Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 7: Chương 7: Một hồi kịch hay




"A" Nhị phu nhân hét lên một tiếng. Ôm chân cả thân thể ngã quỵ xuống mặt đất.

"Ba" một tiếng, chân ghế trong tay Xảo nhi đã gãy làm đôi.

Nàng thực sự đánh gãy chân của Nhị phu nhân rồi sao? Xảo nhi cầm nửa đoạn chân ghế trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn đến Nhị phu nhân đang ôm chân tru lên, ngây người.

"Ngươi. . . Ngươi cái đồ tiện tỳ lại dám đánh ta. . . A. . ." Nhị phu nhân ôm chân nhìn Xảo nhi, không để ý đau đớn, cầm lấy nửa đoạn chân ghế còn lại hung hăng đánh về phía Xảo nhi.

Xảo nhi còn đang ngơ ngác không phản ứng kịp, Phượng Hồng Loan liền đưa tay kéo Xảo nhi qua một bên, đem Tứ phu nhân lôi tới che ở trước mặt của Xảo nhi.

"A" tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Tứ phu nhân vang lên, ngay sau đó ôm chân mình té ngã trên mặt đất.

Nhị phu nhân lần này cũng là tức giận đến điên người, đánh mạnh đến nỗi chân Tứ phu nhân cũng đều bị gãy.

Khóe miệng Phượng Hồng Loan khó được co quắp một cái. Nàng vốn chỉ mang suy nghĩ hủy đi khuôn mặt của nàng ta mà thôi, cũng không có ý định tặng kèm thêm một chân của Tứ phu nhân, cái này Nhị phu nhân liền hỗ trợ nàng làm rồi.

"Ngươi. . . Ngươi lại dám đánh ta. . ." Tứ phu nhân cũng không rõ mình tại sao lại chắn trước mặt của Xảo nhi, bà ta chỉ biết là Nhị phu nhân cầm gậy đánh nàng. Gào thét một trận, tiếp đó đưa tay rút lấy cây trâm trên đầu đâm vào mặt của Nhị phu nhân: "Mộc Vãn Tình, ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi. . ."

Phượng Hồng Loan rất biết chọn thời điểm mà mở cửa ra. Một màn này nàng cần phải cho nha hoàn bà tử ở ngoài cửa hảo hảo mà nhìn.

Nhị phu nhân đánh xong Tứ phu nhân mới biết mình đã đánh lầm người rồi. Còn không có phản ứng kịp, liền thấy trước mắt lóe lên một cây trâm sáng loáng, trên mặt đã bị tram cài của Tứ phu nhân cắt ra một đường, máu tươi tức khắc liền chảy ra.

"A. . ." Nhị phu nhân đau đớn thét lên. Cũng lại đưa tay rút trâm cài của mình mà đâm tới mặt Tứ phu nhân.

"A. . ." trên mặt Tứ phu nhân cũng hiện lên một đạo vết thương.

Nhị phu nhân bao lâu nay vẫn luôn nắm lấy quyền lực hậu viện phủ Thừa Tướng, còn Tứ phu nhân tước nay vẫn ỷ mình có một cữu cữu là đại tướng quân chống lưng, hai người có thể nói vẫn luôn danh đao ám tiễn qua lại lẫn nhau không biết bao nhiêu chiêu. Đều bất tương nhượng. Hôm nay đem toàn bộ thù mới hận cũ gia tăng hợp lại thành một mà đánh.

Chỉ trong nháy mắt, hai người ngươi đánh ta, ta cào ngươi lao vào đánh nhau. Tựa hồ ai cũng đều quên mất cái chân của mình bị gãy. Càng đã quên mình tới để làm gì.

Thật là hai cái nữ nhân không có đầu óc! Thật không biết nguyên chủ nhân thân thể này thế nào lại vô duyên vô cớ để cho các nàng khi dễ ngần ấy năm như vậy. Phượng Hồng Loan khinh thường mà ngồi nhìn trò hay.

Trong chốc lát căn phòng nhỏ lại lần nữa náo nhiệt. Tiếng kêu gào, chửi rủa, thanh âm đấm đá cào xé lẫn nhau, trông chẳng khác gì mấy người đàn bà chanh chua ngoài chợ. Chỉ trong nửa khắc hai người đã đánh nhau đến nỗi đầu rơi máu chảy, không còn hình người.

"Nhị phu nhân. . ."

"Tứ. . . Tứ phu nhân. . ."

