể của người kia chứ. Huống chi Ly Vương cũng đã ngưng tiểu thư rồi.
"Còn có nàng." Phượng Hồng Loan không để ý tới Xảo nhi còn đang khóclóc thảm thiết, thân thủ đem y phục sau lưng Xảo nhi mà xé ra. Ở trong tiếng kinh hô của nàng, phía sau lưng vô số vết thương, vết sẹo chằng chịt đan xen lẫn nhau cứ như vậy rõ mồm một phơi bày dưới ánh mặt trời.
So với vết thương trên người Phượng Hồng Loan còn sâu hơn, thậm chí cũng xấu xí đã không thể nhìn ra da thịt ban đầu.
"Tiểu thư..." Xảo nhi ôm lấy Phượng Hồng Loan ô ô khóc lên.
Vân Cẩm nhìn Quân Tử Ly, con ngươi hắc ngọc trầm xuống.
Bàn tay trong tay áo Quân Tử Ly không tự chủ được mà nắm thật chặt. Môi mỏng mím chặc, cánh môi cũng mất hai phần huyết sắc.
Trục Phong sau lưng hắn cũng dời ánh mắt đi, có phần lo lắng mà nhìn thoáng qua Quân Tử Ly.
Cảm thụ được tư tưởng người sau lưng có phần chấn động, lông mi thật dài của Phượng Hồng Loan rũ xuống, che khuất thần sắc thanh lãnh như băng trong mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng, thân thủ kéo y phục lên, lại đem y phục của Xảo nhi mặc lại.
Mặc dù nàng không phải là Phượng Hồng Loan thích người kia từ khi nhìn thấy vào bốn năm trước dưới đào hoa lâm, nhưng nguyên chủ cũng là vì Quân Tử Ly mới phải chịu không ít khổ sở nhiều năm như vậy, thậm chí cũng đã vứt bỏ sinh mệnh của mình. Bút trướng này vẫn phải tính cho rõ ràng.
Chậm rãi xoay người, bình thản nhìn Quân Tử Ly: "Ly Vương điện hạ, ngài liều đã nhìn rõ ràng rồi chứ?"
Quân Tử Ly thu liễm tâm thần, tuấn mâu nhìn chằm chằm Phượng Hồng Loan, một lúc lâu sau mới gật đầu, con ngươi ba quang dũng động nhìn không ra tâm tình nói: "Thấy rõ ràng rồi."
Vân Cẩm hơi hơi nhíu mày mà nhìn Phượng Hồng Loan, hắn dám chắc rằng nàng làm việc này là còn có thâm ý khác nữa. Bất chợt nghĩ đến điều gì mâu quang của hắn hơi nheo lại.
"Nếu đã thấy rõ, vậy Ly Vương điện hạ tính toán làm thế nào để bồi thường cho ta đây những năm qua vì ngươi mà chịu khổ sở." Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm ánh mắt của Quân Tử Ly: "Còn có, nếu ngươi không hài lòng cái cọc hôn nhân này, vậy tại sao tiên hoàng hoăng thệ đã ba năm, tân hoàng cũng đã đăng cơ tam chở, ngươi hoàn toàn có thể huỷ bỏ hôn ước vào lúc ấy, vậy mà ngươi lại muốn vị giá tiên hưu. Ly Vương điện hạ, lẽ nào ngươi không cảm thấy ngươi làm như vậy với một nữ tử đã đợi ngươi mười sáu năm là cực kỳ quá đáng sao?"
Vân Cẩm nghe đến đây trong lòng liền căng thẳng, nàng là muốn Ly Vương cưới nàng vào phủ thêm lần nữa sao?
"Ngươi nghĩ muốn cái gì?" Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan. Ánh mắt của hắn không tỏ rõ tâm tình. Đây là lần đầu tiên lại có một nữ nhân dám cả gan nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Hơn nữa người này lại còn là nữ nhân hắn đính hôn từ nhỏ, một thê tử chưa qua cửa đã bị hắn ngưng.
Hắn thực không thể nào đem cái bộ dáng của nàng lúc này gắn vào cùng lời đồn đãi trong thiên hạ. Hắn phát hiện trừ một tờ hưu thư hắn tự tay viết cho nàng ra, hắn chẳng biết chút gì về nàng. (Biết gì, chỉ giỏi nghe lời đồn)
"Chủ tử. . ." Trục Phong đứng sau lưng hắn nhịn không được mà mở miệng.
