Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 293: Chương 293: Đối chiến ám thiên (2)




Ám Thiên không thể nào giấu được một loại cảm giác xúc động, một loại cảm giác giống như nhặt được bảo.

Hắn bình tĩnh xác nhận “Ý ngươi nói là tên Bạch Vô Thiên ở Đạo Viện kia?”

Nghe lời này của đối phương, đến lượt Phương Triết ngạc nhiên. Hắn cho là bản thân sống vô cùng kín cẩn, hơn nữa ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Đối phương lại biết đến hắn, trong phút chốc, nội tâm dâng lên một nỗi lo lắng.

Riêng bản thân hắn không biết, từ lần thí điểm “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” ở Đạo Viện thành công. Danh tự “Bạch Vô Thiên” đã lan truyền đến cao tầng Huyền Môn.

Theo một lẽ thường tình, nơi thí điểm sẽ không còn lưu lại bất kỳ sự sống của con người nào. Cuối cùng thí điểm thành công nhưng Đạo Viện vẫn đứng sừng sững, có tổn thất nhưng không đến nỗi nào.

Người còn sống chính là còn cơ hội xây dựng lại.

Cao tầng Huyền Môn đánh giá Đạo Viện đã không còn chỗ đứng cũng như là uy hiếp đến đại cục sau này. Có tồn tại hay không, không còn quan trọng. Chính vì vậy mà Huyền Môn không còn gây quá nhiều rắc rối đến Đạo Viện.

Đạo Viện thì có thể không cần gây hấn, nhưng nơi đó có một thiếu niên chính là một mầm họa. Cao tầng Huyền Môn đánh giá, đối tượng đó cần phải thanh trừ.

Đây chính là tin tức từ Huyền Môn truyền đến Ám Thiên.

Không nghĩ tới, ở một nơi xa xôi như Quỷ Vực lại gặp người được cao tầng để ý tới. Việc này chính là cùng một lúc giải quyết hai nhiệm vụ quan trọng của Huyền Môn. Việc này mà thành, “vị đại nhân” kia chắc chắn sẽ vô cùng khen thưởng.

Hắn nhàn nhạt cười nói “Thanh tiểu kiếm ngươi được làm từ gỗ, ta đoán chắc cũng không phải là một loại gỗ tầm thường. Trùng hợp là ta cũng có một loại thủ đoạn, để xem thủ đoạn ai cao hơn”

Nói rồi, hắn lấy từ trong ống tay áo ra ba lọ bạch ngọc.

Từ bên ngoài đánh giá, đây giống như ba lọ chứa đan dược bình thường. Có điều chất liệu lọ bạch ngọc không tầm thường.

Khi nắp lọ được giải phong, từ bên trong phóng vút ra bên ngoài ba thân ảnh nhỏ nhắn cỡ nắm tay. Ba thân ảnh di chuyển cực kỳ linh hoạt, cho nên chưa nhìn rõ đó là thứ gì.

Sau một hồi bay lượn lung tung, ba thân ảnh trở về bên cạnh Ám Thiên. Hiện ra là ba ngọn tử sắc hỏa diễm.

Ám Thiên không nói nhiều, tùy tiện xua tay về phía Phương Triết.

Ba ngọn tử sắc hỏa diễm lập tức bay vút về phía Phương Triết, từ ba hướng đánh thẳng vào.

Phương Triết không hiểu rõ đó là thứ gì, cho nên hắn vận dụng “Vân Trung Bộ” thân ảnh chớp động né tránh.

Cho đến khi một ngọn tử sắc hỏa diễm tấn công riêng rẻ, hắn nắm bắt thời cơ một tay điểm chỉ “Định”, tay còn lại tung một kiếm đánh bật ngọn hỏa diễm lui trở về.

Hai ngọn hỏa diễm còn lại phát giác đối phương phản công, bọn chúng lập tức hướng trực diện Phương Triết lao tới.

Phương Triết lúc này có thể hiểu rõ được bản chất của ba ngọn hỏa diễm này. Cho nên hắn không mải mai sợ hãi, hắn lập tức cầm Lưu Quang Kiếm lao tới.

“Vân Du Kiếm” lướt qua hai ngọn hỏa diễm “Định” bọn chúng. Đồng thời theo đường kiếm đánh bật hai ngọn hỏa diễm thẳng lên trời.