Phía ngoài nha hoàn bà tử nhìn xem đều sợ đến choáng váng. Không biết vừa rồi hai vị phu nhân vẫn còn hảo hảo bước vào, thế nào trong nháy lại lao vào đánh nhau. Hơn nữa còn đánh nhau đến vô cùng thê thảm.

"Người tới, đem cái tứ tiện nhân này đánh cho ta. . ." Nhị phu nhân nghe được thanh âm, mới nhớ tới bản thân có mang theo người đến. Liền thở hổn hển gọi viện binh.

"Tới. . . Người tới, đánh chết cái nhị tiện nhân này! Cứ nhằm vào chỗ hiểm mà đánh thật mạnh cho ta, đánh chết cho ta. . ." Tứ phu nhân cũng gào thét kêu lên, tay còn không quên hướng trên mặt Nhị phu nhân mà cào qua.

Nhị phu nhân cũng không chịu yếu kém, một tay giật mạnh tóc Tứ phu nhân, dùng sức xả xuống.

Hai người tức khắc liền lao vào tiếp tục đánh nhau.

Bên ngoài người trong phòng Nhị phu nhân nghe được mệnh lệnh chủ tử lập tức xông vào, vừa tới cửa liền cùng người trong phòng Tứ phu nhân chạm vào nhau, ngay hai nhóm người đều vì kỳ chủ, ở ngoài cửa mà đánh nhau.

Ngươi cào ta một cái, ta cũng cào ngươi một bả, ngươi đánh ta một quyền, ta lại đá ngươi một cước, chẳng khác gì uống thuốc kích thích, nhìn nhau không hợp mắt mà đánh thẳng vào chỗ hiểm của nhau.

Mà vị phu nhân khác trong phòng đều nhìn choáng váng.

"Xảo nhi, nhanh đi báo quan. Động tác phải nhanh lên!" Phượng Hồng Loan tâm tình rất tốt đứng trước cửa xem kịch vui, sau đó đẩy Xảo nhi một cái: "Nhớ phải thúc giục quan sai đến nhanh một chút, cứ nói trễ thêm chút nữa sẽ xảy ra án mạng."

Xảo nhi cũng là một cái tiểu nha đầu tinh minh, lập tức lĩnh hội ý chủ tử, ném nửa đoạn chân ghế trong tay nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài, vèo một cái liền không thấy bóng người.

"Ban nãy Ngũ phu nhân đánh Tam phu nhân, Lục phu nhân đánh Thất phu nhân, Cửu phu nhân đánh Thập phu nhân, Thập Nhất phu nhân và Thập Nhị phu nhân đều là bị vạ lây, hôm nay bọn họ cũng đều nhanh mất mạng. Các ngươi nếu muốn vì chủ tử mình báo thù, cũng nên nhanh chóng động thủ đi." Phượng Hồng Loan quay sang nhóm nha hoàn bà tử các phòng còn lại đang đứng ngốc ra mà nói.

Người trong phòng Tam phu nhân vừa nghe chủ tử của mình cư nhiên bị Ngũ phu nhân đánh, liền lao vào đánh người trong phòng Ngũ phu nhân. Nha hoàn bà tử các viện khác vừa nghe, cũng xông lên đánh nhau như kẻ thù.

Mọi người giống như được thượng thần chỉ thị cho, liều mạng mà đánh.

Lập tức trong tiểu viện rách nát của Phượng Hồng Loan tiếng kêu rên gào thét vang một mảnh.

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn, cười đến mạn bất kinh tâm, đây chính là nội tình trong chốn thâm môn đại trạch, cũng thật đáng buồn đáng thương hại cho các nữ nhân cùng tôi tớ các nàng. Mỗi ngày đều đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ để tranh giành một nam nhân, mà cái nam nhân này lại là một lão nam nhân. Cho dù hắn không quan tâm, cũng không mảy may ảnh hưởng chút nào đến các nàng tranh giành tình cảm.

Nghe Xảo nhi nói cái kia thừa tướng lão cha của nàng phải ba ngày sau mới trở về, thật đáng tiếc, một bộ thịnh thế hảo cảnh tốt như thế này thật nên để cho hắn xem môt chút.

Bất quá bây giờ không nhìn được cũng không có gì, về sau loại này tình cảnh còn xảy ra nhiều mà. Chờ hắn trở về, nàng sẽ cho hắn mỗi ngày đều xem đến tiết mục trình diễn vừa rồi. Những thứ nữ nhân này nếu đánh nhau chết rồi lại lấy thêm vào phủ vài người nữa. Sau đó lại đánh chết, lại lấy thêm vài người nữa. . .

Vòng đi vòng lại. Hắc! Thật sẽ không giơ đi?