Quân Tử Ly nhàn nhạt liếc mắt qua, Trục Phong lập tức liền im lặng.
"Ta muốn bồi thường mười vạn lượng hoàng kim. Cộng thêm ba điều kiện mà Ly Vương điện hạ phải tự mình đồng ý làm." Phượng Hồng Loan không chút do dự nào mà mở miệng. Ấn theo thế giới này cứ hai văn tiền có thể mua một cái bánh bao thịt mà xoay ngang, báo ra một cái giá trên trời.
Trục Phong sắc mặt băng lãnh lần thứ hai bị đạp nát trong thoáng chốc, không dám tin mà nhìn Phượng Hồng Loan.
Hắn cho là nàng sẽ yêu cầu Vương gia thu hồi hưu thư, lại không nghĩ tới nàng lại đưa ra cái điều kiện này. Nhưng mà muốn mười vạn lượng hoàng kim, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Mười vạn luongj hoàng kim cũng đủ để mua năm tòa thành trì rồi. Mà Vương gia bọn họ đất phong cũng chỉ có mười thành trì. Hơn nữa nàng còn muốn Vương gia tự mình đồng ý làm cho nàng ba điều kiện, nếu là trong đó bao gồm cái điều kiện để cho Vương gia thu hồi hưu thư mà nói, cái này Tam tiểu thư thực sự là công phu sư tử ngoạm.
Khiến hắn khó hiểu hơn nữa là chẳng phải người đời nói cái vị Tam tiểu thư này chính là một cái bao cỏ phế vật không phải sao sao? Làm sao hội. . . Mặc dù nàng ta bây giờ dáng vẻ trông thật lụn bại gầy yếu, khó coi, nhưng hắn nhìn thế nào cũng không thấy giống lời đồn đãi trong thiên hạ a?
Vân Cẩm tức khắc mở to hai mắt nhìn Phượng Hồng Loan, chính hắn cũng không dám tin tưởng, nửa ngày sau khóe miệng mới khẽ động, cười không ra tiếng.
"Như thế nào?" Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly.
"Ngươi nói ba điều kiện của ngươi ta nghe một chút." Quân Tử Ly nét mặt không đổi nhìn Phượng Hồng Loan.
"Ta hiện giờ cũng còn chưa nghĩ ra. Khi nào ta nghĩ xong tự nhiên sẽ đi nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần đáp ứng ta là được." Phượng Hồng Loan thản nhiên nói. Nàng hôm nay thực sự chưa nghĩ ra. Thế nhưng nàng cũng không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được.
"Chỉ cần không can dự vào quốc sự. Ta có thể đáp ứng ngươi." Quân Tử Ly hơi mím môi, do dự một chút, ánh mắt rơi vào vạt áo đã được kéo lên của Phượng Hồng Loan, chỗ ấy mơ hồ còn có thể thấy vết tích bị quất bằng roi, mới chậm rãi mở miệng.
"Vương gia. . ." Truy Nguyệt giải quyết rồi hết thảy mọi thứ trong phòng đi ra, kinh hô một tiếng.
Quân Tử Ly nhàn nhạt liếc Truy Nguyệt, khuôn mặt Truy Nguyệt nhất thời trắng nhợt, ngừng nói.
"Nhất định sẽ không can dự quốc sự." Phượng Hồng Loan nói như đinh đóng cột.
"Hảo!" Quân Tử Ly chậm rãi nói ra.
"Nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm bằng chứng mới tin được." Phượng Hồng Loan lập tức nói.
Quân Tử Ly nghe vậy cũng ngẩn ra, không nghĩ tới mọi chuyện nàng muốn hắn làm hắn đều đáp ứng rồi, Phượng Hồng Loan lại còn muốn viết giấy ra làm bằng chứng nữa. Lẽ nào đường đường Ly Vương như hắn lại lật lọng không giữ lời hứa hay sao.
"Phượng tam tiểu thư, ngươi không nên quá mức, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Chúng ta chủ tử đã đáp ứng ngươi, thì nhất định sẽ làm được." Truy Nguyệt lập tức nhìn Phượng Hồng Loan lớn tiếng quát lên.
"Một con chó trong phủ Ly Vương điện hạ cũng có thể thay mặt chủ nhân làm chủ sao mọi chuyện hay sao?" Phượng Hồng Loan không nhìn Truy Nguyệt, đạm nhạt, mạn bất kinh tâm mà nói, từ đầu đến cuối ánh mắt nàng cũng chỉ nhìn Quân Tử Ly.