Ba ngọn hỏa diễm nhận ra đối phương không hề sợ hãi, lập tức rút về bên cạnh Ám Thiên. Bọn chúng rụt rè không dám đùa giỡn với nhân loại có làn da đen ghê tởm đó. Tên đó quá lợi hại.

Ám Thiên không nghĩ tới “Tử Sắc Huyền Linh Thú” vốn cực kỳ lợi hại, tốc độ không những nhanh mà còn rất bá đạo. Người bình thường chạm vào ngọn hỏa diễm đó chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi, xương cốt không còn. Vậy mà đối phương thật sự không hề sợ hãi.

Hắn âm thầm quan sát, đối phương rõ ràng có một loại thủ đoạn phong cấm Tử Sắc Huyền Linh Thú của hắn. Rõ ràng là cả ba con đều dễ dàng tiếp cận đối phương, nhưng sau đó đều bị đình trệ lại chừng vài hô hấp.

Thủ đoạn cao siêu này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt. Chớ trách mà cao tầng ở Huyền Môn đã ra chỉ thị thanh trừ tên thiếu niên này cho bằng được.

Ám Thiên khẽ thở dài, hắn dùng một tay nâng niu ba con Tử Sắc Huyền Linh Thú. Sau một lúc thì dùng hai tay chộp lại, quang mang tỏa ra giống như bạo nổ.

Cả ba con Tử Sắc Huyền Linh Thú vốn là ba thực thể hoàn toàn cá biệt. Cuối cùng dung hợp lại thành một quả cầu gai với tử sắc hỏa toát lên nghi ngút.

Đây chính là thủ đoạn sử dụng “một lần duy nhất” cho nên hắn mới thở dài tiếc nuối. Bởi vì nuôi dưỡng một con Tử Sắc Huyền Linh Thú không phải dễ dàng gì.

Sau khi dung hợp, hình dạng Tử Sắc Huyền Linh Thú như một quả cầu gai với kích thước gấp mười lần trước đó.

Ám Thiên điểm ngón tay về phía Phương Triết, quả cầu gai lập tức lao đến. Vận dụng thủ đoạn thuấn di, nên không thể nhìn thấy phương hướng tấn công.

Thình lình, Phương Triết bị một loại lực lượng đẩy lùi về sau hai trăm trượng. Hắn hoàn toàn mất tự chủ khi bị đánh lui về phía sau. Hắn phát hiện lòng ngực mình bị cháy xém một mảng lớn. Lớp y phục cũng bị đốt cháy chưa tắt hẳn.

Hắn lồm cồm đứng phất dậy, phát hiện xung quanh có một loại áp lực đang thăm dò.

Hắn lúc này chỉ có thể dùng trực giác quan sát.

Thân ảnh hắn lúc này di chuyển trái phải liên tục để tạo ra một khoảng cách nhất định. Đồng thời, hắn phóng xuất ra bên ngoài trăm thanh Hồng Viền Kiếm, phi kiếm vừa ra đã lập tức xoay vòng tròn tạo ra một lớp cảm nhận phương hướng tấn công của quả cầu gai.

Ám Thiên nhìn thủ đoạn này, nội tâm không ngừng sửng sốt “Trong giao tranh không hề bị dao động, không sợ hãi. Đây chính là tâm tính của một thiếu niên bình thường sao?”

Phương Triết từ xa không quan tâm nội tâm Ám Thiên suy nghĩ gì. Khi một thanh Hồng Viên Kiếm bị chấn nát thì phương hướng tấn công đã có thể xác định.

Hắn điểm một ngón tay về phía dư chấn vừa lao tới, thân ảnh hắn lách sang một bên. Hắn đồng thời vận dụng thức cải biến thứ nhất của Vân Dung Tiên Kiếm Quyết là “Vô Ảnh Đoạt Thiên Kiếm” một kiếm đâm tới.

Quả cầu gai nhất thời bạo hoảng, nó lập tức thoái lui về sau.

Nhưng do tốc độ quá nhanh, nó không thể lập tức thoái lui liền bị kiếm chiêu bạo liệt đâm xuyên qua.

