Nghe được Phượng Hồng Loan nói, lại thấy thêm cả nụ cười đông lạnh nơi khóe miệng nàng, chạm đến con ngươi băng phong, vài cái tiểu thư này đều hoảng sợ nhìn nàng, lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lại gật đầu.
Như vậy vài lần, bọn họ sợ hãi tới nỗi chen nhau thành một đoàn, lui dần về phía sau.
Phượng Hồng Loan nhìn bọn họ, ở trong mấy người này Thất tiểu thư là người lớn nhất, cũng đã mười tuổi, nhỏ nhất là Thập Nhị tiểu thư, năm tuổi. Nàng không rõ những hài tử vẫn còn bé nhỏ này vì sao lại có thể làm ra hành động tâm ngoan thủ lạt như thế.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ Phượng Hồng Loan, ngay cả cái thập nhị tiểu thư mới có năm tuổi kia cư nhiên lại dám ném đá vung roi với nàng, mắng nàng là tiện nhân nói ra những lời khó nghe kia. Nàng thực hoài nghi đứa bé này rõ ràng hai từ tiện nhân có cái ý tứ sao? Đương nhiên nàng biết cổ nhân vốn là trưởng thành sớm, nhưng hài tử cũng mới có năm tuổi làm sao lại thành thục tới mức độ rõ ràng luôn cả những từ ngữ nhạy cảm như thế này vậy sao?
Tuy rằng những thứ này đều là do hai người Nhị phu nhân và Tứ phu nhân cầm đầu trong một đám phu nhân còn mấy người Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư là do dưới tình tình huống được ba người này dung túng mới có gan làm ra những chuyện như vậy. Nhưng đến cả một cái tiểu hài tử chỉ mới có năm tuổi lại có thể âm ngoan như vậy đối xử với thân tỷ tỷ của mình, hành động này quả thực làm người ta tâm can đều thấy lãnh.
Nàng không rõ cái đại viện tường cao này còn cái gì để cho người ta cảm thấy ấm áp không nữa. Cha không thương yêu, nương lại mất sớm, các di nương cùng tỷ muội ngày ngày khi dễ, cuộc sống có nhà lại chẳng khác nào kẻ không nhà, hơn nữa đến cả vị phu quân mà nàng trông mong mười mấy năm đến cuối cùng chũng chỉ đưa cho nàng một phong hưu thư, cắt đứt một tia hy vọng và niệm tưởng cuối cùng của nàng. Bởi vậy Phượng Hồng Loan nàng ấy mới thấy nản lòng thoái chí mà quyết định rời đi sao.
Nữ tử kia a. . .
Lãnh ý trong mắt Phượng Hồng Loan lại trở nên sâu thẳm hơn một phần, nhìn các tiểu thư còn lại trong phủ lúc này đang chen lấn làm một đoàn, chậm rãi ngoắc ngoắc tay: "Mấy vị muội muội rất sợ ta sao?"
"Tam. . . Tam tỷ. . ." Thất tiểu thư nhìn Phượng Hồng Loan, run rẩy mở miệng.
"Thất muội muội còn biết là ta Tam tỷ của ngươi sao?" Phượng Hồng Loan nhìn Thất tiểu thư nhướng mi.
"Tam. . . Tam tỷ. . ." Thất tiểu thư nhìn đến ánh mắt của Phượng Hồng Loan, tiểu thân thể tiểu thân thể liền cứng ngắc sợ sệt mà lui về phía sau một bước, sau lưng nàng một đám củ cải đỏ cũng theo đó mà lui về phía sau.
"Các ngươi, những người nào trước đây đã từng ném đá vào người ta, vung từng roi đánh ta, âm thầm ngáng chân, còn không chỉ một lần muốn đổ thuốc xổ vào trong phần cơm được phân đến cho ta, còn cả dùng lạc thiết (thiết nóng, bàn ủi) để làm phỏng ta cùng với Xảo nhi. . . Những thứ này các ngươi đều nhớ sao?" Phượng Hồng Loan mạn bất kinh tâm đảo qua gương mặt của từng muội muội, thản nhiên nói.
"Tam. . . Tam tỷ tỷ. . ." Thất tiểu thư và các vị tiểu thư còn lại vừa nghe được lời nàng mấy khuôn mặt phút chốc đều trở nên trắng bệch một mảnh, không hẹn mà cùng nhau lùi dần về sau.
Thân thể Phượng Hồng Loan có chút mệt mỏi mà ngồi xuống, thuận thế theo đó lui về sau một bước, vừa lúc ngồi xuống trên người của Phượng Kim Linh, thản nhiên nhìn bọn họ: " Hiện tại ta có một cơ hội cho các ngươi lập công chuộc tội, nếu các ngươi làm xong, vậy ta sẽ bỏ qua chuyện cũ không tính toán nữa. Còn nếu các ngươi làm không tốt không xong, như vậy ta cũng không thiếu được phải tìm đến các ngươi toán tính toán sổ sách nợ cũ rồi. Như thế nào?"
"Tam tỷ tỷ, tỷ. . . Tỷ muốn chúng ta làm cái gì cho tỷ?" Thất tiểu thư nhìn Phượng Hồng Loan, sợ hãi cẩn thận muốn hỏi.
"Cũng không phải việc gì khó nhi." Phượng Hồng Loan mang hết thảy máu còn đang dây trên tay trên người mình xoa xoa sạch sẽ lên trên y phục của Phượng Kim Linh đang nằm bên dưới mình, tự nhiên là lấy máu của nương nàng ta trả lại cho nữ nhi của nàng ta. Chậm rãi mở miệng: " Nói vậy toàn bộ vết thương trên người ta các ngươi đều rõ ràng đi?"
Nhắc tới vết thương trên người nàng, các vị tiểu thư đều hốt hoảng lui về phía sau một bước. Mắt thấy bọn họ đều nhanh sẽ rời khỏi cửa viện, Phượng Hồng Loan thản nhiên mở miệng: "Ngày hôm nay nếu không có lệnh của ta, ai dám đi ra cái sở tiểu viện này mà nói, như vậy thì đừng trách ta sao lại tâm ngoan thủ lạt, không biết niệm tình tỷ muội."
Lời còn chưa dứt, các vị tiểu thư tức khắc đều dừng cước bộ mình lại, không một người nào có cái dũng khí hướng ra phía ngoài lui thêm dù chỉ một bước nữa. Cả bọn đều sợ hãi nhìn nàng.