Thương lang một tiếng, một đạo bạch quang thoáng qua trước mắt nàng, kiếm trong tay Truy Nguyệt hướng ngực Phượng Hồng Loan mà đâm tới.
Phượng Hồng Loan khinh thường hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không thấy được hành động này mà nhìn thẳng vào Quân Tử Ly.
Trục Phong tái mặt. Nhưng cũng không có xuất thủ ngăn cản.
"Lui ra!" Quân Tử Ly trầm mặt, lãnh quát Truy Nguyệt một tiếng: "Hồi phủ tự đi lãnh phạt!"
"Vâng, vương gia!" Truy Nguyệt không cam lòng thu hồi kiếm trong tay, vẻ mặt tái xanh quay lại, trở về đứng sau lưng Quân Tử Ly. gÁnh mắt như muốn giết người mà nhìn chòng chọc Phượng Hồng Loan.
Tầm mắt Quân Tử Ly lần nữa dừng lại ở trên mặt của Phượng Hồng Loan, nhìn nàng nửa ngày, chậm rãi nói ra: "Được!"
"Còn phải có nhân chứng!" Phượng Hồng Loan không đếm xỉa ánh mắt giết người Truy Nguyệt, nếu đã nói vậy, vậy thì hôm nay nàng liền triệt để tưởng được đằng chân lân đằng đầu một cái: "Ly Vương điện hạ thân phận tôn quý, Phượng Hồng Loan ta chỉ là một cái tiểu nữ tử, lỡ như hôm nào đó Ly Vương điện hạ đổi ý muốn chối từ, Phượng Hồng Loan cũng không làm gì được. Nếu đã đồng ý viết giấy làm bằng chứng, vậy cũng cần phải có người làm chứng."
Nhân chứng? Vân Cẩm đang nằm trên đầu tường hơi khiêu mi, nhìn Phượng Hồng Loan, nghe được hai chữ này, thần sắc hắn trong nháy mắt trở nên quái dị vô cùng.
"Nga?" Quân Tử Ly cũng hơi nhướn mày. Nhìn dáng vẻ Phượng Hồng Loan gầy yếu, chật vật không chịu được, rõ ràng trông bề ngoài nàng chính là một cái nữ tử nhu nhược, nhưng hắn không nhìn ra nửa phần dáng vẻ yếu đuối của nàng. Thật không biết làm sao mà những năm này nàng lại chịu chấp nhận cuộc sống như thế. . .
Thu liễm tâm thần, mắt phượng sâu thẳm nhìn Phượng Hồng Loan: "Ngươi muốn để người nào làm chứng?"
"Hắn!" Phượng Hồng Loan chỉ một ngón tay đến chỗ Vân Cẩm: "Không biết hắn có đủ tư cách làm nhân chứng cho Ly Vương điện hạ hay không."
Vân Cẩm nhất thời phù ngạch thở dài một cái, ngẩng đầu nhìn trời xanh, cái nữ nhân này quả nhiên là bụng dạ đen tối. . .
Thuận theo ngón tay của Phượng Hồng Loan, Quân Tử Ly ánh mắt xoay chuyển, liền thấy được Vân Cẩm một thân bạch y lười biếng mà nằm trên đầu tường. Tuấn mâu hơi nheo lại. Mâu quang hiện lên một tia u ám khác thường. Hắn từ lúc đi vào phủ Thừa tướng liền bị Phượng Hồng Loan cùng cảnh tượng trước mắt đoạt đi mấy phần tâm tư, cư nhiên lại không có phát hiện có người ởtrên đầu tường từ sớm đến giờ.
Hơn nữa cái người này lại còn là. . .
Trục Phong, Truy Nguyệt sau lưng Quân Tử Ly cũng nhìn thấy người đương nằm trên đầu tường, sắc mặt cũng đều biến đổi.
Xem ra hắn thực sự là là một cái nhân vật lớn a! Phượng Hồng Loan đem thần sắc của ba người xem nhập nhãn thần, nhìn đến cái kẻ thích gây trở ngại kia quả nhiên bị nàng đã đoán đúng ,Vân Cẩm vẻ mặt vô cùng phiền muộn nhìn bầu trời. Nghĩ rất nhanh nàng sẽ biết được thân phận của hắn mà thôi.
Hắn không phải muốn ở lại để làm nhân chứng sao? Như vậy được thôi, lúc này tài nguyên đưa tới cửa nàng tất nhiên sẽ không lãng phí.