Ba con Tử Sắc Huyền Linh Thú vốn hợp thể giờ bị trúng kiếm chiêu lập tức tách rời thành ba con. Do đây chính là thủ đoạn “một lần duy nhất” cho nên khi đã tách rời ra. Ba con lập tức bị phản phế, bọn chúng tru lên một tiếng chí chóe rồi rớt xuống mặt đất. Ngọn tử sắc hỏa diễm cũng tắt đi, hiện ra chân thân là một sinh vật nhỏ nhắn hình tròn với toàn thân đầy gai nhọn.

Ám Thiên nội tâm triệt để rung động.

“Đây chính là giá trị liên thành a!”

Bên ngoài hắn vẫn giữ một thái độ trấn định.

Hắn suy nghĩ một hồi lại lấy ra thêm một lọ với màu sắc khác biệt so với ba lọ bạch ngọc trước đó. Lọ này có màu thanh ngọc trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng vân vụ bên trong.

Nắp lọ được giải phong, tức thì bên trong phóng vút ra một sinh vật như quả cầu gai, kích thước như một quả đầu người. Toàn thân nó không hề toát lên hỏa diễm hay lôi điện. Nó chỉ đơn thuần là một sinh vật có thể trôi lơ lửng trước mặt Ám Thiên.

Ám Thiên lắc đầu cảm thán “Để có thể thanh trừ mầm họa cho Huyền Môn. Phải vận dụng đến thủ đoạn này, không biết có xứng đáng hay không?”

Ám Thiên điểm ngón tay về phía Phương Triết.

Quả cầu gai không chút do dự, phóng vút lên trên bầu trời. Vị trí nó cách đỉnh đầu Phương Triết hơn năm trăm trượng.

Nó cứ trôi lơ lửng trên không trung chừng mười hô hấp rồi nó bắt đầu động đậy. Thân hình nó bất ngờ trương phồng ra. Kích thước nó không ngừng phình ra cho đến khi cơ thể nó lớn gấp nghìn lần ban đầu.

Nó bất ngờ bạo thể, âm thanh nổ ra chấn động cả vòm trời. Từ bên trong, vô số quả cầu gai kích thước nhỏ như nắm tay bay ra tứ tán. Cuối cùng tạo thành một quần thể quả cầu gai nhỏ lích nhích che chắn cả bầu trời.

Phương Triết nhìn lên số lượng quả cầu gai nhỏ nhắn có thể tính trên hàng vạn con. Đây chính là chân chính lấy số lượng áp đảo.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vốn đang dày xéo nhóm Địa Quỷ Tiếu Binh còn thưa thớt. Bọn chúng bắt buộc ngoáy đầu nhìn lên trên bầu trời. Cái đuôi của bọn chúng không ngừng ngoe nguẩy.

Cả hai nhanh chóng trở về bên cạnh Phương Triết cùng chủ nhân chuẩn bị đối kháng.

Ám Thiên mỉm cười nói “Để ngươi chết minh bạch, cho ngươi biết năng lực của ta chính là khống chế huyền linh thú. Con này là Huyền Linh Thú Vương có thể tính là át chủ bài chỉ có thể dùng một lần của ta. Cho nên giá trị thế nào chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng được!”

Hắn nói tiếp “Về bản chất, giá trị mạng sống của ngươi so với tên Mặc Thần Dương kia đáng giá hơn nhiều. Cái giá này ta bỏ ra có thể chấp nhận được!”

Phương Triết không kìm được thắc mắc. Hắn nói “Vì sao Huyền Môn các ngươi coi trọng một hậu bối như ta đến như vậy?”

Ám Thiên nhếch miệng lên cười hiểm “Xuống Cửu U mà tò mò!”

Nói rồi, hắn bún ngón tay một cái, tức thì xuất hiện một ngọn tử sắc hỏa diễm.

Hắn điểm ngọn tử sắc hỏa diễm lên bầu trời, chậm rãi ra lệnh “Đi!”

Ngọn tử sắc hỏa diễm lập tức phóng vút lên trên bầu trời tiếp cận vị trí hàng vạn quả cầu gai. Ngọn tử sắc hỏa diễm như một mồi lửa bắt lên.

Thoáng chốc, cả bầu trời rợp ánh tử sắc hỏa diễm. Khí tức khủng khiếp bao trùm tứ phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.