Nghĩ như vậy, Phượng Hồng Loan bớt đi vài phần thanh lãnh, cười hết sức hài lòng. Khóe miệng nở nụ cười tươi, loan loan hệt như trăng rằm, so với ánh nắng sáng rỡ lúc chính ngọ còn tuyệt diễm hơn. Dung nhan khuynh thành tuyệt sắc được phủ lên một tầng quang thải nhàn nhạt. Y phục cũ nát cũng không che giấu được vẻ đẹp tuyệt diễm tao nhã của nàng.

Thân thể nhỏ yếu dựa vào khung cửa xem cuộc vui, bây giờ nàng chỉ cần yên lặng chờ Xảo nhi mang quan sai tới là được.

Vân Cẩm mặc một thân bạch y nhàn nhã ngồi trên đầu tường tiểu viện cách đó không xa, khuôn mặt tuấn mỹ tự tiếu phi tiếu, khóe miệng hơi dẫn ra một độ cung nhỏ, tuấn mâu tràn đầy hăng hái doanh nhiên.

Hắc! Xem ra vận khí ngày hôm nay của hắn không tệ. Có thể xem một trận kịch hay như thế. Chưa bao giờ biết hậu viện phủ Thừa tướng lại có nhiều cực phẩm nữ nhân như vậy!

Sau cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Phượng Hồng Loan, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, đem Phượng Hồng Loan triệt triệt để để quan sát một lần. Đây là Đông Ly đệ nhất mỹ nhân kia sao? Thực là cái người bị Ly vương vị giá tiên hưu Đông Ly quốc đệ nhất mỹ nhân?

Thân thể hơi gầy một chút, sắc mặt cũng hơi vàng hơn một chút, bộ ngực nhỏ một chút, thần sắc liền lạnh hơn một chút, tâm tư cũng đen tối hơn một chút. . . (Anh cái gì cũng hơn một chút, tui edit mà mắc mệt)

Không tính đến những thứ bên ngoài này, chỉ nhìn gương mặt của nàng, ừ, hoàn toàn xứng với cái danh đệ nhất mỹ nhân Đông Ly quốc!

Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng tấm tắc không ngớt. Hắc, cái đệ nhất mỹ nhân Đông Ly này tựa hồ rất thú vị! Hắn còn đang xem xét nàng thật thích ý, không ngờ lại nhìn thấy Phượng Hồng Loan đột nhiên nở nụ cười. Hắn nhất thời ngẩn ngơ.

Thái dương chính ngọ thực rực rỡ, nhưng là tuyệt diễm hơn nữa cũng không minh diễm bằng nụ cười kia của nàng. Nàng cười, đừng nói là đệ nhất Đông Ly quốc, dù có nói là đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng.

Thế nhưng hắn vẫn cảm giác được có chỗ nào không đúng ?

Vân Cẩm tiến thêm một bước nhìn kỹ Phượng Hồng Loan. Chợt phát hiện, rõ ràng là dung nhan tuyệt sắc xinh đẹp, rõ ràng là nụ cười rực rỡ tuyệt diễm hơn ánh mặt trời. Nhưng lại khiến hắn tựa hồ thấy rõ được sau lưng nàng là một mảnh hắc ám. Cái loại hắc ám này âm u như vực sâu vạn trượng. Khiến người ta không dám tiến thêm một bước mà nhìn trộm.

Bỗng nhiên cảm giác một đạo ánh mắt dò xét dừng lại ở trên người mình, Phượng Hồng Loan thuận theo đó mà ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy cách đó không xa trên đầu tường chẳng biết lúc nào ngồi một người.

Nàng nhất thời sửng sốt. Lại còn có người xem cuộc vui? Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ cũng đã tới được một lúc. Nàng cư nhiên lại không phát hiện? Nếu không phải là độ nhạy cảm của nàng thấp, thì là do võ công nam nhân này rất cao.

Độ nhạy cảm của nàng còn không có thấp đến mức hắn trong vòng trăm thước mà nàng lại không phát hiện được. Hẳn là võ công của hắn rất cao.

Đọ cung nơi khóe miệng dần dần thu hồi, Phượng Hồng Loan nhìn nam tử. Lạnh lùng mở miệng: "Xem được rồi sao?"

Vân Cẩm nhất thời cả kinh. Con ngươi sâu thẳm như mực của hắn đối diện đôi mắt đen tối Phượng Hồng Loan còn sâu hun hút hơn hắn. Đáy lòng hít một hơi khí lạnh. Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này, không chỉ thú vị thế thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.